Đăng vào: 12 tháng trước
Nhìn người cứ thế mà biến mất ở cầu thang, Lâm Luật tức giận muốn đuổi theo, nhưng Kim chưởng quầy vẫn một mực chặn đường.
"Đánh cho ta." Lâm Luật quay đầu ra lệnh cho hai gã sai vặt của mình và gia đinh của Dương Hựu. Liễu Hành không phải khinh thường hắn sao? Hôm nay hắn sẽ đạp nát cái nơi này không chừa một chỗ!
"Vâng, thế tử." Mấy gã sai vặt nhận lệnh, lập tức động thủ.
Kim chưởng quầy vẫn toàn lực ngăn cản bọn họ.
Người gây chuyện là Thành Quốc Công thế tử và An Quốc Công thế tử, khách nhân đương nhiên nhanh chóng rời đi.
"Ca ca, huynh bình tĩnh trước đã." Lâm Nhược thấy mọi người đều đưa mắt nhìn họ, muốn khuyên một câu, sau đó lại nói với Kim chưởng quầy, "Chưởng quầy, chuyện này là các ngươi không đúng rồi, vì sao chỉ có vị Ngũ cô nương cùng công tử vừa rồi được lên lầu, mà bọn ta thì không thể?"
"Lâm đại ca, huynh bình tĩnh đi." Dương Mặc Tuyết cũng khuyên một câu, rồi nói, "Chưởng quầy không cho bọn ta đi lên, chẳng lẽ bởi vì thân phận bọn ta không đủ sao? Hay là ngươi sợ bọn ta không đủ bạc trả?"
"Các vị xin thứ lỗi."
Nghe Kim chưởng quầy nói thế, Lâm Luật càng thêm tức giận: "Đạp nát cho ta, tất cả đều đạp!"
Dương Hựu cau mày nhìn lên lầu, hỏi: "Lâm Luật, kẻ đó là ai? Huynh có cảm thấy quen mặt không?"
"Liễu Hành." Lâm Luật nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ.
Dương Hựu trầm tư nhưng lại không nghĩ được gì, vì thế chỉ đành quay đầu khuyên can: "Lâm Luật, có thể mở quán ở nơi này, thân phận của người đứng sau chắc chắn không bình thường."
"Ca ca, nháo lớn như vậy không tốt đâu." Lâm Nhược gật đầu.
"Lâm đại ca, bình tĩnh đi." Dương Mặc Tuyết cũng khuyên.
Nhìn vị hôn thê của mình cùng một công tử khác bỏ đi ngay trước mặt, ai có thể bình tĩnh? Lâm Luật siết chặt hai tay thành quyền, không nghe mọi người khuyên bảo.
Mặc tiếng đập đồ dưới lầu, Dung Hoa và Liễu Hành vẫn ngồi xuống, thưởng trà.
"Yên tâm, hắn đập đồ xong đương nhiên phải bồi thường, chắc chắn không để Ngũ cô nương thu thiệt đâu." Liễu Hành lên tiếng trước.
Dung Hoa cười gật đầu: "Nếu Liễu công tử đã nói như vậy thì ta yên tâm rồi." Nếu Liễu Hành đã có thể nói, đương nhiên là có tự tin, cho nên nàng không cần lo lắng.
Dừng một lát, Dung Hoa lại cười hỏi: "Liễu công tử còn nha đầu nào lợi hại như Túy Đồng không? Ta bỏ tiền mua một người từ công tử, bạc trích từ hoa hồng."
Liễu Hành vuốt ve ly trà: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Dung Hoa nhẹ nhàng lắc đầu, nụ cười trên mặt chưa từng thay đổi: "Không có gì, chỉ là một mình Túy Đồng có chút không đủ."
"Được." Biết nàng không định nói, Liễu Hành đương nhiên cũng không truy vấn, "Một người đủ sao?"
"Ừ, đủ rồi." Dung Hoa mỉm cười gật đầu. Làm người không thể quá tham lam, huống hồ giữa nàng và y chỉ có quan hệ hợp tác.
Liễu Hành quay đầu phân phó: "Lâm Hạ, kêu Lưu Tô lại đây."
"Vâng." Tiếng của Lâm Hạ từ ngoài truyền tới.
"Còn nữa, cái này..." Dung Hoa đưa đồ sớm đã chuẩn bị ra, duỗi tay chỉ vào phần bên dưới, "Thôn trang này ở ngoại thành có khả năng không dễ tìm, có điều trước mắt không cần vội."
Trong nhà có một cây cầu nhỏ được điêu khắc tỉ mỉ, trong sân có các, có đình, chỉ là phong cách bài trí có chút thú vị. Tới lúc đó không chỉ thiếu gia công tử quyền quý yêu thích, mà khuê tú cùng phu nhân các nhà sẽ có nơi tụ họp tiện hơn Lâu Ngoại Lâu.
Ở ngoại thành làm một sơn trang nghỉ dưỡng không phải chuyện khó, nhưng có phong cảnh đẹp, có suối nước nóng thì lại là chuyện khác.
Nhan thị có để lại nhà cửa, thôn trang cho nàng, có điều nàng không muốn động tới, bởi vì nếu nàng thật sự không phải nữ nhi Diệp gia, tới một ngày nào đó phải trả lại toàn bộ cho Nhan thị.
Liễu Hành duỗi tay nhận lấy: "Lúc trở về ta sẽ xem."
Nóng lòng muốn kiếm bạc, có điều với gia cảnh của nàng... Liễu Hành nhìn lúm đồng tiền xinh như hoa của Diệp Dung Hoa, trước mặt đột nhiên như hiện lên gương mặt của Diệp Thế Hiên.
"Đa tạ công tử." Dung Hoa tươi cười chân thành.
"Không cần khách khí, ta chẳng qua cũng muốn kiếm bạc." Liễu Hành thu lại cảm xúc, đưa sổ sách ở bên cạnh cho Dung Hoa xem, Lâu Ngoại Lâu chẳng qua mới khai trương nửa tháng nhưng có thể nói là ngày ngày hốt bạc.
Dung Hoa cúi đầu mở ra nhìn, sau đó lại ngẩng đầu: "Chuyện tiền bạc không cần nhắc lại, nếu chi tiêu bên Đào Nhiên Cư có thiếu thì ta cũng không làm gì được, sau này vẫn phải nhờ công tử một mình xử lý. Lần này tiền nhà cửa do ta bỏ ra, nếu có dư thì kêu Kim chưởng quầy cất giữ dùm."
Dung Hoa lại tiếp tục đề ra một vài yêu cầu cụ thể về nhà cửa.
Bọn họ nói xong, Lưu Tô cũng tới, tuổi tác khoảng mười bảy, một thân váy xanh, dung mạo thanh tú dịu dàng.
"Gặp qua tiểu thư."
"Mau đứng lên." Dung Hoa cười nói.
Lưu Tô đứng dậy đi về phía Túy Đồng.
Liễu Hành kêu Lâm Hạ đưa khế ước bán mình của Lưu Tô cho Dung Hoa. Nghe động tĩnh dưới lầu đã ngừng, y mới kêu Lâm Hạ gọi Kim chưởng quầy lên đây.
"Công tử, tiểu thư, lầu một, lầu hai và lầu ba đều bị đập nát hết." Kim chưởng quầy không chút kinh hoảng, chỉ thành thật bẩm báo.
Đúng là đập hết! Dung Hoa không nói chuyện, Thành Quốc Công phủ này không phải nơi nàng có thể thu phục, hơn nữa bản thân cũng không tiện ra mặt xử lý.
Nếu nàng đứng ra, trước không nhắc tới Lâm gia, người Diệp gia cũng sẽ kêu nàng một chuyện nhịn chín chuyện lành.
Liễu Hành lên tiếng: "Đem những đồ bị đập tính giá gấp đôi, còn tiền tu sửa mỗi ngày cũng không thể thiếu, tất cả cộng hết lại, tiên lễ hậu binh, chúng ta đưa quyển sổ ghi nợ tới Thành Quốc Công phủ."
Nói xong, Liễu Hành lấy ra một cây chủy thủ trong người đưa cho Kim chưởng quầy.
"Vâng." Kim chưởng quầy duỗi tay nhận lấy, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài, phân phó người đưa cơm trưa lên.
Dùng cơm xong, Dung Hoa về phòng nghỉ ngơi một lát rồi mang Túy Đồng và Lưu Tô rời đi.
..........................
Đập nát Lâu Ngoại Lâu xong, Lâm Luật kêu người đưa Lâm Nhược và Dương Mặc Tuyết trở về, còn hắn và Dương Hựu tới tửu lầu đối diện, tìm một nhã gian gần cửa sổ, trừng mắt quan sát cửa lớn Lâu Ngoại Lâu.
Thấy Dung Hoa xuống lầu lên xe ngựa, hai mắt Lâm Luật đỏ ngầu, hận không thể xử lý nàng tại chỗ.
"Người cũng đi ra rồi, huynh đừng nhìn nữa."
Lâm Luật bỗng nhiên đứng lên.
"Huynh đi đâu? Đừng có xúc động!" Dương Hựu vội duỗi tay kéo hắn lại.
"Về phủ!" Thái dương Lâm Luật nổi đầy gân xanh, "Ta muốn từ hôn!"
Về tới phủ mặt trời đã ngả về Tây, Lâm Luật trực tiếp tới chính viện, thấy Thành Quốc Công ngồi trên chính vị, hắn liền dừng bước: "Phụ thân, mẫu thân."
Thành Quốc Công giận dữ quát: "Quỳ xuống!"
Lâm phu nhân nôn nóng, một bên nháy mắt ra hiệu, một bên lại nói: "Luật Nhi, mau nhận sai với phụ thân đi."
Lâm Nhược đứng cạnh cũng nháy mắt cho hắn.
Lâm Luật không rõ nguyên nhân, hỏi lại: "Xảy ra chuyện gì?"
Thành Quốc Công ném quyển sổ nợ và thanh chủy thủ vào mặt Lâm Luật, mắng: "Thật to gan, cửa hàng của Kính Huệ công chúa ngươi cũng dám đập?"