Chương 65: Gả cho ta thì sao

Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nhiễm Nhan nhìn đám người càng ngày càng gần, vội vàng đứng dán lưng vào vách tường, giương mắt lại thấy Tiêu Tụng tùy tiện mà đứng ngay đầu hẻm, trong lòng bực bội, lại không thể không vươn tay đem hắn túm lại đây, nếu không, một lang quân cao lớn tuấn mỹ như vậy mà đứng ngay đó, người bình thường đều sẽ nhìn thêm vài lần đi! Vậy nàng trốn hay không trốn, cũng không có khác biệt bao nhiêu?



"Tiêu lang quân, nếu ngươi không định đi, cũng thỉnh ngươi đừng đứng ở giao lộ trêu hoa ghẹo nguyệt." Nhiễm Nhan gắt gao túm cổ tay Tiêu Tụng, hạ giọng nói.
Tiêu Tụng cũng phối hợp mà hạ thấp thanh âm, "Nhiễm nương tử, Đại Đường không có pháp lệnh nào quy định chỗ đầu hẻm này không ai được đứng."
Mắt thấy những người đó càng ngày càng gần, Nhiễm Nhan cắn răng một cái nói: "Coi như là ta cầu ngươi hỗ trợ."
Tiêu Tụng làm như thành thật gật gật đầu, "Vậy được, bất quá muốn ta hỗ trợ phải có qua có lại."
"Chuyện gì?" Nhiễm Nhan dư quang liếc ra bên ngoài một cái, nghĩ thầm nếu là có thể kéo dài tới khi những người đó tan đi tốt nhất.
Mà Tiêu Tụng hiển nhiên đã nhìn ra suy nghĩ của nàng, "Để hắn về, sau đó cho tại hạ một cơ hội đưa ngươi hồi phủ, thuận tiện tán gẫu một chút."
"Được, thành giao." Nhiễm Nhan sảng khoái đáp ứng. Tuy rằng nàng trong lòng đối với ép buộc của Tiêu Tụng rất không vui, nhưng không thể không nói, yêu cầu của hắn cũng không quá phận, hơn nữa dùng từ rất lễ nghĩa, không làm cho người vô pháp tiếp thu.



Trên phố bên ngoài hẻm, một đám con em quý tộc vây quanh xe ngựa của Nhiễm Vân Sinh, Trương Phỉ giương giọng nói: "Thập Thất Nương, trên thuyền Tề thị cử hành lễ hội cầu Chức Nữ ban cho kỹ năng khéo tay thêu thùa, gia chủ Tề thị nhờ chúng ta tới thỉnh Thập Thất Nương qua đó."



Đợi một lát, lại chỉ có một mình Nhiễm Vân Sinh từ trên xe bước xuống, nhàn nhạt nói với bọn họ: "Xá muội bệnh nặng mới khỏi, dễ mệt mỏi, sớm đã trở về nhà nghỉ ngơi, làm chư vị thất vọng, thật là xin lỗi."



Mới vừa rồi khi Nhiễm Vân Sinh xuống xe, mọi người cũng đều nhìn thấy, bên trong trống trơn không còn ai khác, Nhiễm thị không thể dễ dàng đắc tội, bọn họ dù không cam lòng, cũng không thể quá phận.



Kỳ thật, lúc trước nếu Nhiễm Nhan chịu đứng ở trên thuyền ngẩng đầu ưỡn ngực cho bọn họ nhìn đủ, có lẽ sẽ không đến mức đeo bám không bỏ, đáng tiếc lúc ấy nàng lửa giận ào ạt, vừa mới bước ra boong thuyền, liền lui về trong khoang, cho người ta một loại cảm giác kinh diễm thoáng qua, bởi vậy sau đó mọi người đều muốn tìm nàng để nhìn cho rõ ràng. Phải biết rằng, những ngày có thể không kiêng nể gì như Thất Tịch này không có nhiều lắm.



Một đám người hậm hực cáo từ, Trương Phỉ nói: "Đang lễ Thất Tịch, Thập Lang cũng đi cùng lên thuyền chơi đi"
"Tại hạ có chuyện quan trọng, không đi xem náo nhiệt được, chúc Trương lang quân chơi đến tận hứng." Nhiễm Vân Sinh vái chào, tư thái cự tuyệt thập phần rõ ràng.
Trương Phỉ cũng không dám miễn cưỡng, khách khí vài câu, liền cùng mọi người quay về.


Trong ngõ nhỏ, Tiêu Tụng cúi đầu liền có thể nhìn thấy xoáy tóc trên đỉnh đầu Nhiễm Nhan, cùng lông mi dài như lông vũ, chóp mũi cao cao nho nhỏ vô cùng tiếu lệ đáng yêu, tóc dài ở sau người tùng tùng tán tán mà cột lại, so với bộ dạng chỉnh tề thì thêm vài phần tùy ý lười biếng, Tiêu Tụng trong lòng hơi động, nhích lại gần nàng, "Bị người truy phủng, người khác cầu đều cầu không được, ngươi vì sao phải trốn tránh?"
"Ta không tiêu hóa nổi loại truy phủng đó." Nhiễm Nhan nhìn bọn họ đi xa, nhẹ nhàng thở ra.
Tiêu Tụng hiểu rõ gật gật đầu, không phải ai cũng thích bị chúng tinh phủng nguyệt, tính tình Nhiễm Nhan thanh lãnh như vậy, chỉ sợ không thích phải ở giữa đám đông.


"Bạch Nghĩa" Tiêu Tụng cao giọng gọi.
Trong hẻm truyền ra một thanh âm hồn hậu, "Lang quân"
"Đem xe ngựa dắt lại đây." Tiêu Tụng phân phó.
"Dạ." Bạch Nghĩa lĩnh mệnh đi dẫn xe ngựa.


Không lâu sau, Nhiễm Vân Sinh đã vòng một vòng ở gần chợ, giờ quay lại đây.
"Tiêu Thị lang, đã lâu không gặp." Nhiễm Vân Sinh nhảy xuống xe ngựa, vái chào Tiêu Tụng.
Tiêu Tụng hơi cúi đầu nói: "Mấy tháng không gặp, Nhiễm Thập Lang phong tư lại càng hơn trước."
Nhiễm Vân Sinh nói: "Không biết Tiêu Thị lang đã tới Tô châu, chỉ là xong việc nếu còn rảnh, còn thỉnh để cho Nhiễm phủ làm hết lễ nghĩa của chủ nhà."
"Ta lần này bất quá là đi ngang qua vùng Giang Nam, sáng sớm ngày mai liền khởi hành hồi Trường An, tâm ý của Nhiễm gia tại hạ xinh lãnh, thay ta hướng lệnh tôn vấn an." Trên mặt Tiêu Tụng mang theo nụ cười khéo léo, trầm ổn mà hiền lành, lại thêm khí thế phát ra từ trong xương cốt của hắn, làm người khác phải nhún nhường.
Mấy lời này nghe tự nhiên chắc chắn, nếu Nhiễm Nhan không biết hắn đã mấy lần truy tra Tô Phục, tuyệt đối sẽ tin tưởng không nghi ngờ.
"Chuyện ta muốn nói với lệnh muội còn chưa nói xong, như vậy đi, để ta đưa nàng trở về, trên đường nói tiếp." Tiêu Tụng thản nhiên mà nói ra hiệp nghị mới đạt thành vừa rồi, nghe như lâm thời quyết định, trực tiếp làm Nhiễm Nhan thấy bó tay.
Nhiễm Vân Sinh hơi chần chờ, hắn nhìn Nhiễm Nhan một cái, thấy nàng không có ý kiến, bèn cười nói: "Vậy làm phiền Tiêu Thị lang."
Lúc này xe ngựa của Bạch Nghĩa vừa lúc ngừng ở đầu hẻm, Tiêu Tụng nghiêng nghiêng đầu, cười cười với Nhiễm Nhan, "Nhiễm nương tử, thỉnh."
"Thập ca yên tâm đi." Khi Nhiễm Nhan đi lướt qua Nhiễm Vân Sinh, lặng lẽ nói một câu.
Nhiễm Vân Sinh xoa xoa tóc nàng, ôn nhu nói: "Tiêu lang quân thanh danh hiển hách, ta tất nhiên là tin hắn."
Tiêu Tụng đứng ở bên cạnh xe ngựa, quay đầu lại nhìn thấy một màn này, mày kiếm không tự giác mà nhíu lại, không khỏi muốn mở miệng giục, nhưng xuất phát từ lễ nghĩa thân phận, đành phải kiên nhẫn mà chờ nàng đi đến.


Sau khi lên xe ngựa, Nhiễm Nhan giương mắt đánh giá bên trong xe.
Xe ngựa của Tiêu Tụng rất rộng, bên trong một kỷ một giường, trên sàn trải chiếu trúc, bố trí ngắn gọn đơn giản, bên trong xe tràn ngập hơi thở trên người hắn, không phải là loại hương vị nào đó có thể ngửi thấy, mà là một loại cảm giác.
"Tiêu lang quân là muốn hỏi chuyện sát thủ?" ngoại trừ chuyện này, Nhiễm Nhan không nghĩ ra còn có chuyện gì có thể làm hắn đường đường một cái Thị Lang không ngừng nhìn chằm chằm nàng.



"Ngươi biết hắn đã làm những gì không?" Tiêu Tụng vốn cũng không phải muốn hỏi những chuyện này, nhưng nếu Nhiễm Nhan nhắc tới, hắn liền thuận đường nói luôn.
Nhiễm Nhan không nói.
Tiêu Tụng nhìn nàng: "Trong vòng hai tháng, hắn giết chết ba cái mệnh quan triều đình, a, nếu tính luôn hai người đêm nay, là năm cái. Tuy nói bọn họ cũng không phải quan viên quan trọng gì, nhưng số lượng này thật là làm cho người ta sợ hãi. Người như vậy, Nhiễm nương tử nếu nhận thức, vẫn nên chặt đứt liên hệ đi."
Nhiễm Nhan lông mày dần dần nhướng lên, môi như cánh hoa hơi mím lại, rũ mắt suy nghĩ.
"Ngươi biết nghiệm thi, nếu người chỉ còn lại một đống bạch cốt, còn có thể nghiệm ra nguyên nhân chết không?" Tiêu Tụng bỗng nhiên đổi đề tài.
Nhiễm Nhan tạm thời bỏ qua chuyện Tô Phục, giải thích: "Không nhất định, nếu là chết do ngoại lực tác động, cơ bản là có thể nghiệm ra."
"Độc thì sao?" Tiêu Tụng ánh mắt sáng lên, truy vấn nói.
Nhắc tới kiến thức chuyên môn, mặt Nhiễm Nhan trở nên nghiêm túc, "Cái này cũng không nhất định, phải coi là trúng độc gì, tỷ như ô đầu, mạn đà la, hạt mã tiền, mấy loại độc này thông thường sẽ không lập tức gây chết người, sau khi tiến vào cơ thể người, sẽ phá hư cơ năng thân thể...ặc...ngươi có thể hiểu là phá hư tạng phủ hoặc huyết mạch gì đó, nhưng những loại độc này ở trong thân thể sẽ được chuyển hóa rất nhanh, sau đó theo nước tiểu bài tiết ra bên ngoài cơ thể, đừng nói là chỉ còn lại một đống bạch cốt, dù là thi thể mới vừa mới chết đi không lâu, cũng sẽ không dễ dàng tra ra chân chính nguyên nhân chết. Loại độc dược này, có thể nói là sản phẩm tốt để giết người."



Tiêu Tụng xích xích cười ra tiếng, "Sản phẩm tốt để giết người? Sát thủ kia cũng thập phần tinh thông y lý, không phải nói chứ, ngươi bao che hắn như vậy, ta có thể lý giải ngươi kỳ thật là đồng lõa của hắn không?"
"Ngươi hoài nghi cũng có đạo lý." Nhiễm Nhan nói.
"Nhiễm nương tử." Tiêu Tụng nhìn nàng bộ dạng bình đạm không giống như đang nói đùa, thoáng thu lại nụ cười, "Nếu để ngươi gả đi Trường An, ngươi có bằng lòng hay không?"
Nhiễm Nhan giật mình một chút, sao đề tài lại phát triển đến độ quỷ dị này, trong lòng nàng cảm thấy có chút không thể hiểu được, nhưng vẫn là thuận theo đề tài, nói: "Vậy phải xem là gả cho ai."
"Ta thì sao?" Tiêu Tụng cười như không cười mà nhìn nàng, hắn thật sự muốn biết, khi tiểu nương tử thoạt nhìn vô cùng đạm nhiên này nghe thấy lời ái muội như vậy, sẽ có phản ứng gì.



Nhưng mà hắn thất vọng rồi, Nhiễm Nhan chỉ là trên dưới đánh giá hắn một hồi, khinh khinh phiêu phiêu nói: "Còn chờ suy xét."
Tiêu Tụng bỗng chồm tới, mặt cùng mặt dán đến cực gần, có thể nghe được hơi thở của nhau, đôi mắt sáng như sao của hắn nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi đen kịt trước mắt. Tư thế như vậy được duy trì một lúc lâu, Tiêu Tụng có chút nhụt chí, chưa từng có nương tử nào có thể như vậy đối mặt với hắn mà hoàn toàn thờ ơ, Nhiễm Nhan hiển nhiên là cái trường hợp đặc biệt.



Đối mặt với khuôn mặt tuấn tú phóng đại ở trước mắt, Nhiễm Nhan cảm thấy sự tình phát triển đến nước này thật là làm người mờ mịt, người mới gặp qua hai lần, nói mấy chuyện này có phải quá nhanh hay không?
"Ngươi có người trong lòng?" Tiêu Tụng chậm rãi ngồi lại vị trí của hắn.
Nhiễm Nhan dựa ra đằng sau, "Quan viên Trường An đều giống ngươi vậy, ăn không ngồi rồi có nhiều thời gian có thể cùng nương tử xa lạ thảo luận loại vấn đề này?"
"Đề nghị vừa rồi của ta, ngươi không ngại suy xét một chút, trên tay ta có cái đại án, không tiện tự mình đi tra, nếu ngươi đồng ý..."
Nếu ngươi có thể đồng ý, liền theo danh nghĩa nữ quyến của ta mà tham gia, xong việc tất nhiên có thâm tạ.


Tiêu Tụng nói một nửa, liền dừng lại, rũ mắt nói: "Thôi, bên người ta cũng không có vị trí thích hợp."
Nhiễm Nhan là Nhiễm thị đích nữ, Nhiễm thị nếu đem so với chân chính thế gia đại tộc, căn bản không đáng giá nhắc tới, nàng ở thành Tô Châu còn có thể được gả cho một phu quân không tồi, đường đường chính chính mà làm một đích phu nhân, nhưng gia tộc của hắn tuyệt đối sẽ không cho phép Nhiễm Nhan trở thành chính phu nhân của hắn, trước khi cưới chính phu nhân cũng không thể cưới trắc phu nhân, Nhiễm Nhan gả qua, chỉ có thể là thị thiếp.



Địa vị như vậy, không cần hỏi, Tiêu Tụng chỉ cần nhìn đôi mắt trầm lãnh trước mặt, liền biết nàng không có khả năng đáp ứng. Huống hồ, hắn cũng không phải là phu quân gì...
Nhiễm Nhan hiểu ra, thì ra là nói việc công. Đi Trường An và tra án, cả hai việc này đều là chuyện Nhiễm Nhan muốn làm, đáng tiếc, nghe ý của Tiêu Tụng thì án kiện này muốn tra cần phải trở thành nữ quyến của hắn mới tiện tham gia, chuyện này nàng không thể tiếp thu.
Một đường yên lặng, Tiêu Tụng đưa Nhiễm Nhan trở về thôn trang, liền mã bất đình đề mà quay về trong thành.



Nhiễm Nhan nhìn bóng dáng xe ngựa xinh đẹp mà phóng đi, thầm nghĩ, thì ra hắn cũng không nhàn rỗi như vẻ ngoài.



"A Nhan, ngươi làm sao nhận thức được Tiêu Thị lang?" Nhiễm Vân Sinh nghi hoặc hỏi.
Nếu Tiêu Tụng là tam tỉnh lục bộ Thị Lang, hẳn là tứ phẩm, Nhiễm Nhan hỏi: "Hắn là cái gì Thị Lang"
Nhiễm Vân Sinh càng thêm kinh ngạc, "Ngươi không biết? Hắn là Hình Bộ thị lang Tiêu Tụng, từ tam phẩm Chính Nghị Đại Phu được gia phong Văn Tán quan. Mới 26 tuổi liền đã là quan lớn, là nhân vật chạm tay là bỏng ở Trường An, A gia đã từng bái phỏng qua nhiều lần, đều chưa từng gặp, ngươi như thế nào cùng hắn quen biết?"
Nhiễm Nhan thoáng kể một chút quá trình quen biết, chợt hỏi: "26 tuổi, còn chưa cưới vợ?"
Trực giác của Nhiễm Nhan cho rằng hắn không giống như người đã có thê tử, nam nhân bình thường mặc kệ số tuổi ra sao, trạng thái đã cưới vợ và chưa cưới vợ chỉ có chút khác biệt. Ở cổ đại, 26 tuổi còn chưa cưới vợ, thực sự có chút không thể tưởng tượng.
"A Nhan đối với hắn..." Nhiễm Vân Sinh cho rằng Nhiễm Nhan coi trọng Tiêu Tụng, không khỏi nhăn mày, có lẽ cảm thấy nếu nói thẳng ra thì sẽ tổn thương thể diện của cô nương gia, nên mới uyển chuyển: "Xuất Vân đạo trưởng ở Trường An nói hắn mệnh cách quá cứng, dễ khắc thê, Tiêu Thị lang trước đây cũng có định thân hai lần, một lần là nương tử con vợ cả của Kinh Triệu Đỗ gia, trên đường đón dâu tự nhiên chết, một lần khác là nương tử của Phạm Dương Lư thị, vừa mới qua cửa ngày thứ 3 cũng chết."