Chương 34: Lưu Thứ sử

Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tôi tớ Ân phủ nhanh chóng mang phấn tam thất tới, Nhiễm Nhan sai người trực tiếp đắp lên miệng vết thương ở cổ Vãn Lục.
Vết thương tuy rằng sâu đến động mạch chủ, nhưng miệng vết thương cũng không quá lớn, sau khi đắp phấn tam thất lên, máu từ từ ngưng chảy ra.
Cứu trị đã giằng co hết thời gian một chén trà nhỏ, đám người quyền quý đứng ở một bên đều đã bắt đầu mất kiên nhẫn, nhưng Nhiễm Nhan cũng không dám có một chút lơi lỏng nào, không ngừng chỉ huy hai bộ khoái liên tục xoa bóp.
Đám quyền quý lúc mới bắt đầu còn có chút tò mò, nhưng qua một lúc thấy Nhiễm Nhan cũng có mấy động tác như cũ không ngừng lặp lại, nhìn đến chán, bởi vậy ánh mắt bọn họ đều dần dần chuyển tới trên người Nhiễm Nhan.



Cánh hoa mộc hương li ti vẫn rào rạt rơi xuống, nữ tử một thân áo tím, dung mạo nghiên nghiên, mồ hôi trong suốt chảy xuống đôi má tuyết trắng, từng giọt long lanh nhỏ xuống dưới ánh nắng chiếu qua, hai má ửng hồng, đôi môi xinh đẹp mím chặt, tròng mắt lại đen kịt phảng phất như hoàn toàn ngăn cách với thế giới này, trừ bỏ cứu người, không còn ý niệm nào khác. Cho nên, dù cho tư thế hiện giờ của Nhiễm Nhan rất chướng tai gai mắt, dù cho trong lòng bọn họ cũng đã sớm kết luận, lại chưa từng bước tới ngăn cản.
Tần Mộ Sinh gắt gao nhìn chằm chằm Nhiễm Nhan, nàng như vậy, đã làm hắn mê muội đến cực điểm, phảng phất đáy lòng như có chỗ nào đó bị chạm nhẹ, cảm giác tê dại truyền đến toàn thân, hắn chưa bao giờ đối với bất kỳ nữ tử nào sinh ra loại cảm giác kì dị này, nhưng hắn biết chính mình từ trước tới nay chưa bao giờ muốn có được một người đến như vậy.



"Thở rồi!!" bộ khoái đang xoa bóp phần cổ và yết hầu cho Vãn Lục ngạc nhiên kêu lên. Hắn chẳng qua là nghe Lưu Thứ Sử sai phái, trong lòng lại không nghĩ thật có thể đem người cứu sống, ai mà ngờ tiểu nương tử mỹ mạo này lại thành công
"Thật sự?" Lưu Thứ Sử cùng đám quyền quý đang mơ màng sắp ngủ sôi nổi tiến lên nhìn, đặc biệt là Ân Văn Thư, hai mắt trừng lớn, tiến đến đằng trước, khi hắn thấy Vãn Lục hô hấp đều đặng, trên mặt biểu tình càng thêm khó có thể tin.



Kỳ thật Vãn Lục vẫn luôn có hô hấp, chẳng qua cực kỳ mỏng manh, trải qua phương pháp cứu trị này, hơi sẽ bắt đầu thở ra từ miệng, hô hấp bình thường dần dần được khôi phục.
Nhiễm Nhan thoáng nhẹ nhàng thở ra, nói với hai bộ khoái: "Đa tạ hai vị.", lại chuyển qua Lưu Phẩm Nhượng: "Đa tạ Lưu Thứ Sử tín nhiệm."
"Thập Thất Nương." Tần Mộ Sinh thấy thần thái Nhiễm Nhan có chút mỏi mệt, cảm thấy đau lòng, vội vàng tiến lên đỡ nàng.
"Không cần." Nhiễm Nhan ngăn hắn duỗi tay qua, nhìn nhìn Vãn Lục còn chưa tỉnh trên mặt đất, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, có người dám khi dễ đến trên đầu nàng! Nếu lần này chỉ vì che dấu chính mình, mà từ bỏ bắt giữ hung thủ, nàng ngày sau làm sao đối mặt Vãn Lục!



"Lưu Thứ sử, có thể nói chuyện riêng với ngài được không?" Nhiễm Nhan nhìn thẳng Lưu Phẩm Nhượng.
Lưu Phẩm Nhượng nhìn chằm chằm đôi mắt nặng nề của nàng, trong lòng càng thêm ngạc nhiên, tiểu nương tử này nhìn qua bất quá vừa mới cập kê không lâu, trầm tĩnh làm người phát lạnh, trong ánh mắt nàng không có khiêm cung, hàm súc, cũng không có ngạo mạn như những nữ tử khác, đôi mắt nàng khi nhìn thẳng vào người khác như vậy, phảng phất như có thể thấy toàn bộ bí mật ở đáy lòng họ.
"Được." Lưu Phẩm Nhượng lại lần nữa đáp ứng thỉnh cầu của Nhiễm Nhan, lần này, mọi người lại không phản đối gì, chỉ là ánh mắt nhìn Nhiễm Nhan đã khác.
Lưu Phẩm Nhượng xoay qua nói với mọi người: "Lưu mỗ rời đi một lát, chậm trễ chư vị, còn thỉnh bao dung."
"Lưu Thứ Sử xin cứ tự nhiên." Mọi người sôi nổi khách khí nói.
Lưu Phẩm Nhượng nhìn nhìn xung quanh, rồi vòng qua Vãn Lục đang còn nằm trên mặt đất, đi về hướng nhà thuỷ tạ.
Bên trong nhà thuỷ tạ vẫn còn la liệt tịch kỷ từ bữa tiệc trà nửa đường chết non, thác nước nhỏ như dải lụa trắng uyển chuyển, rào rào chảy vào trong hồ, kích khởi từng tầng sóng gợn lên trên mặt nước.
"Nương tử có gì muốn nói?" Lưu Phẩm Nhượng dừng ở bên lan can bảo hộ, quay đầu hỏi.
Nhiễm Nhan đối với vị lão giả mặc quan phục tứ phẩm màu đỏ lại có dung mạo bình thường này rất là bội phục, đối mặt mới sự tình vừa rồi, rốt cuộc không phải mỗi người đều có thể giống như ông ta, ra quyết định vô cùng dứt khoát.
"Vãn Lục mất máu quá nhiều, tuy rằng được cứu trở về, nhưng một chốc vẫn chưa thể tỉnh lại, cho nên thân là chủ tử của nàng, ta có trách nhiệm đem hết thảy những gì đã nhìn thấy nói cho Lưu Thứ Sử." Nhiễm Nhan trong đầu châm chước tìm từ, nàng tuy rằng không tính giả ngu giả ngây thơ, nhưng nàng cũng không tính bại lộ hoàn toàn. Ở trong hoàn cảnh lạ lẫm, người thông minh đều sẽ lựa chọn che dấu thực lực.
"Nhìn thấy? Ngươi nhìn thấy những gì?" đôi mắt không lớn của Lưu Phẩm Nhượng chỉ phát ra ánh nhìn bình tĩnh, không có chút dao động nào, không lộ ra bộ dạng cảm thấy hứng thú, cũng không làm người khác cảm thấy không được coi trọng.
Nhiễm Nhan không để bụng, bình tĩnh nói: "Người mưu sát Vãn Lục, là nữ tử."
Lưu Phẩm Nhượng không tiếp tục đặt câu hỏi, chỉ nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp, trong lòng lại thập phần nghi hoặc, dựa vào cái gì mà nàng liền nhận định hung thủ là nữ tử?


Nhiễm Nhan minh bạch hắn ý tứ, hơi mím môi, phảng phất hạ quyết tâm, hít sâu một hơi: "Khi ta đang cứu Vãn Lục, phát giác cổ nàng có dấu vết bị người dùng tay bóp, nhưng bởi vì hung thủ dùng lực không đủ lớn, cho nên chỉ làm Vãn Lục nghẹt thở, hơn nữa, móng tay hung thủ vừa dài vừa sắc nhọn, khi bóp cổ Vãn Lục, móng tay cắm vào phần cổ gây tổn thương đến động mạch chủ, hung thủ trong lúc hoảng loạn không chú ý tới, đã đem Vãn Lục treo lên trên lều. Hơn nữa ta cho rằng, người giết hại Vãn Lục cùng với người giết hại thị tỳ của Ân tam nương, là một."


Lưu Phẩm Nhượng tuy là có bản lĩnh "Thái Sơn có sập mặt cũng không đổi sắc", nhưng những gì Nhiễm Nhan nói, vẫn làm hắn lộ ra thần sắc kinh ngạc, "Dù là vậy, làm sao có thể xác định hung thủ nhất định là nữ tử"
Nhiễm Nhan khóe môi hơi nhếch, lộ ra một nụ cười lạnh lùng, móc khăn từ trong tay áo ra, để trong lòng bàn tay mở ra, "Ta tìm được thứ này ở miệng vết thương trên cổ Vãn Lục."


Dưới ánh mặt trời, một vật hình trăng non màu đỏ nằm trên khăn gấm trắng như tuyết, "Đây là một cái móng tay được nhuộm đan khấu."


*'đan khấu'- sau khi vật lộn với Baidu thì nó nói đó là loại màu sơn móng nói chung của các mỹ nhân cổ đại, được chế từ một hay vài loại hoa trộn tá dược


Lưu Phẩm Nhượng duỗi tay cầm lên, giơ lên trước mặt cẩn thận quan sát, móng tay này không chỉ được nhuộm đan khấu, hơn nữa phần móng hình trăng non bị gãy ra được cắt tỉa vô cùng khéo léo, có thể thấy được, chủ nhân của đoạn móng gãy này, không chỉ là một nữ tử, còn là một nữ tử có thân phận không thấp.
Thị tỳ bình thường, bởi vì ngày thường phải lao động, nuôi móng tay dài không tiện, móng tay họ hơn phân nửa đều sẽ không quá dài, càng không nhuộm đan khấu.
Lưu Phẩm Nhượng gật gật đầu, tỉnh bơ đem cái móng gãy bao lại nhét vào tay áo mình.



Nhiễm Nhan giật giật khóe miệng, tốt xấu gì cái khăn kia cũng là của một tiểu nương tử, lão già này sao lại không biết xấu hổ mà chiếm tiện nghi như vậy.



"Mới vừa rồi ta thuận tay kiểm tra một chút phần đầu của Vãn Lục, sau đầu có một cục u, giống như bị người dùng vật gì đó như gậy gỗ tập kích." Nhiễm Nhan thu hồi ánh mắt, tiếp tục nói.
"Theo như ngươi phân tích, toàn bộ phu nhân nương tử hôm nay ở đây, phàm là trên móng tay có đan khấu, đều có hiềm nghi?" Lưu Phẩm Nhượng đối với phân tích của Nhiễm Nhan, đã không còn kinh ngạc như lúc đầu, ngược lại lại có cảm giác như đang cùng đồng liêu thảo luận vụ án. Chẳng qua, trên quan trường sẽ không có người như nàng, cái gì cũng nói thẳng.



Nhiễm Nhan nhắc nhở: "Phạm vi có lẽ nên thu nhỏ lại, người này có thể ở trong thời gian ngắn tìm được một cái ghế cao, đặt ở hiện trường, hiển nhiên là cực kì quen thuộc Ân phủ, mặc dù nàng không phải người Ân phủ, cũng là người quen của Ân phủ. Hơn nữa, đan khấu bình thường đều dùng hoa phượng tiên thêm phèn chua làm thành, mặc dù là hoa thì cùng màu, nhưng bởi vì khác biệt thời gian cùng tỉ lệ, màu nhuộm ra vẫn sẽ khác một chút. Đan khấu rất khó lau sạch, nhưng có thể nhuộm lại, thời gian lên màu ngắn nhất của nó là nửa canh giờ cho nên Lưu Thứ Sử phải nhanh một chút mới được."



Phân tích qua một phen, phạm vi đích xác rút nhỏ rất nhiều. Còn có một điểm Nhiễm Nhan không có nói, hung thủ nếu cả sức lực bóp chết Vãn Lục đều không có, thì rất khó nhanh chóng đem nàng treo lên, điều này thuyết minh hung thủ có ít nhất một đồng lõa. Nhiễm Nhan biết, điểm này mặc dù nàng không nói ra, cũng không thể qua mắt được Lưu Thứ Sử.
Chỉ là Nhiễm Nhan vẫn luôn không nghĩ ra, động cơ giết người của hung thủ là cái gì? Vì sao lại giết chết thị tỳ Ân tam nương, giá họa cho Tần Mộ Sinh? Lại vì sao vội vàng đi giết Vãn Lục?
Mặc dù Vãn Lục có đụng chạm phải vị phu nhân hoặc nương tử nào, cùng lắm là bị giáo huấn một trận, không đến mức bị giết người diệt khẩu, trừ phi là Vãn Lục trong thời gian đó đã biết bí mật không nên biết đến.



Lưu Phẩm Nhượng thấy ánh mắt sâu thẳm của Nhiễm Nhan hơi biến ảo, cũng không quấy rầy, chỉ ở một bên nhàn nhã thưởng cảnh, sau một lúc lâu, bỗng nhiên nói: "Hậu hoa viên của Ân phủ quả nhiên thanh u."
Còn không phải hả? Thanh u đến mức thành cái chỗ tốt để giết người diệt khẩu. Nơi này tiếng nước khá lớn, mặc dù có phát ra thanh âm gì không bình thường, cũng không dễ dàng bị phát hiện.
"Ngươi là nương tử nhà ai?" Lưu Phẩm Nhượng trong lòng không phải không có tiếc nuối, nếu tiểu nương tử trước mắt này sinh ra là thân nam nhi, đã có thể trở thành một trợ giúp lớn.
"Nhiễm gia Thập Thất Nương." Nhiễm Nhan bình đạm mà trả lời.