Chương 57: Những cánh hoa bên trong thi thể

Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Khuôn mặt tinh xảo của Nhiễm Nhan bị khẩu trang che lại hơn phân nửa, chỉ lộ ra mắt và lông mày, khi đôi mắt đen kịt kia nhìn thẳng vào khối thi thể đáng sợ, thần thái nghiêm túc mà tối tăm, nếu như người không biết thưởng thức mà nhìn vào, tất nhiên sẽ cảm thấy kinh khủng. Nhưng Tiêu Tụng chỉ nhàn nhạt mà nhìn, khóe môi còn có ý cười.



"Mổ ra thì có thể thấy được đường chảy của máu, sắc máu đỏ sậm, các nội tạng đều có máu bầm, bên dưới màng nội tạng có chút xuất huyết." Nhiễm Nhan nhanh chóng kiểm tra, nàng tập trung vào phổi và đường hô hấp trên: "Trong đường hô hấp còn sót lại máu, đại khái là lúc thắt cổ, bởi vì thiếu Oxy, người chết vô thức mà nuốt vào, đem máu chảy ra từ miệng vết thương trên mặt nuốt vào."
Nhiễm Nhan đem lục phủ ngũ tạng toàn bộ đều kiểm tra tỉ mỉ một lần, không hề phát hiện tổn thương nào do ngoại lực tạo thành.



Giải phẫu xong, ánh mắt Nhiễm Nhan dừng lại trên đôi tay nhỏ trắng nõn mềm mại của Thúy Mi, trên cổ tay còn mang theo cái vòng ngọc kia, móng tay sơn đan khấu đều được tu chỉnh cẩn thận, nhưng toàn bộ đều ngắn ngủn, Nhiễm Nhan suy đoán, có thể là bởi vì có một cái móng tay bị gãy, nàng ta dứt khoát đem toàn bộ móng cắt thành độ dài bằng nhau.
"Người chết sinh thời không trải qua bất luận hành vi đánh nhau, phản kháng, giãy giụa gì, mặt ngoài thân thể và nội tạng không có tổn thương nào được tạo thành do ngoại lực, phán đoán nguyên nhân chết là thắt cổ tự vẫn, mà tổn thương trên mặt, miệng vết thương chỉnh tề, phần cơ thịt bên trong hơi lật ra ngoài, hơn nữa còn có hiện tượng viêm rất nhỏ, là tổn thương hình thành khi còn sống, nếu người đã chết, miệng vết thương có thể chỉnh tề, nhưng cơ thịt sẽ không lật ra, cũng sẽ không có chuyện bị viêm" Nhiễm Nhan đứng thẳng dậy, tổng kết phán đoán của mình.



Tiêu Tụng bỗng nhiên ngắt lời nàng, "Viêm là sao?"
Nhiễm Nhan lẳng lặng nhìn hắn, nỗ lực sắp xếp đống từ ngữ mà người cổ đại có thể nghe hiểu, hai giây sau mới mở miệng giải thích: "Viêm tục xưng là nhiễm trùng, là làn da sau khi chịu ngoại thương, hay trúng phải nguyên nhân gây bệnh cảm nhiễm mà kích thích, tạo thành bệnh trạng sưng đỏ ở miệng vết thương, làm nóng lên, gây đau đớn..."
"Nguyên nhân gây bệnh là sao?" Tiêu Tụng lại hỏi nữa. ^^


Nhiễm Nhan âm thầm nắm tay lại, thật muốn vung một quyền vào cái bản mặt cười như không cười kia, rõ ràng đã có thể nghe hiểu được, mà cứ phải bắt lấy từ ngữ xa lạ nào đó không chịu bỏ, Nhiễm Nhan cảm thấy hắn không phải khiêm tốn thỉnh giáo, mà là cố ý gây sự.
"Vị lang quân này, ta còn có một khối thi thể phải kiểm nghiệm, nếu ngài có vấn đề gì, một lát chúng ta có thể cẩn thận tham thảo tham thảo." Nhiễm Nhan thanh âm bình bình.



Tiêu Tụng nhận ra nàng đang tức giận, tươi cười trên mặt càng thêm sáng ngời, từ trong xương cốt của hắn toát ra một loại khí thế, làm người cảm thấy đằng sau nụ cười này chứa thứ mà thường nhân nhận không nổi.



Mà Nhiễm Nhan cũng không nhường một tấc, đôi mắt tối tăm, ánh mắt tử khí trầm trầm, liên tưởng đến sự lạnh lùng khi mổ thi vừa rồi, tức khắc làm cho người khác cảm thấy lòng bàn chân lạnh toát.



"Thập Thất Nương, lại đây xem thi thể này đi." Lưu Phẩm Nhượng vội vàng cản lại hai người đang dùng ánh mắt giao phong, hắn biết thân phận của Tiêu Tụng, mặc dù là Nhiễm thị cũng không thể đắc tội nổi, nếu hắn thu chỗ tốt của Nhiễm Nhan, thì cũng nên chiếu cố nàng một chút.



Nhiễm Nhan thu hồi ánh mắt, xoay người theo Lưu Phẩm Nhượng đi đến mộc đài bên cạnh, thi thể này đã bắt đầu thối rữa, chỉ ở khoảng cách nửa trượng, đã có thể ngửi ra mùi hôi nồng nặc.



Nhiễm Nhan giở vải trắng lên, ngoại trừ Phong Tam Tuần và Nhiễm Nhan, những người còn lại đều hít một ngụm khí lạnh, cả người vẫn luôn bình tĩnh là Tiêu Tụng, cũng không khỏi biến sắc.
Thị tỳ Phồn Xuân của Ân Miểu Miểu, đã chết hơn ba ngày, bắt đầu từ lúc này, những biến hóa tiếp theo sẽ càng ngày càng ghê tởm khủng bố, Nhiễm Nhan khẽ thở dài một cái, chậm rãi nói: "Mặc kệ là cái dạng mỹ nhân gì, sau khi chết đều giống nhau, chung quy sẽ biến thành một người mập mạp màu xanh đen tràn ngập thi khí, người lớn lên có đẹp cũng sẽ không biến thành người mập màu xanh đen xinh đẹp."



Đuôi lông mày Tiêu Tụng nhướn lên một cái nhẹ đến mức không phát hiện, mà sắc mặt thì đã khôi phục như thường.



Phồn Xuân là chết như thế nào đây?
Nhiễm Nhan cúi đầu cẩn thận mà nhìn tình trạng thi thể, miệng mũi có máu đen tràn ra, đây là phản ứng bình thường xuất hiện sau khi chết ba ngày, mà trên phần da gần mũi và miệng có một mảng trắng, khiến cho Nhiễm Nhan chú ý, nàng trong lòng vừa động, quay đầu hỏi Phong Tam Tuần: "Nàng là bị chết đuối?"
"Đúng vậy." Mới vừa rồi bị Nhiễm Nhan lật đổ phán đoán tử vong của Thúy Mi, Phong Tam Tuần quyết tâm lần này phải biểu hiện thật tốt, miễn cho Lưu Thứ sử bọn họ cho rằng hắn đã không còn dùng được, "Thi đốm trên thi thể khá nhạt, hơn nữa xuất hiện chậm, làn da tái nhợt nhăn nheo, chung quanh miệng và mũi có bọt máu tràn ra, nhưng giống như từng bị người khác chùi đi, lúc lão phu kiểm tra, thấy bọt máu là sau đó mới tràn ra. Hai bàn tay thi thể nắm chặt, trong tay lại không nắm cỏ nước hay cát đá gì, lão phu cho rằng đây không phải chết đuối ở sông hồ."



Nhiễm Nhan gật đầu, "Muốn biết nàng chết đuối ở đâu, mổ ra sẽ biết."



Nhiễm Nhan sửa sang lại bao tay, cởi bỏ quần áo người chết, lập tức bắt đầu giải phẫu đoạn từ phần cổ đến phần ngực bụng, nếu Phồn Xuân thật sự là sống sờ sờ bị dìm chết, thì đường hô hấp, lồng ngực, trái tim cùng dạ dày của nàng đều sẽ có những phản ứng khác nhau, đặc biệt là đường hô hấp và dạ dày, như Phồn Xuân đây cơ bản được xác định là bị chết chìm, rồi lại không biết là bị chìm ở đâu, có thể nhìn xem trong đường hô hấp và dạ dày, có thể sẽ phát hiện vật chất còn lưu lại.
Mọi người đều biết, khi người bị chìm trong nước, trước tiên là nín thở, sau đó sẽ quơ quào tay chân tìm kiếm vật bấu víu, đến khi không nín thở được nữa, sẽ bị sặc nước, bị động mà nuốt rất nhiều nước vào dạ dày.
Trên người Phồn Xuân có rất nhiều dấu vết giãy giụa, phần cổ và phần vai có vết bầm và vết rạch, vết thương trên trán là được tạo ra sau khi chết.
Nhiễm Nhan vừa giải phẫu, vừa giải thích cho Phong Tam Tuần về phần phổi bị phù, trong phổi xuất hiện "đốm chết chìm", cùng với thay đổi của tim người chết chìm.
Quả nhiên, khi mổ ra đường hô hấp, phát hiện một ít đồ vật, Nhiễm Nhan thật cẩn thận mà dùng nhíp kẹp lên vật dính ở trên khí quản, một mảnh cánh hoa hư thối, từ hình dạng cùng đường vân, ẩn ẩn có thể nhận ra nó là một cái cánh hoa, còn hoa gì thì tạm thời không thể xác định.



Có phát hiện này, Nhiễm Nhan lại đem toàn bộ đường hô hấp cùng phổi mà tinh tế kiểm tra một lần, lúc vạch ra gần tới phổi, lại phát hiện thêm hai mảnh, trong đó một mảnh được bảo tồn tương đối hoàn hảo, cánh hoa thon dài, hơi giống hoa cúc, nhưng hiện tại là mùa hạ, cúc còn chưa nở rộ phổ biến, cẩn thận quan sát cánh hoa này, Nhiễm Nhan bỗng nhiên nghĩ tới cái giàn hoa đầy cây kim ngân trong viện của mình.
"Hình như là cây kim ngân" Nhiễm Nhan đem cánh hoa thả lên một miếng vải trắng sạch sẽ, để mọi người ở đây nhìn kỹ, còn nàng bắt đầu giải phẫu phần dạ dày.



Dạ dày sưng to, lúc cắt ra thì thấy còn rất nhiều cánh hoa, có nhiều cánh còn bảo tồn hình thái hoàn hảo, thậm chí còn phát ra mùi hư thối làm người buồn nôn.



"Là hoa nhài." Tiêu Tụng vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng, "Ngoại trừ cây kim ngân, còn có hoa nhài, có lẽ còn có hoa khác nữa."
Nhiễm Nhan cẩn thận lấy ra những cánh hoa được dạ dày bảo tồn, nhất nhất bày hết lên trên tấm vải trắng.



Trong đó có một loại cánh có hình trứng, nhỏ như cái móng tay có số lượng nhiều nhất, màu sắc đã sớm không còn nhận được, vừa rồi sau khi cắt dạ dày ra, dựa vào mức độ tản ra của cái mùi nồng nặc đó, đây tất nhiên là một loại hoa rất thơm, tháng sáu tháng bảy, là mùa hoa nhài nở rộ nhất, rất có khả năng là loại hoa này.
Như vậy, bên trong thi thể sao lại xuất hiện những cánh hoa?