Chương 29: Không Thể Nào

Cô Vợ Ảnh Hậu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

"Mạn Nhu, em đừng như vậy, nếu cứ như vậy sẽ tổn thất rất lớn tới công ty. Em cũng biết anh đầu tư bao nhiêu tiền vào đó, em phải ủng hộ sự nghiệp của anh chứ." Hắn lại dùng cái cớ đó để lấp liếm đi, nếu như có thể, hắn không muốn mất đi Mạn Nhu, cũng không muốn bỏ lỡ Dương Vũ.

"Vậy thì chúng ta không còn gì để nói nữa." Mạn Nhu cười nhẹ một tiếng.

"Đừng! Được, anh sẽ cố gắng xử lí nhanh chóng, nhưng em phải đồng ý đi đăng kí kết hôn với anh."

Mạn Nhu ồ một tiếng: "Vậy anh nhanh xử lí đi."

Sau khi Dương Vũ biết được tin này tuyệt đối sẽ không để Lạc Phong đi, vậy... nàng đợi đến ngày bọn họ lục đục với nhau.

...

Tuy là đã liên lạc với Mạn Nhu, cũng nói với nàng chuyện kết hôn, nhưng thái độ xa cách không nóng không lạnh của nàng khiến Lạc Phong trong lòng bất an.


Trên đường đến chỗ Dương Vũ, nhìn cửa thang máy, Lạc Phong mãi không ấn tầng mà mình cần đến.

Hắn không biết phải mở lời như thế nào với Dương Vũ.

Dương Vũ khóc đến hai mắt sưng vù, vừa nhìn thấy Lạc Phong liên quay người: "Anh còn đến đây làm gì? Để tôi tự sinh tự diệt nơi này đi!"

Cô vừa khóc, trái tim của Lạc Phong lại mềm nhũn.

Hắn không kiềm chế được ôm lấy cô: "Đừng khóc, cẩn thận không làm ảnh hưởng đến thai nhi, Vũ... Anh hôm nay đến là muốn nói với em, anh tìm được biện pháp giải quyết rồi."

"Biện pháp gì?" Dương Vũ từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt ánh lên hi vọng.

"Em tạm thời lui về ở ẩn một thời gian, sinh đứa nhỏ ra, đợi sóng gió qua đi, mọi người đều quên đi chuyện này, anh lại giúp em khôi phục lại, khiến em trở thành một nữ minh tinh đắt giá nhất."


Dương Vũ ngây ra, đến khi phản ứng lại thì hiểu rằng Lạc Phong muốn bỏ rơi cô, cô giữ lấy tay hắn: "Không thể được, em tốn bao nhiêu tâm tư sức lực mới trèo được lên vị trí ngày hôm nay, em tuyệt đối không thể rút lui, em không phải là Mạn Nhu để anh muốn làm gì thì làm."

"Em đang mang thai đứa con của anh trong bụng, nếu anh thật sự độc ác với em như vậy, em sẽ đem tất cả mọi chuyện nói cho kí giả, đến lúc đó, để xem ai chết khó coi hơn."

Nói về thâm hiêm Dương Vũ không hề thua kém bất cứ ai, cô dám câu dẫn Lạc Phong, thì cũng đã chuẩn bị tốt mọi việc.

"Vũ, anh không có ý đó, nhưng hiện tại ngoài cách này thì không còn con đường nào khác, thực ra anh đã liên lạc với Mạn Nhu rồi, cô ấy đồng ý kết hôn với anh để xóa bỏ những tin đồn, nhưng điều kiện là em phải rời công ty, anh cũng là bị bức không còn cách nào."


"Lại là Mạn Nhu!" Dương Vũ tức giận, cô nghĩ một chút, cô nhất định phải bắt lấy Lạc Phong: "Sao anh vẫn còn tin lời cô ta, cho dù hai người kết hôn, anh sẽ được cái gì? Nhà họ Mạn sẽ chia tài sản cho cô ta sao? Đừng quên rằng, khi đó anh đã nói với em những gì, nhà họ Mạn căn bản không để tâm đến sự sống chết của Mạn Nhu."

"Em bình tĩnh một chút."

Dương Vũ trực tiếp gạt tay của Lạc Phong: "Anh luôn nói với em như vậy, anh bảo em sao có thể bình tĩnh... Lạc Phong, em không thể mất anh, nếu như anh thật sự muốn em rời công ty, không bằng anh bảo em đi chết luôn đi."

Cô nói xong liền chạy ra sân thượng: "Anh chọn đi, muốn ân ái cùng em cả đời, hay là miễn cưỡng kết hôn với Mạn Nhu."

"Em mau lại đây, đừng làm chuyện ngu ngốc." Lạc Phong bị cô dọa sợ, đành phải gật đầu: "Người anh yêu là em, đương nhiên sẽ ở bên cạnh em."
"Thật sao?" Dương Vũ căn bản cũng không định thật sự nhảy xuống, chỉ là muốn dọa Lạc Phong một chút, có được đáp án như mong muốn, đương nhiên sẽ rời khỏi lan can.

"Đừng dạo anh nữa, bây giờ mỗi ngày anh bận tới mức đau đầu chóng mặt, nghĩ mọi cách để có thể bảo bệ em và con, cho dù anh có lựa chọn như thế nào, cũng đều là vì em." Lạc Phong than vãn, tuy là hắn rất muốn tài sản của nhà họ Mạn, nhưng Dương Vũ nói không sai, có lẽ nhà họ Mạn thật sự không để ý đến sống chết của Mạn Nhu.

Nếu hắn từ bỏ Dương Vũ, thật sự sẽ hối hận cả đời này.

"Lạc Phong, em tin anh, nên anh cũng phải tin ở em, chỉ cần một nhà ba người chúng ta ở cùng nhau, có khó khăn gì mà không thể vượt qua chứ?" Dương Vũ ôm lấy Lạc Phong, môi nhếch lên một nụ cười chiến thắng.

Lạc Phong lại cảm thấy chuyện này không hề đơn giản giải quyết như vậy, ngồi xuống sô pha: "Vốn dĩ muốn em có được phần diễn của nữ nhân vật số ba "Niên Hoa" thì càng có tư cách cạnh tranh ngôi vị Ảnh hậu, bây giờ bị việc cái clip làm loạn hết. Việc bình chọn nhất định sẽ chịu ảnh hưởng, anh sẽ cử người đi gặp thành viên ban giám khảo, xem có thể làm gì được không."
"Chuyện Ảnh hậu em giao hết cho anh phụ trách. Nhưng phía Mạn Nhu, anh nhất định phải nghe lời em, không thì Giải trí Huy Hoàng của anh sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy trong tay cô ta."

"Nhưng..."

Mạn Nhu nếu muốn tái xuất, dựa vào sức ảnh hưởng của nàng trong giới giải trí, rất nhanh có thể trở lại đỉnh cao, mà Dương Vũ cô cũng sẽ từ đỉnh cao huy hoàng mà ngã xuống.

"Không thể để Mạn Nhu tái xuất, bằng không cô ta nhất định sẽ trả thù em, đến lúc đó em không thể giữ được con của chúng ta nữa." Dương Vũ không ngừng nói: "Chỉ có khiến cô ta tiếp tục ở ẩn, ngoài bộ phim này ra, không để cho cô ta có thêm bất kì cơ hội nào nữa, đợi qua hai, ba năm cô ta triệt để hết thời rồi."

"Đợi cô ta bước lên được đỉnh cao huy hoàng, không biết sẽ làm ra những chuyện gì nữa!"

Lời của Dương Vũ không phải là không có lí, vì để bảo vệ danh dự cho Dương Vũ, Lạc Phong nhiều lần lợi dụng Mạn Nhu, nếu như nàng khôi phục lại uy phong, nhất định sẽ không để anh ở trong mắt, sẽ lại lôi chuyện của anh và Dương Vũ ra, vậy thì khó giải quyết rồi.
"Được, anh nghe em."

"Triệt để chôn vùi Mạn Nhu, không để cô đóng kịch, đóng quảng cáo, sớm muộn, cô ta sẽ biết mất khỏi giới giải trí".

Dương Vũ dựa vào đầu óc của cô ta, yêu mị khuyên: "Chỉ có như vậy, một nhà ba người chúng ta mới có thể sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau, em đều là vì anh."

Lạc Phong không lên tiếng, trong lòng tính toán, nếu thật sự phải vứt bỏ Mạn Nhu, vậy thì phải dứt khoát triệt để khiến cho nàng vĩnh viễn không có cơ hội ngóc đầu lên được, một khi đã bắt đầu nhất định phải chặn hết mọi đường sống của nàng.

Lạc Phong hạ quyết tâm, phải khiến cho Mạn Nhu trở thành viên sỏi dưới chân Dương Vũ. Sáng sớm ngày thứ hai liền lấy danh nghĩa của Huy Hoàng thông báo cho đoàn phim tạm thời dừng hết những phân đoạn của Mạn Nhu, không hề giải thích lý do.
Mạn Nhu thấy sắc mặt khó coi của đạo diễn Trần và chị Hy tức giận không hề nhẹ.

"Em sẽ về công ty xem tình hình, sẽ không để đoàn phim bị chậm tiến độ." Mạn Nhu bình tĩnh nói.

Nàng đã sớm nghĩ đến Lạc Phong sẽ có hành động như vậy, không cách nào khuyên nàng cự tuyệt bộ phim này, sẽ dùng danh nghĩa của công ty giúp một tay bức nàng, có lẽ là ý của Dương Vũ rồi.

"Tôi điều chỉnh thứ tự quay, đợi cô trở về." Đạo diễn Trần đại khái biết Mạn Nhu đang gặp rắc rối, trong đoàn này, chắc chắn có người ở đằng sau động tay động chân.

Mạn Nhu cùng chị Hy ra khỏi phim trường, trực tiếp lái xe đến công ty.

"Mạn Nhu, chị đã điều tra hôm qua Lạc Phong đến chỗ Dương Vũ, còn ở lại một đêm, bọn họ lại giở thủ đoạn sau lưng." Chị Hy phẫn nộ nói: "Nếu không phải bây giờ gặp phải Phong Miên, cả đời tốt đẹp này của em đã bị hủy hoại trong tay tên cặn bã Lạc Phong đó rồi."
Nghĩ đến trước đây Mạn Nhu bị bọn họ lợi dụng, ức hiếp, nếu như không có Mạn Nhu làm sao có Dương Vũ ngày hôm nay.