Đăng vào: 12 tháng trước
Đường Tiểu Nhu đưa Nam Cung Cảnh đến công ty chỉ vì tốt bụng muốn hắn không nghĩ nhiều về chuyện gia đình, nào ngờ hắn thân quen với mọi người rồi thì ba ngày một lần, hắn sẽ xuất hiện với tình trạng tay xách nách mang, cơm trưa, cà phê, nước tăng lực gì gì đó chào hỏi họ.
Giống như xem nơi này thành nhà của mình, còn mang sách vở đến ngồi học bài, mặc kệ tiếng thảo luận của mọi người có ồn ào cỡ nào.
Ai nấy đều cảm thấy Nam Cung Cảnh thật có lòng, còn tặng cho Đường Tiểu Nhu và Nam Cung Cảnh hai tấm vé xem phim và dặn dò cô hãy nghỉ ngơi một chút, ra ngoài thả lỏng.
Đường Tiểu Nhu thật sự không cách nào từ chối, cầm lấy vé xem phim kia mà xoắn xuýt.
Bởi vì cô đã bị sự chân thành của Nam Cung Cảnh làm cảm động, nhưng cô không dư thời gian để đi chơi.
Hắn thấy cô gần đây nhiều việc nên khi có người nhắc chuyện xem phim, hắn khéo léo cự tuyệt:
“Em còn phải làm báo cáo, không đi được rồi.”
“Ồ, tôi sẽ chuyển vé lại cho Tào Thực.”
Nhận ra Nam Cung Cảnh tinh tế như vậy, Đường Tiểu Nhu thầm khen hắn một câu rồi nhường cơ hội đi chơi cho Tào Thực, kết quả trong phòng có tiếng gào đầy tức tối:
“Tôi làm gì có bạn gái mà đi xem phim? Các người cố tình trêu tôi đúng không?”
Mọi người được một phen cười nghiêng ngả, một thanh niên giả vờ õng ẹo:
“Anh Tào, anh thấy em thế nào? Có hợp khẩu vị anh không?”
“Cậu? Cút cút cút! Tôi thà độc thân cả đời còn hơn!“
Nam Cung Cảnh rất thích không khí ở nơi này, vì vậy mà hắn dần quên mất mình còn có mấy thằng bạn thân vẫn luôn đứng đằng sau chờ hắn trở lại.
Một buổi chiều gặp được Nam Cung Cảnh, mấy thiếu niên đều tức giận kéo cổ hắn:
“Đồ khốn! Từ ngày đi tán gái là quên mất ông đây!”
“Sao lại từ bỏ cuộc chơi sớm như vậy vì một người con gái chứ?” Họ Tô bĩu môi.
“Rõ ràng là các người không tìm được bạn gái nên ghen tỵ!” Nam Cung Cảnh hừ lạnh.
Khi hắn nói ra lời này, vẻ mặt hết sức đắc ý, giống như Đường Tiểu Nhu đã đồng ý làm người yêu hắn không bằng.
Đám người cạn lời không thể nào chịu nổi dáng vẻ ấy của hắn.
Khi biết hắn chăm chỉ đi học trở lại, họ cảm thấy thế giới đảo lộn, đất trời rung chuyển.
“Đây không phải Nam Cung Cảnh, chắc chắn đã bị người khác cướp xác rồi!”
“Tôi cũng cảm thấy vậy, chúng ta có nên đưa hắn đi trừ tà không?”
Những câu nói này chọc Nam Cung Cảnh không vui:
“Các cậu nghĩ gì thế hả? Quay đầu là bờ, tôi không muốn lông bông nữa!”
Sự thay đổi của hắn đúng thật là dấu hiệu trưởng thành, là một việc rất tốt, nhưng nó đến quá đột ngột khiến đám bạn khó chấp nhận nổi.
Ai nấy đều sầu não khuyên hắn hãy suy nghĩ kỹ, bởi vì một khi dính vào tình yêu sẽ vô cùng đau khổ, vậy mà hắn vẫn hừng hực khí thế:
“Khổ tôi cũng chịu được.”
“Dẹp đi, hắn hết thuốc chữa rồi!” Họ Tô tức giận hô.
Thằng bạn chí cốt lười biếng chuyên cúp học chỉ vì chán nay lại bất ngờ trở về làm con ngoan trò giỏi, việc này là một cú sốc quá lớn đối với họ.
Thấy Nam Cung Cảnh im lặng nhìn họ, họ bắt đầu đứng đắn lại rồi nói chuyện về vấn đề này một cách nghiêm túc hơn.
Sau khi trao đổi với bạn bè, họ Tô hỏi hắn:
“Vậy nghĩa là cậu đã sắp tán đổ được cô gái kia rồi nhỉ?”
“Cũng không chắc lắm, chỉ là hiện tại chị ấy đối xử với tôi tốt hơn một chút mà thôi.”
Nam Cung Cảnh không có chút xíu tự tin nào, hắn thấy được sự tiến triển của mối quan hệ chị em này, nhưng mà nếu hỏi hắn Đường Tiểu Nhu đã thích hắn chưa, hắn chỉ đành gãi đầu đáp rằng chính bản thân hắn cũng mông lung.
Một tuần sau đó, công ty bắt đầu đi vào hoạt động.
Đường Tiểu Nhu ngày càng tất bật, sáng trưa chiều tối đều ở bên ngoài lăn lộn.
Ba của cô đã xuất viện về nhà, nhưng sức khỏe kém hơn trước kia rất nhiều.
Thời tiết dần chuyển lạnh, mỗi ngày ông đều mệt mỏi và dễ bệnh, việc này tạo áp lực rất lớn cho cô.
Đường Tiểu Nhu không biết rằng ông còn có thể sống đến ngày nhìn thấy cô vô địch giải đua xe toàn quốc không… Vì vậy, cô đã đưa qua một quyết định khó khăn.
Khi Tào Thực biết cô muốn tham gia vào giải đấu ngầm, hắn lắc đầu ngăn cản:
“Không được, Tiểu Nhu, nơi đó căn bản không phải chỗ đua xe bình thường, đó là đang bán mạng!”
“Em đang cân nhắc.” Đường Tiểu Nhu nhíu mày.
“Nhưng mà đó là đường tắt, em không còn nhiều thời gian nữa rồi.”
Bác sĩ bây giờ nói ba cô chỉ sống được nhiều nhất một, hai năm nữa.
Mấy ngày trước, vào thời khắc mà Đường Tiểu Nhu biết tin tức này, cô đã cãi nhau với vị bác sĩ kia, mất bình tĩnh và bật khóc ngay trong phòng bệnh.
Không phải vì khối u, mà vì nhiều căn bệnh khác quấn thân, còn có di chứng từ vụ tai nạn năm xưa khiến ông Đường thường xuyên bị nhức mỏi toàn thân, bệnh trở nặng một cách nhanh chóng.
Mẹ cô hai mắt đẫm lệ giữ chặt cô:
“Tiểu Nhu, đừng kích động, con đừng kích động!”
Đường Tiểu Nhu siết chặt nắm đấm, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, không cách nào ngừng được.
Mới thời gian trước ba còn rất khỏe mạnh ở cạnh mẹ con cô, vậy mà chớp mắt lại xảy ra chuyện như vậy, cô khó lòng chấp nhận.
Sinh lão bệnh tử đối với Đường Tiểu Nhu vốn rất xa vời, bây giờ nó lại bày ra ngay trước mặt, bác sĩ nói không còn nhiều thời gian là không còn nhiều thời gian nữa.
Trong đầu Đường Tiểu Nhu trống rỗng, toàn thân lạnh ngắt.
Cô không biết mình đã vượt qua bằng cách nào, sau khi bình tĩnh lại, cô quyết định tham gia giải đấu không chính thức.
Tuy rằng nó rất nguy hiểm, nhưng tốt xấu gì cũng quy tụ rất nhiều tay đua có tiếng đến từ cuộc đua hằng năm, còn có người mà cô luôn đặt mục tiêu phải vượt qua cho bằng được.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại mình Đường Tiểu Nhu và Tào Thực, hai người ngồi đối diện nhau, sắc mặt người đàn ông trẻ hơi tái:
“Anh biết em nóng lòng muốn để ba em nhìn thấy em đạt giải nhất, nhưng mà ông ấy sẽ không vui khi em tham gia Đường Đua Tử Thần!”