Chương 13: 13: Quách Thừa Nhân Về Nhà

Cuộc Hôn Nhân Lầm Lỗi

Đăng vào: 12 tháng trước

.


"Tránh ra, đừng đụng vào đồ của tôi, bẩn lắm.

Ngứa hết cả mắt."
Quách Thừa Nhân kháng cự thu tay về, tiếng thở hồng hộc vang lên dồn dập, sắc mặt cau có chả thèm liếc Đỗ Nhược Vi dù chỉ một cái.

Người đàn ông nhếch môi hừ lạnh, trực tiếp xoay lưng bước vào trong nhà, nhanh chóng treo quần áo cũng như cất cặp lên kệ, chẳng màng tới Đỗ Nhược Vi đứng bên cạnh.

Cô giương mắt nhìn chằm chằm chồng mình, im lặng không nói.

Lâu rồi Quách Thừa Nhân mới về nhà, thiết nghĩ đừng nên chọc giận hắn.

Hắn ta đảo mắt qua lại, mở miệng nhắc nhở: "Cô còn tiếp tục đứng đấy chắn đường à? Mau cút vô trong cho tôi, làm việc đã áp lực nay nhìn thấy cô càng bực mình hơn.

Người gì đâu mà phiền phức thế không biết, và còn nữa, Đỗ Nhược Vi, cấm cô được phép đụng vào đồ vật của tôi.

Tôi mắc bệnh sạch sẽ, và cũng chưa muốn bỏ hết quần áo mới mua đâu." Thanh âm gầm gừ như con thú dữ.

"Anh yên tâm, em tự hiểu rõ." Đỗ Nhược Vi tủi thân cắn môi, lí nhí nhả ra mấy chữ: "Thừa Nhân, anh làm về đã mệt rồi, để em kêu người chuẩn bị nước tắm."
Đôi chân Quách Thừa Nhân đang bước về phía trước bỗng chốc khựng lại.

Lông mày trên khuôn mặt hắn nhíu chặt, quay sang nhìn chằm chằm Đỗ Nhược Vi, tựa như đang quan sát điều gì đó.

Người đàn ông khoanh tay trước ngực, toàn thân toát ra hơi thở u ám dọa Đỗ Nhược Vi sợ hại cúi mặt xuống đất.

Cô siết chặt bàn tay, mấp máy môi, chẳng lẽ bản thân mình vừa làm gì sai sao?
Vài giây sau, Quách Thừa Nhân cất giọng, thái độ hằn học ra mặt: "Đỗ Nhược Vi, cô vừa gọi tôi là cái gì cơ? Thừa Nhân sao? Có vẻ cô gọi tên tôi thuận miệng quá nhỉ? Chúng ta đâu thân thiết đến mức để cô được quyền trực tiếp gọi tên tôi ra như vậy.

Đừng tưởng đặt chân vào nhà tôi rồi thì cô thích làm gì thì làm, chú ý cách dùng từ ngữ chút đi.

Cô chỉ là người vợ trên danh nghĩa, vốn dĩ ít được quan tâm, nên phiền cô dùng từ cho đúng, chỉ tiểu Thuần mới có thể gọi tôi như vừa rồi.

Đỗ Nhược Vi cô thì chẳng xứng đâu." Miệng người đàn ông tuôn ra một tràng xối xả như thể tát thẳng vào mặt cô gái đứng phía đối diện, gân xanh trên trán Quách Thừa Nhân giật giật liên tục.

Hắn ta thầm mắng Đỗ Nhược Vi quá mặt dày, càng làm hắn thêm phần chán ghét hơn.

Mỗi lần nghe thấy những lời thốt ra từ miệng đối phương, dù nó có dịu dàng hay đầy quan tâm như thế nào đi chăng nữa đều khiến Quách Thừa Nhân nổi da gà và cảm thấy buồn nôn.

Trong mắt hắn, Đỗ Nhược Vi kia chỉ toàn là giả tạo, hắn quyết tâm thề rằng sớm muộn gì cũng lột cái lớp mặt nạ kia xuống.

Đoán rằng bụng người phụ nữ đối diện chứa một bồ dao găm.

Người con gái im lặng, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Cô chẳng thể chọc giận Quách Thừa Nhân thêm, vội vàng ra hiệu cho người làm lên lầu giúp hắn chuẩn bị nước nóng.

Hơn nữa, dù Đỗ Nhược Vi có thật sự muốn lên tiếng giải thích thì chỉ càng làm Quách Thừa Nhân hận mình đến chết thôi.

Ít lời một chút cũng tốt.

Quách Thừa Nhân lên phòng, hắn cứ cắm mặt trên đó suốt mấy tiếng đồng hồ.
Bữa tối được bày biện vô cùng bắt mắt trên bàn, tuy nhiên, tâm trí Đỗ Nhược Vi hiện tại đang đặt ở nơi Quách Thừa Nhân phía bên trên, cô thỉnh thoảng cứ liếc mắt hướng về bậc cầu thang kia, nhưng mãi vẫn chưa thấy người đàn ông ấy xuống.

Đỗ Nhược Vi sợ hắn đói bụng ảnh hưởng sức khỏe, cô mặc kệ việc bản thân làm Quách Thừa Nhân nổi giận, dứt khoát lê từng bước chân nặng như đeo chì, khó khăn lắm mới tới trước cửa phòng.

Giơ tay lên, đang định gõ cửa thì thanh âm lạnh lùng vọng ra.

Đó là giọng Quách Thừa Nhân.

Dường như hắn đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

Đỗ Nhược Vi thu tay về, sợ bản thân cắt ngang.

Ngay sau đó, tiếng nói truyền ra làm toàn thân cô cứng đờ: "Nói cái gì cơ? Suốt mấy tháng trời mà còn chưa tìm thấy? Tôi bỏ tiền ra thuê mấy người nhưng kết quả thì sao? Hoàn toàn vô dụng.


Nhanh chóng tìm cho tôi, dù phải lật tung cả nước lên đi chăng nữa.

Mất bao nhiêu tiền cũng được, nhưng bắt buộc tìm ra Thiệu Ninh Thuần càng sớm càng tốt." Ngữ khí người đàn ông chắc hẳn đang tức giận đến đỉnh điểm, đứng ở bên ngoài cũng hoàn toàn có thể cảm nhận được luồng sát khí bức bối bao bọc lấy khoảng không gian nhỏ hẹp.

Đỗ Nhược Vi đưa tay bịt chặt miệng, không để bản thân phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Thời gian trôi qua lâu rồi tuy nhiên cái tên Thiệu Ninh Thuần ấy đối với Đỗ Nhược Vi như một đả kích nặng nề, hung hăng đánh thật mạnh vào trái tim cô.

Đối phương biến mất chẳng rõ tung tích, cứ nghĩ mọi chuyện sẽ êm đẹp, nhưng càng ngày càng tồi tệ hơn.

Việc Quách Thừa Nhân tìm kiếm vị hôn thê trước đây cô biết rõ, thậm chí khắp các phương tiện truyền thông đều đưa tin, mà chồng cô cũng chẳng có ý định che giấu, ngang nhiên công khai bản thân tìm người, nhưng đến độ điên cuồng như này Đỗ Nhược Vi sợ đến mức chả dám nghĩ đến.

Thân thể người con gái yếu ớt dựa lưng lên trên tường, khoang miệng đắng ngắt, hốc mắt đỏ ửng vương nhẹ một tầng sương mỏng.

Đầu óc Đỗ Nhược Vi trống rỗng, được bao phủ bởi một màu trắng ngắt.

Sắc mặt cô nàng hiện tại khó coi đến mức không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả nữa.

Lồng ngực co thắt dữ dội, trái tim rỉ máu, nỗi đau lan rộng ra từ từ ăn mòn lấy thân thể yếu ớt.

Nghe thêm mới biết, suốt thời gian Quách Thừa Nhân chẳng chịu về nhà, nguyên nhân vừa để tránh mặt Đỗ Nhược Vi, vừa đi khắp nơi tìm kiếm Thiệu Ninh Thuần.

Ban ngày làm việc, ban đêm dò xét thông tin, với hắn dù chỉ một chút hy vọng nhỏ nhoi cũng phải nắm bắt.

Hắn vẫn chưa hề bỏ cuộc, hy vọng với Thiệu Ninh Thuần ngày càng lớn, mặc cho hiện tại bên cạnh người đàn ông đã có một người vợ xinh đẹp như Đỗ Nhược Vi.

Nhiều lúc cô cảm thấy thật sự rất ghen tị với Thiệu Ninh Thuần, bạn thân cô có tất cả, gia đình hạnh phúc, nhận được tình yêu từ người đàn ông Đỗ Nhược Vi say đắm, thậm chí Quách Thừa Nhân còn sẵn sàng vì Thiệu Ninh Thuần từ bỏ tất cả, được nhà họ Quách cưng như cưng trứng, trái ngược hoàn toàn với điều đó, Đỗ Nhược Vi gần như trắng tay, cô tồn tại trên đời hệt như một kẻ thừa thãi.

Cô lắc đầu, động viên bản thân, đừng khiến tâm trạng xấu ảnh hưởng tới đứa trẻ.

Hiện tại cô mới là vợ hợp pháp của Quách Thừa Nhân.

Đưa tay lau đi mấy giọt nước mắt vừa nhỏ xuống gương mặt, Đỗ Nhược Vi cố gắng cười tươi hết mức có thể, tuy nhiên, thanh âm thốt lên đầy đau thương, nức nở: "Đến giờ dùng bữa rồi, Quách Thừa Nhân, anh xuống ăn tối đi, xong hãy làm tiếp.

Mọi thứ chuẩn bị hoàn thiện hết rồi."
Chỉ chờ mình anh thôi đó.

"Cô thích thì tự ăn một mình." Giọng nói ghét bỏ vọng ra: "Tôi chẳng rảnh ngồi quan sát bản mặt giả tạo của cô đâu.

Thấy là đã muốn ói rồi.

Đỗ Nhược Vi, cấm cô được phép lảng vảng quanh chỗ này, coi chừng tôi đấy."
Vốn định nói gì đó, tuy nhiên, sau khi suy nghĩ một hồi, Đỗ Nhược Vi quyết định giữ im lặng.

Quách Thừa Nhân nói như vậy chính là đang khẳng định chỉ cần nơi nào có mặt cô, đối phương đều chả nuốt nổi.

Cô mệt mỏi trở xuống dưới, lặng lẽ ngồi ăn cơm.

Những ngày tiếp theo, Quách Thừa Nhân về nhà thường xuyên hơn, tuy nhiên hắn cứ ngồi lì trong phòng làm việc, mặc xác những chuyện diễn ra bên ngoài.

Vô tình Quách phu nhân đến thăm, phát hiện con trai chẳng dùng cơm, sắc mặt khó chịu hướng về phía Đỗ Nhược Vi: "Tại sao không chịu gọi chồng cô xuống dùng bữa? Cô tính mặc nó chết đói?".