Đăng vào: 12 tháng trước
“Vợ cái gì mà vợ, ai bảo người phụ nữ chết tiệt đó là vợ tôi?”
Khi nghe Lục Vị Bạch nói Đỗ Nhược Vi là vợ mình, Quách Thừa Nhân ngay lập tức có những phản ứng vô cùng gay gắt, sắc mặt người đàn ông nhăn nhó, tối sầm lại như đít nồi.
Hắn ta hung hăng lườm anh bạn thân đang ung dung vắt chân dựa lưng lên ghế phía đối diện, trực tiếp phủ nhận.
Nhắc tới Đỗ Nhược Vi thôi Quách Thừa Nhân liền cảm thấy buồn nôn rồi, hắn ta ghét đối phương đến mức hận chẳng thể phơi bày ra để cả thế giới biết được.
Vợ hắn mãi mãi chỉ có thể là Thiệu Ninh Thuần thôi.
Lục Vị Bạch thở dài một hơi, anh bất lực đưa tay đỡ trán: “Quách Thừa Nhân, dù thế nào thì Đỗ Nhược Vi vẫn là cô vợ được cậu danh chính ngôn thuận cưới về, cho người ta chút mặt mũi đi.
Đừng cứ mãi chì chiết cô ấy như thế, vợ cậu tôi thấy đối phương lo lắng về cậu lắm đấy.
Còn nữa, ngang nhiên ngoại tình với người phụ nữ khác trước mặt Đỗ Nhược Vi, là bạn cậu nhưng Quách Thừa Nhân à, tôi thấy cậu quá đáng lắm đấy.” Chống cằm, Lục Vị Bạch nheo mắt thầm quan sát bạn mình, đưa ra chút lời khuyên.
Chơi với Quách Thừa Nhân nhiều năm tuy nhiên đối với cái thái độ hời hợt cay nghiệt mà cậu ta đối với vợ mình,Lục Vị Bạch thiết nghĩ bản thân chẳng tài nào ngồi yên được.
Anh sợ Quách Thừa Nhân lầm đường lạc lối, bị một số kẻ dắt mũi, tới lúc đó mọi chuyện hỏng bét.
“Lo? Tôi thấy Đỗ Nhược Vi đang thèm muốn tài sản nhà tôi thì đúng hơn ấy.” Hừ lạnh một tiếng, khóe môi Quách Thừa Nhân cong lên lộ ra những tia khinh bỉ tột cùng.
Hắn khoanh tay trước ngực, ngữ khí ghét bỏ: “Thứ Đỗ Nhược Vi mong khi gả cho tôi chỉ có tiền thôi.
Lục Vị Bạch, cậu chưa hiểu rõ con người Đỗ Nhược Vi nên dễ dàng bị cô ta lừa là phải.
Ở đằng sau dáng vẻ ngây thơ đó chắc hẳn là tâm địa độc ác toan tính.
Chính vì Đỗ Nhược Vi mà tôi cùng tiểu Thuần mới phải xa nhau từng ấy năm, dám bỏ thuốc tôi, tôi chưa hủy hoại người phụ nữ đó đã là may lắm rồi.” Ánh mắt hắn lóe lên sự lạnh lẽo như thể vừa ở Bắc Cực trở về.
Nghĩ tới chuyện bản thân cùng Thiệu Ninh Thuần bị chia cắt nhiều năm, cô gái Quách Thừa Nhân yêu cùng với con trai lưu lạc đầu đường xó chợ chịu khổ, người đàn ông ngay lập tức cảm thấy phẫn nộ, nghiến răng ken két.
Một khi đã nghi ngờ, đã căm ghét thì dù cho ai có nói gì vẫn chẳng thể thay đổi được ý niệm trong thâm tâm Quách Thừa Nhân.
Lục Vị Bạch chăm chăm nhìn đối phương, đôi lông mày trên khuôn mặt anh bất giác nhíu chặt, nhếch môi: “Quách Thừa Nhân, tôi thấy cậu quá mức ngây thơ rồi đấy.
Cậu có bằng chứng gì để đưa ra kết luận Đỗ Nhược Vi chính là người đứng đằng sau không mà cứ nhất mực khẳng định rằng vợ mình chia cắt cậu với Thiệu Ninh Thuần? Trước giờ theo như những gì tôi biết thì cậu luôn làm việc theo lý trí và quyết định khi có bằng chứng mà.
Quách Thừa Nhân, tôi chân thành khuyên cậu, những gì diễn ra trước mắt chưa chắc đã là sự thật đâu, để bị lừa đảm bảo sau này cậu nhất định chịu khổ cực lắm cho xem.”
Nói chung, Lục Vị Bạch chẳng hề có cảm tình với người phụ nữ mà bạn mình yêu thương chiều chuộng hết lòng Thiệu Ninh Thuần kia dù cả trước kia lẫn bây giờ.
Anh cứ luôn cảm thấy cô ta có rất nhiều điểm nghi vấn, dường như đang ấp ủ mục đích sâu xa khác, tuy nhiên, tên bạn ngu ngốc nào đó vẫn chưa nhận ra dù Lục Vị Bạch từng nhiều lần nói bóng nói gió.
Dáng vẻ dễ thương của Thiệu Ninh Thuần khiến anh cứ thấy giả nai kiểu gì mà chẳng biết nên nói sao để hợp lý.
Về phần cô gái tên Đỗ Nhược Vi được Quách Thừa Nhân cưới về, tuy Lục Vị Bạch chưa từng có cơ hội tiếp xúc nhưng thoáng qua đánh giá, đối phương chỉ đơn giản quan tâm chồng mình thôi, ánh mắt Đỗ Nhược Vi luôn đem theo vẻ u buồn, ủ rũ, mơ màng chứ không hề đầy thủ đoạn giống những lời Quách Thừa Nhân nói.
Cậu ta trên thương trường thông minh như vậy nhưng ở phương diện này chả thể nhận ra được ai là bạn ai là thù để tránh xa.
Cứ tiếp xúc với Thiệu Ninh Thuần nhiều kiểu gì cũng có ngày gặp họa.
Nói cô ta âm mưu thủ đoạn còn đáng tin hơn nhiều so với Đỗ Nhược Vi.
Dẫu vậy, Quách Thừa Nhân có thèm tin đâu, đầu óc đối phương dường như đã trở nên mụ mị đâm đầu vào vào Thiệu Ninh Thuần, bị cô ta xoay vòng vòng mà chẳng hề nhận ra.
Đến bước đường này rồi, Lục Vị Bạch chỉ đành mỉa máy vài câu, mong rằng cậu ta tinh ý mà nhận ra.
“Tôi tự biết nhìn người, cậu khỏi cần lo lắng những chuyện vớ vẩn.
Lục Vị Bạch, cậu chỉ cần làm tốt công việc của mình thôi, vấn đề cá nhân liên quan tới tôi, tôi tự biết giải quyết.” Quách Thừa Nhân dáng vẻ y hệt lúc ban đầu, hắn thậm chí còn bực bội gằn mạnh từng chữ: “Cậu đừng nói đỡ cho Đỗ Nhược Vi, nể tình chúng ta chơi thân, tôi bỏ qua cho cậu lần này.
Lục Vị Bạch, cậu mới cần nhìn rõ đấy, đừng bị vẻ đẹp kia mê hoặc.
Hay là cậu nhìn trúng Đỗ Nhược Vi rồi?” Người đàn ông khó chịu nhướng mày, thanh âm đay nghiến vang lên đằng đằng sát khí.
Bất kỳ ai chỉ cần nói đó cho Đỗ Nhược Vi vài câu đủ khiến Quách Thừa Nhân cảm thấy bực bội, thậm chí hắn hoàn toàn có thể xử lý kẻ đó nếu như bản thân thật sự muốn.
Lục Vị Bạch bất lực chả biết nên dùng từ gì để hình dung tâm trạng mình hiện tại, anh ném về phía Quách Thừa Nhân một cái lườm sắc bén, lười nhác trả lời: “Cậu thích nghĩ thế nào thì tùy.
Sau này tới lúc hối hận thì đừng ủ rũ ngồi đó oán trách người khác không nhắc nhở cậu.”
Câu chuyện giữa hai người cứ thế kết thúc một cách chẳng mấy vui vẻ.
Sau khi Trịnh Hi Ngôn về nước, Đỗ Nhược Vi thường xuyên dành chút thời gian ra để gặp anh, hiếm lắm mới có một người bạn, cô cũng muốn tận dụng chút thời gian dành cho bản thân thư giãn.
Bởi vì ở cạnh Trịnh Hi Ngôn, cô nàng luôn luôn được thoải mái, chưa từng phải nghĩ tới những chuyện làm tinh thần nặng nề.
Huống chi, cô ở nhà kiểu gì chả làm Quách Thừa Nhân và Thiệu Ninh Thuần gai mắt, ra ngoài cũng tốt.
Tuy nhiên, việc Đỗ Nhược Vi cùng Trịnh Hi Ngôn hẹn gặp nhau tình cờ bị Thiệu Ninh Thuần phát hiện ra, cô ta chau mày, dường như trong đầu xuất hiện âm mưu nào đó, ngay lập tức thuê người âm thầm theo dõi Đỗ Nhược Vi.
Chụp được ảnh Trịnh Hi Ngôn với kẻ cô ta vô cùng căm ghét, khóe môi Thiệu Ninh Thuần ngay lập tức cong lên một đường, ánh mắt lóe ra vài tia nguy hiểm.
Đợi đến lúc thích hợp, cô ta tìm đến Quách Thừa Nhân, giả bộ vô tình bày ra những bức ảnh bản thân thuê người theo dõi lấy được ra trước mắt Quách Thừa Nhân, thậm chí liên tục ở bên tai hắn ta ly gián, chia rẽ quan hệ Đỗ Nhược Vi.
Thiệu Ninh Thuần không tin khi Quách Thừa Nhân trên đầu mọc cái sừng to đùng sẽ tiếp tục để Đỗ Nhược Vi tiếp tục ở trong căn nhà này.
Quả nhiên đúng như cô ta dự đoán.
Mặt mũi bị mất sạch, Quách Thừa Nhân nghiến răng nghiến lợi tức giận, hắn ta cầm theo đống ảnh tới tìm Đỗ Nhược Vi.
Người con gái khó hiểu chưa kịp làm gì đã bị hắn ta túm chặt lấy bàn tay gầy gò yếu ớt chất vấn: “Đỗ Nhược Vi, cô thèm khát đàn ông đến mức chẳng thể chịu nổi rồi à? Lợi dụng tôi chẳng được ngay lập tức ra ngoài tìm mục tiêu mới, muốn bôi tro trát trấu vào bộ mặt Quách gia chúng tôi sao? Cô chán sống à?”.