Đăng vào: 12 tháng trước
Đi được hai bước, Dung Hoa dừng lại, nói với Phương Diệp: "Ta cùng Lục muội muội vào cung tham dự yến hội, rời đi như vậy không ổn cho lắm, dù sao cũng nên nói với Thanh Hà công chúa một tiếng." Không chờ Phương Diệp phản ứng, nàng đã đi về hướng Thanh Hà công chúa: "Công chúa, Di Tần nương nương muốn gặp tỷ muội thần nữ, thần nữ xin rời đi một lát."
Thanh Hà công chúa vốn không thích nàng, cho nên vẫy tay: "Ừ, đi đi."
Dung Hoa hành lễ xong mới trở về, cùng Phương Diệp và Diệp Di Nguyệt ra ngoài.
"Thân mình nương nương hiện tại vẫn tốt, chỉ là thỉnh thoảng sẽ nhớ tới những chuyện trong phủ trước kia..." Thanh âm của Phương Diệp ngọt ngào khiến người nghe có thiện cảm.
Dung Hoa chỉ an tĩnh đi, không có ý định nói chuyện.
Diệp Di Nguyệt tiếp lời hai câu, thấy Dung Hoa vẫn không lên tiếng thì cảm thấy ngượng ngùng, cuối cùng chỉ mỉm cười, không nói.
Thấy hai vị tiểu thư im lặng, Phương Diệp cũng không nói nữa.
Đoàn người lẳng lặng đi trong màn đêm, hiện tại chỉ còn tiếng bước chân rất nhỏ, tiếng cười đùa ở phía sau xa dần.
"Đây hình như không phải đường tới Tịch Nhan Cung?" Dung Hoa nhìn đằng trước, lơ đãng mở miệng.
Lúc này là buổi tối, hơn nữa còn ở trong cung, Phương Diệp không ngờ nàng lại cảnh giác như vậy, hơn nữa còn nhận ra đây không phải đường tới Tịch Nhan Cung. Nàng ta dừng bước, trả lời: "Hồi Ngũ tiểu thư, nương nương đang ở đình hóng gió phía trước. Hôm nay tinh thần nương nương rất tốt nên muốn ra ngoài đi dạo, nghĩ Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư cũng tới nên muốn gặp hai người. Nương nương vốn muốn tới Quán Lan Điện, có điều nơi đó đông người, lại sợ Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương lo lắng cho nên dừng chân ở ngôi đình phía trước."
"Thì ra là thế." Dung Hoa cười gật đầu.
Diệp Di Nguyệt không khỏi trầm tư.
Trước khi tiến cung, tổ mẫu kêu mình phải phối hợp với Tứ tỷ tỷ.
Đương nhiên, Tứ tỷ tỷ và tổ mẫu đã có chủ ý, nếu có thể dẫm đạp nha đầu chết tiệt Diệp Dung Hoa này dưới chân thì mới là tốt nhất.
Khóe miệng Diệp Di Nguyệt bất giác cong lên.
"Tỷ tỷ về rồi sao? Nương nương lại cảm thấy buồn chán nên ra ngoài đi dạo. Nương nương phân phó, nếu tỷ tỷ đã mời được Ngũ tiểu thư, vậy thì dẫn tiểu thư vào đình chờ một lát, chút nữa nương nương sẽ quay lại." Còn chưa vào đình, một tiểu cung nữ khác tươi cười đi tới.
"Vậy sao? Nương nương đi đâu? Có nói khi nào trở về không?" Phương Diệp vội hỏi.
"Nương nương không nói, chỉ nói đi dạo một lát rồi về." Tiểu cung nữ cung kính trả lời.
Phương Diệp gật đầu, sau đó liền mỉm cười mời Dung Hoa và Diệp Di Nguyệt vào trong, tự mình rót trà rồi uốn gối nói: "Ngũ tiểu thư, Lục tiểu thư, hai vị uống trà trước, nô tỳ đi tìm nương nương, mời nương nương trở về."
"Ừ, đi đi." Dung Hoa gật đầu.
Thời điểm xoay người, Phương Diệp nháy mắt với Diệp Di Nguyệt.
Hôm nay người nương nương mời tới là Ngũ tiểu thư, không ngờ Lục tiểu thư cũng đi theo, cho nên nàng hi vọng nàng ta có thể thức thời đi trước một bước.
Màn lụa mỏng rủ quanh mái đình, dưới ánh đèn mông lung, ngồi đây có thể nhìn thấy Quán Lan điện cách đó không xa.
"Nơi này thật đẹp, khó trách nương nương lại muốn dừng chân ở đây." Dung Hoa nhàn nhạt nói.
"Đúng là rất đẹp." Diệp Di Nguyệt uống một ngụm trà, gật đầu phụ họa.
Dung Hoa nhìn chiếc khăn mỏng trên mặt nàng ta, tỏ vẻ tò mò: "Lục muội muội sao vậy? Đang êm đẹp sao lại che mặt?"
Diệp Di Nguyệt giận tới sôi máu, bàn tay nắm chặt ly trà: "Ngũ tỷ tỷ biết rõ mà vẫn cố ý hỏi sao? Còn không phải do lần trước quỳ trước nhà tỷ?"
"Vậy hả?" Dung Hoa kinh ngạc, lại quan tâm hỏi, "Nghiêm trọng lắm sao?"
Diệp Di Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cúi đầu không trả lời.
"Trên mặt đã có thương tích, hôm nay muội vào cung tham gia cung yến làm gì?" Dung Hoa không để bụng, còn cười hỏi.
Diệp Di Nguyệt trừng mắt một cái: "Ngũ tỷ tỷ, tỷ không phải muội, tỷ đương nhiên không hiểu nỗi khổ của muội."
Chiếm được vị trí đích nữ, nàng có thể hiểu những gian nan của một thứ nữ mà nàng ta phải trải qua sao?
"Trước kia ở nhà nương nương rất thân với muội, ngài ấy chắc chắn sẽ không bỏ mặc muội không lo."
"Nương nương trước nay luôn từ ái." Tuy bình tĩnh đáp lời, nhưng trong lòng Diệp Di Nguyệt lại rét run, hình như Dung Hoa đã biết gì đó, không lẽ nàng biết mình và Diệp Di Châu cùng nhau tính kế, kéo nàng tới đây?
Càng nghĩ, Diệp Di Nguyệt càng đứng ngồi không yên, đúng lúc đang tìm cái cớ rời đi trước, Dung Hoa ngồi đối diện đã đứng dậy.
Nàng ta hoảng hốt: "Ngũ tỷ tỷ, nương nương còn chưa quay lại mà!"
Dung Hoa khẽ cười: "Ta đi thay y phục, một lát sẽ quay lại. Nếu nương nương tới, Lục muội muội giúp ta nói một tiếng."
"Ngũ tỷ tỷ, nương nương sắp tới rồi, tỷ chờ một chút, nếu không muội đi cùng tỷ?" Nói tới đây, Diệp Di Nguyệt cũng đứng lên.
Dung Hoa cười như không cười nhìn nàng ta: "Đi cùng? Nếu nương nương quay lại thì phải làm sao? Hai chúng ta đều không ở đây? Chẳng qua là đi thay y phục mà thôi, chẳng lẽ ta còn cần Lục muội muội đi cùng? Đa tạ hảo ý của Lục muội muội, bên cạnh ta đã có Túy Đồng và Lưu Tô, sẽ không sao đâu, hơn nữa nơi này lại sáng như ban ngày."
Nhất thời không thể phản bác, Diệp Di Nguyệt muốn đi theo nhưng lại sợ nàng sinh nghi, cho nên ngoan ngoãn gật đầu: "Vậy Ngũ tỷ tỷ đi nhanh về nhanh."
Dung Hoa gật đầu, sau đó nhanh chóng dẫn Lưu Tô và Túy Đồng rời đi.
...................
Đi một đoạn, tới lúc không còn nhìn thấy đình hóng mát, Dung Hoa dừng bước, cùng Túy Đồng và Lưu Tô lắc mình trốn vào chỗ tối, thấp giọng: "Nhất thời Diệp Di Châu sẽ không trở về, nàng ta khẳng định đang chờ tin tức bên kia." Nàng quay đầu phân phó Lưu Tô, "Ngươi đi an bài một chút, để Diệp Di Châu biết trong đình chỉ còn một người, Diệp Di Nguyệt đã rời đi."
Diệp Di Nguyệt vốn là đồng lõa, vậy để tỷ muội hai người gộp thành một chỗ đi.
Tâm tư của Diệp Di Châu rất dễ đoán, chẳng qua là muốn tính kế nàng, muốn nàng giúp mình củng cố thánh sủng mà thôi! Lần trước bị Lục hoàng tử ngăn cản, cho nên lần này nàng ta dứt khoát xuống tay trong cung, còn không quên nhờ Phương Hoàng Hậu kéo mình vào cung tham gia yến hội.
"Vâng." Lưu Tô gật đầu, rất nhanh liền biến mất.
Lưu Tô vừa đi, một bóng người xuất hiện trước mặt Dung Hoa và Túy Đồng.
Dung Hoa hoảng sợ, vừa ngẩng đầu liền nở nụ cười.
Dưới ánh đèn rực rỡ, Chu Hành trường thân ngọc lập, phong tư trác tuyệt.
Thấy Chu Hành đi tới, Túy Đồng thức thời lui xuống, ẩn vào chỗ tối.
"Nàng không sao chứ?" Chu Hành nhìn nàng từ trên xuống, quan tâm hỏi.
"Không sao." Dung Hoa lắc đầu, cười, "Có Túy Đồng và Lưu Tô ở đây."
"Người ta kêu nàng tới nàng liền tới, một chút phòng bị cũng không có sao?" Chu Hành duỗi tay xoa đầu nàng.
"Có Túy Đồng và Lưu Tô, hơn nữa không phải còn có chàng sao?" Dung Hoa ngẩng đầu nhìn y, tươi cười sáng lạn.
"Đây là hậu cung, Túy Đồng và Lưu Tô cũng có lúc chiếu cố không chu toàn." Chu Hành giúp nàng vén lọn tóc mai.
Chiến tranh trong hậu cung trước nay đều không thấy khói thuốc súng, nhưng thực chất lại tàn khốc máu lạnh hơn sa trường.
Dung Hoa đáp: "Bọn họ từng nuôi dưỡng ta, phụ thân tóm lại vẫn là người Diệp gia." Niệm tình Diệp Thế Hiên, cho dù nàng có bình tĩnh, quyết đoán, nhưng đáy lòng vẫn giữ một tia mềm mại.
Chu Hành dịu dàng nhìn nàng, không nói gì thêm, chỉ cầm tay nàng trong lòng bàn tay.
Xúc giác mềm mại mát lạnh, hơi thở của thiếu nữ bao quanh, đầu ngón tay Chu Hành siết chặt.
Dung Hoa nhíu mày: "Độc trên người chàng."
Nàng muốn rút tay về, nhưng y càng nắm chặt.
"Không sao."
Dung Hoa cúi đầu nhìn tay hai người, dù dùng sức cũng không lay động được, cuối cùng đành từ bỏ.
Hơi thở lành lạnh của nam tử quanh quẩn bên chóp mũi, Dung Hoa cảm thấy cả người nóng lên.
Bên trong sự an tĩnh, bọn họ dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.
Dung Hoa giật giật khóe môi, định mở miệng nói chuyện thì nghe tiếng bước chân, đồng thời một thanh âm vội vàng truyền tới: "Dung Hoa muội muội, rốt cuộc là làm sao vậy?"
Đây rõ ràng là tiếng của Đổng Ngọc Lan.
Dung Hoa cả kinh, vừa quay đầu liền thấy đoàn người đi tới, trong đó có Đổng Ngọc Lan đang khẩn trương nôn nóng.
Đi cùng nàng là Dương Mộ Thu.
"Tam cô nương, đừng sốt ruột, Ngũ cô nương chắc chắn không sao." Dương Mộ Thu ôn hòa an ủi, "Cung nữ báo tin cũng nói quá hàm hồ, không có chi tiết cụ thể, nếu không..."
Dương Mộ Thu nhìn xung quanh, chỉ vào hướng đông, nói: "Tam cô nương qua kia tìm, còn ta..." Nàng lại chỉ một con đường khác, "Ta tìm bên này."
"Được, nếu ngươi tìm được Dung Hoa muội muội thì nhớ tới tìm ta." Đổng Ngọc Lan vội vàng gật đầu.
Hai người cứ như vậy mà dẫn theo nha đầu tách ra.
Phương Hoàng Hậu là muốn ra tay trực tiếp với Đổng Ngọc Lan sao? Đáy lòng Dung Hoa dâng lên một cổ tức giận.
Chu Hành duỗi tay, kéo nàng ngã ra sau.
Y thuận tay ôm nàng vào lòng, cái ôm vốn dĩ sẽ rất dịu dàng mềm mại, nhưng trên người còn có độc, hiện tại y nhanh chóng đè nén tâm tư của mình. Không buông nàng ra, y quay đầu thấp giọng phân phó: "Lâm Hạ, ngươi dẫn Chu Ngạn Cẩn tới chỗ Dương Mộ Thu. Túy Đồng, ngươi đi đón tiểu thư Đổng gia." Nếu đã có người muốn gây loạn, vậy thì càng loạn càng tốt.
Hai người gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Túy Đồng làm việc dứt khoát, rất mau đã đưa Đổng Ngọc Lan trở về.
"Dung Hoa muội muội, muội thật sự không sao chứ?" Đổng Ngọc Lan trực tiếp bỏ qua Chu Hành đứng cạnh Dung Hoa, duỗi tay kéo tay nàng, nói, "Làm ta lo lắng chết, ta thật sự sợ muội đã xảy ra chuyện."
"Tỷ tỷ lo lắng nên hoảng loạn rồi, tỷ quên bên cạnh muội còn Lưu Tô và Túy Đồng sao? Hơn nữa, muội là đi gặp Di Tần nương nương, sẽ không xảy ra chuyện."
"Muội đi gặp Di Tần nương nương? Tiểu cung nữ vừa rồi nói muội xảy ra chuyện, ta ở Quán Lan Điện không thấy muội đâu nên gấp tới độ..." Đổng Ngọc Lan nhíu mày.
"Vừa rồi quên nói tỷ biết, có điều muội có nói với Thanh Hà công chúa."
"Thanh Hà công chúa? Nàng ta vừa thấy Nhị ca ta, hai chân liền bất động, làm gì còn nhớ lời muội nói?" Đổng Ngọc Lan cười nhạo, "Là..." Vừa rồi tình thế cấp bách, nhất thời không nghĩ nhiều như vậy, nàng một lòng chỉ muốn đi cứu bằng hữu đang gặp khó khăn, hiện tại bình tĩnh suy nghĩ, bản thân thật sự là quá hoảng loạn.
"Tỷ không sao thì tốt." Dung Hoa vỗ vỗ tay nàng.
"Đáng hận!" Đổng Ngọc Lan bình tĩnh lại, rất nhanh có thể tìm ra nguyên cớ, cả giận nói, "Dám lợi dụng muội để tính kế ta, thật đáng hận! Còn Dương Mộ Thu kia nữa, ta đi tìm nàng ta tính sổ!"
Là ai đứng sau hả?
Bản thân đang lo cho bằng hữu gần chết, Dương Mộ Thu còn ở cạnh đổ dầu vào lửa, nói là cùng mình đi tìm người, chẳng qua là dụ nàng vào bẫy mà thôi!
"Được rồi, chúng ta cứ chờ kịch hay đi." Dung Hoa vội giữ nàng lại, đưa mắt nhìn qua Chu Hành bên cạnh.
Đổng Ngọc Lan lúc này mới thấy Chu Hành, vội vàng hành lễ: "Thần nữ gặp qua Vương gia."
"Miễn lễ." Chu Hành nhàn nhạt một câu.
Có Chu Hành bên cạnh, Đổng Ngọc Lan đương nhiên giữ ý mấy phần, hai tay đặt trước bụng ra dáng khuê tú. Nàng nhìn nhìn Chu Hành, sau đó lại nhìn Dung Hoa bên cạnh, thì thầm: "Kịch hay gì vậy? Muội tiết lộ chút đi, để ta chuẩn bị tinh thần."
"Lát nữa sẽ biết." Dung Hoa lại thừa nước đục thả câu. Nhìn sắc mặt lạnh lùng của Chu Hành, nàng nói, "Không sao đâu, tỷ muốn nói gì thì nói đi, Vương gia không phải người câu nệ tiểu tiết."
Đổng Ngọc Lan nhìn Chu Hành, vội vàng lắc đầu.
Hơi thở người này lạnh lẽo như muốn giết người, tuy nàng rất sùng bái nhưng chắc chắn không có lá gan làm càn.
Vương gia dịu dàng, không câu nệ tiểu tiết chỉ là với Dung Hoa muội muội thôi!
.....................
Người trẻ tuổi đều đã ra vườn chơi, nhưng điện các vẫn sáng đèn, náo nhiệt như cũ.
Diệp lão phu nhân khẩn trương tới mức tâm tình nhảy nhót.
Một cung nữ đi tới, thần sắc nôn nóng nhìn Cung ma ma bên cạnh Phương Hoàng Hậu.
Cung ma ma nhìn nàng ta một, gật đầu, cung nữ kia mới nhẹ bước đi tới, thì thầm vài câu.
Sắc mặt Cung ma ma lập tức thay đổi, vội vàng thấp giọng với Phương Hoàng Hậu: "Nương nương, Di Tần nương nương tản bộ trong vườn, đột nhiên không thoải mái, tạm thời nghỉ chân bên đình, hiện tại đã mời thái y, có điều Di Tần nương nương cứ ôm bụng đòi gặp Hoàng Thượng."
Phương Hoàng Hậu gật đầu, sau đó dùng gương mặt u sầu nhìn Chính Đức Đế: "Hoàng Thượng, bụng của Di Tần có chút không khỏe..."
Diệp lão phu nhân vẫn luôn chú ý trên này, nghe Phương Hoàng Hậu lên tiếng, bà ta lập tức ngồi thẳng lưng, dựng hai lỗ tai lên.
"Truyền thái y chưa?" Chính Đức Đế nhíu mày.
"Đã mời, có điều Di Tần cứ ôm bụng nói muốn gặp ngài." Phương Hoàng Hậu ôn nhu nói, "Hoàng Thượng qua đó xem đi, dù sao muội ấy cũng đang hoài hài tử của ngài."
Chính Đức Đế nhíu mày càng sâu.
Tề Quý Phi nghe xong cũng quay đầu khuyên nhủ: "Hoàng Thượng, thân mình Di Tần muội muội hiện tại quan trọng, người mang thai cần nhất quan tâm, ngài mau đi xem đi."
Đại thần bên dưới lập tức an tĩnh.
Trái tim Diệp lão phu nhân như muốn nhảy ra ngoài, thành bại tối nay chỉ còn dựa vào Chính Đức Đế.
Chính Đức Đế gật đầu, đứng dậy.
Mọi người vội vàng đưa tiễn.
Diệp lão phu nhân đưa mắt nhìn Diệp Thế Lâm, thấy ông ta cũng tươi cười nhìn mình.
Nhưng lúc này, tâm trạng Diệp Di Nguyệt lại như kiến bò trên chảo nóng, Ngũ tỷ tỷ đi lâu như vậy sao còn về?
Không lẽ... Lộ rồi sao?
Nghĩ tới lời tổ mẫu dặn dò, nàng ta càng thêm sốt ruột.
Nói đi là đi, tới lúc đó nếu Tứ tỷ tỷ trở về không thấy người, vậy không phải sẽ đổ trách nhiệm lên đầu nàng sao?
Trong phút lơ đã, đèn trong đình đột nhiên tối đi vài phần. Diệp Di Nguyệt không rảnh bận tâm, chỉ một lòng suy nghĩ làm sao mới tốt.
Nghĩ tới nghĩ lui, đi không được, ở lại nơi này cũng không ổn.
Diệp Di Nguyệt khẩn trương tới đổ mồ hôi lạnh.
Đang do dự, một thân ảnh minh hoàng đi về phía này. Đợi nhìn rõ người tới, nàng ta cả kinh trượt xuống ghế, quỳ gối: "Thần nữ tham kiến Hoàng Thượng."
Chính Đức Đế không để lộ hỉ nộ trên mặt, chỉ xoải bước vào trong, nhìn Diệp Di Nguyệt, lên tiếng: "Ngẩng đầu lên."
Diệp Di Nguyệt run rẩy ngẩng đầu, sau đó lại cúi đầu.
Chính Đức Đế ngồi xuống, phất tay, đám người nội thị liền lui ra ngoài.
Diệp Di Nguyệt hoảng sợ tới sắp khóc.
"Di Tần đâu?" Chính Đức Đế trầm giọng.
"Nương nương..." Diệp Di Nguyệt không biết phải trả lời thế nào. Diệp Di Châu tính kế lên người Hoàng Thượng, nàng phải đáp sao cho đúng đây?
"Đứng dậy rồi nói." Chính Đức Đế thấy nàng ta như con thỏ chấn kinh, liền phất tay. Chút tâm tư này của Diệp Di Châu chẳng lẽ ông không đoán ra?
"Tạ long ân Hoàng Thượng." Diệp Di Nguyệt cảm tạ ân điển, đứng dậy.
Dưới ánh đèn mờ ảo, thân hình nhỏ nhắn của nàng ta càng thêm xinh đẹp. Chính Đức Đế vẫy tay với nàng ta, nói: "Lại gần một chút."
Diệp Di Nguyệt tiến lên hai bước, vẫn không dám ngẩng đầu.
Chính Đức Đế cười: "Không cần câu nệ như vậy."
"Tạ Hoàng Thượng hậu ái." Diệp Di Nguyệt cúi đầu đi tới bàn đá, duỗi tay châm trà, "Hoàng Thượng, mời."
Chính Đức Đế tuy giận Diệp Di Châu dám tính kế mình, nhưng hiện tại thấy Diệp Di Nguyệt khả ái, trong lòng không khỏi hưởng thụ. Vừa nãy có uống rượu, trong người có chút men say, ông ta thuận tay cầm tay Diệp Di Nguyệt: "Nàng là khuê nữ nhà ai?" Khi nãy ông ta chỉ có ấn tượng với dung nhan của Dung Hoa, với Diệp Di Nguyệt không chút để ý.
Sắc mặt Diệp Di Nguyệt đỏ như ánh bình minh, ngoan ngoãn trả lời: "Thần nữ Diệp thị Di Nguyệt, ở nhà đứng hàng thứ sáu."
"Muội muội của Di Tần?" Chính Đức Đế vỗ vỗ mu bàn tay nàng ta khiến nàng ta run lên. Thấy nữ tử trước mặt mẫn cảm như vậy, ông càng thêm đắc ý, nhẹ giọng, "Ngồi xuống nói chuyện đi."
Diệp Di Nguyệt kính cẩn nghe theo.
Chính Đức Đế lại hỏi: "Nàng là nữ nhi của Diệp Thế Hiên? Bao nhiêu tuổi rồi..."
Diệp Di Nguyệt không dám phân tâm, nghiêm túc trả lời.
Chính Đức Đế đi được một lát, Phương Hoàng Hậu liền cau mày nhìn Tề Quý Phi: "Bổn cung có chút không yên tâm, Quý Phi và Mặc Tuyết cẩn thận tiếp đón các vị phu nhân, bổn cung qua đó xem xem."
Đại thần đã có Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử, bên phía nữ quyến cũng có Đại hoàng tử phi, Tứ hoàng tử phi và Tề Quý Phi tiếp đón.
Còn về Lục hoàng tử, tuy hắn vẫn còn ở đây nhưng Phương Hoàng Hậu vẫn trực tiếp bỏ qua, Lục hoàng tử phi Tằng Mính đương nhiên cũng không được chú ý.
"Nương nương, thần thiếp cũng cảm thấy lo lắng, chi bằng thần thiếp cùng nương nương qua kia xem sao?" Tề Quý Phi ôn nhu nói.
Phương Hoàng Hậu nghĩ nghĩ, gật đầu: "Cũng được, vậy Thục Phi, Đức Phi, các muội để ý một chút, bổn cung và Quý Phi đi rồi sẽ quay lại."
Lý Thục Phi và Hàn Đức Phi vội đáp "Vâng".
Phương Hoàng Hậu và Tề Quý Phi đứng dậy. Phương Hoàng Hậu được Cung ma ma dìu đi xuống, đưa mắt nhìn Diệp lão phu nhân: "Lão phu nhân chắc cũng đang lo lắng, cùng đi đi."
Diệp lão phu nhân cảm động tới rơi nước mắt, vội đứng dậy tạ ơn, sau đó cùng Lý ma ma theo Phương Hoàng Hậu và Tề Quý Phi ra ngoài.
Hoàng Thượng rời đi, Hoàng Hậu và Quý Phi cũng vậy, có điều trong lòng mọi người đều không bận tâm, yến hội này cho dù quan trọng thì cũng không qua được hài tử của Hoàng Thượng!
Đoàn người tới đình hóng mát, vừa thấy người ở trong đình cùng Chính Đức Đế là Diệp Di Nguyệt, Phương Hoàng Hậu sửng sốt, sau đó vội dẫn mọi người tới hành lễ, lại hỏi: "Di Tần đâu? Thần thiếp không yên tâm, cho nên mới tới đây xem."
Diệp lão phu nhân kinh ngạc nhìn Diệp Di Nguyệt đang thẹn thùng.
Sao lại là Nguyệt nha đầu?
Không phải nên là Dung nha đầu ở đây sao?
Phương Hoàng Hậu vừa dứt lời, Diệp Di Châu cùng cung nữ và nội thị đi tới: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng, nương nương."
"Bình thân." Chính Đức Đế liếc nhìn nàng ta, mở miệng.
"Thân mình Di Tần quan trọng, mau đứng lên. Muội không sao chứ? Hoàng Thượng và bổn cung đều lo lắng cho muội." Phương Hoàng Hậu hiền từ hỏi thăm.
Chút chuyện nhỏ cũng làm sai, phế vật!
"Tạ Hoàng Thượng, nương nương quan tâm, thần thiếp vừa rồi có chút không thoải mái, lại cảm thấy buồn bực nên mới kêu cung nữ dìu ra ngoài đi dạo, chỉ để lại một mình Ngũ..." Diệp Di Châu vừa nói vừa đứng dậy, vừa ngẩng đầu liền thấy Diệp Di Nguyệt đứng cạnh Chính Đức Đế, lập tức mở to hai mắt, "Lục muội muội..."
Sao có thể là Diệp Di Nguyệt? Tiện nhân Diệp Dung Hoa kia đâu? Cung nữ không phải nói Diệp Di Nguyệt rời đi rồi sao? Trong đình không phải chỉ còn lại một mình nha đầu Diệp Dung Hoa?
Diệp Di Nguyệt nắm chặt nắm thành quyền giấu, cả người khẽ run lên, Diệp Di Châu, Diệp Dung Hoa, một ngày nào đó nàng sẽ cho bọn họ hiểu nỗi nhục này!
Diệp Di Châu đưa mắt nhìn tiểu cung nữ phía sau.
Tiểu cung nữ hoảng sợ, vội cúi đầu thật thấp.
"Nếu đã không sao, vậy bổn cung cũng yên tâm rồi." Đáy mắt Phương Hoàng Hậu hiện lên tia khinh thường.
Chính Đức Đế lạnh lùng nhìn Diệp Di Châu.
Hai chân Diệp Di Châu mềm nhũn.
Cũng may bản thân vẫn chưa hạ thuốc, nàng chỉ nghĩ Chính Đức Đế và Diệp Dung Hoa trai đơn gái chiếc ở cùng một chỗ, tới lúc đó bị bắt tại trận, Diệp Dung Hoa chỉ còn một con đường... Đó là tiến cung.
Diệp lão phu nhân vừa muốn mở miệng nói chuyện, một ma ma đã vội vàng chạy tới: "Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, không xong rồi."
Chính Đức Đế lạnh giọng hỏi: "Có chuyện gì?"
"Thất hoàng tử... Thất hoàng tử và Dương Tam cô nương xảy ra chuyện..."
Phương Hoàng Hậu và Tề Quý Phi đều đứng dậy, hai mắt nhìn nhau.
Không phải nhi tử đang ở cùng nha đầu Đổng gia kia sao? Dương Mặc Tuyết còn nói muội muội nhà mình chắc chắn sẽ làm tốt chuyện này, kết quả Dương Mộ Thu lại đi cùng Tiểu Thất, chẳng lẽ Dương gia... Phương Hoàng Hậu không khỏi trừng mắt nhìn Tề Quý Phi.
Dương gia là muốn cùng lúc đạp hai thuyền, thuận lợi mọi bề?
Tề Quý Phi cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, một bụng tức giận, lạnh giọng hỏi ma ma kia: "Đã xảy ra chuyện gì? Nói rõ ràng cho bổn cung nghe xem."
Muốn tính kế thì cũng nên tìm người khác, sao có thể kéo nhi tử và cô nương Dương gia lại một chỗ? Dương Mặc Tuyết của Dương gia là chính phi Tứ hoàng tử mới thành thân cách đây không lâu!
Bọn họ ngốc như vậy, còn kéo theo một cô nương Dương gia vào?
"Thất điện hạ và Dương Tam cô nương ở bên Hàm Nguyên Điện..." Ma ma kia tỏ vẻ khó xử, đưa mắt nhìn Chính Đức Đế, "Có lẽ là Thất hoàng tử uống say, nhất thời không kìm lòng được với Dương Tam cô nương."
Tề Quý Phi giận sôi máu: "Tiện nhân! Cái gì là không kìm lòng được hả?" Bà ta nâng tay giáng một cái tát, sau đó quỳ xuống, dùng ánh mắt tha thiết nhìn Chính Đức Đế, "Hoàng Thượng, chắc chắn là có người tính kế Tiểu Thất. Đại hôn của Tiểu Thất sắp tới, nó sao có thể gây ra chuyện hồ đồ như vậy? Hoàng Thượng, ngài phải làm chủ cho Tiểu Thất."
Sắc mặt Chính Đức Đế âm trầm, đảo mắt qua một vòng, lạnh giọng: "Người ở đâu?" Hay lắm, một đám người ở đây dám ở dưới mí mắt ông tính kế.
"Ở Hàm Nguyên Điện." Ma ma khom người trả lời, "Nô tỳ không biết Hoàng Thượng và nương nương ở đây, cho nên tới Quán Lan điện trước... Nô tỳ đáng chết, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội."
Nói như vậy, sự tình này người ngoài cũng biết? Tề Quý Phi cảm thấy trong bụng đầy lửa giận. Nhi tử sắp phải đại hôn, lúc này lại cùng Dương Mộ Thu náo loạn như thế, bên phía Bạch gia nên giải quyết sao đây?
Sắc mặt Phương Hoàng Hậu cũng nặng nề, không biết nơi nào đã xảy ra sai sót, trong đầu lại hoài nghi tâm tư của Dương gia.
Diệp lão phu nhân hận không thể tìm một chỗ trốn đi, bí mật của hoàng gia, biết ít một chút mới an toàn.
Chính Đức Đế đứng dậy: "Nghiệt tử!"
Phương Hoàng Hậu nhìn Diệp Di Châu nói: "Nếu Di Tần đã không có chuyện gì, vậy cùng đi xem đi." Nói xong, bà ta lại quét mắt nhìn Diệp Di Nguyệt và Diệp lão phu nhân.
Ba người Diệp Di Châu đành cười khổ đi theo.
Thời điểm tới Hàm Nguyên Điện, nơi đó đã không ít người tụ tập, có kẻ còn ở bên ngoài khe khẽ nghị luận.
Trong điện truyền tới tiếng khóc của nữ tử, tiếng khóc nức nở giữa đêm tối càng thêm bi thiết.