Đăng vào: 12 tháng trước
"Sao em không phát hiện, thì ra chị ác như vậy......"
Phong Miên hơi cúi đầu, nhìn người trong lòng nói: "Em cảm thấy chị xử lý không hợp lý sao?"
Mạn Nhu lắc đầu hôn bờ môi cô: "Không có, em ủng hộ quyết định của chị."
Phong Miên hài lòng buông eo nàng ra, đi thay đồ mặc ở nhà, trong bếp, Mạn Nhu vừa múc canh, vừa lộ ra nụ cười điềm tĩnh.
Nàng đã nghe Rick nói rõ ngọn nguồn của chuyện này.
Nguyên văn của Rick là: "Vì Hoa Tịnh nói xấu cô trong văn phòng, nên bị xử lý như thế, xem ra sau này chúng ta phải thật cẩn thận!"
Phong Miên không nói cho nàng, chỉ là vì bảo vệ nàng.
Sau khi Mạn Nhu suy xét, ngoài việc ủng hộ cô, không có câu trả lời thứ hai, bởi vì nếu đổi lại là nàng, nghe được có người bôi nhọ Phong Miên như thế, phản ứng của nàng càng dữ dội hơn cô.
Có lẽ theo người khác, Phong Miên quang minh chính đại bảo vệ nàng như thế, không hoàn toàn là một chuyện tốt, cũng có thể mang đến rất nhiều phiền phức cho Mạn Nhu.
Nhưng nàng vẫn rất thích cảm giác được cô nuông chiều, bảo vệ này.
Mạn Nhu bỗng bùi ngùi nghĩ, nếu có một ngày tình cảm của nàng và Phong Miên thay đổi, nàng có thể tiếp nhận loại đả kích kia không?
"Đang nghĩ gì đấy?" Phong Miên liếc mắt liền nhìn ra trong lòng nàng có chuyện, mỗi một giây phút cô đều lo lắng cho nàng.
"Em đang nghĩ nếu chúng ta già rồi, chị vẫn có thể nuông chiều em, em vẫn có thể ỷ lại chị như vậy hay không......" Chuyện tình cảm, thực sự rất khó nói, theo năm tháng và tuổi tác dần dần trôi qua, tình cảm của bọn họ sẽ thay đổi như thế nào?
Phong Miên nghe xong lời của nàng, im lặng, cô không cách nào đưa ra bất kì câu trả lời nào.
"Đáp án của loại giả thiết này, chị không đưa ra được."
"Ăn cơm trước đi." Mạn Nhu vừa chuẩn bị đặt chén đũa lên bàn, liền bị Phong Miên bế thẳng lên.
"Chị không cách nào chứng minh cho em cái gì, nếu nhất định phải có một loại cách thức, chị có thể giao cả tính mạng cho em."
Mạn Nhu bỗng rơi lệ trong lòng cô, ánh mắt của nàng tràn đầy kiên định và chấp nhất, nghiêm túc nhìn Phong Miên: "Em cũng vậy, lấy tính mạng của em ra chứng minh......"
Nàng bị Phong Miên ôm vào phòng ngủ, sau đó chính là những nụ hôn cuồng nhiệt......
Không có bất kỳ điềm báo và dấu hiệu nào, bọn họ đều muốn trở thành người yêu đối phương nhiều hơn, bầu không khí của phòng ngủ lộ ra dạng nhu tình khác, cho đến khi bọn họ kiệt sức, ôm lấy nhau.
"Không phải chị còn phải xử lý tài liệu sao? Thời gian có......"
"Không đâu, có thể ân ái như thế với em một lần, ngày mai xử lý công việc vẫn kịp."
Hai người tắm sơ qua, về lại phòng ăn, cùng nhau ăn tối.
Lúc ăn cơm, không nói chuyện của công ty, bầu không khí dần nhẹ nhàng, trong đêm tối, Phong Miên ngồi trên sô pha xem tài liệu, Mạn Nhu liền vùi bên người cô xem tạp chí.
"Gần đây công việc sắp xếp sẽ khá căng thẳng, hoạt động thông thường chị đều giúp em từ chối rồi, nhưng qua mấy ngày nữa chính là lễ mừng Đại Thiên tròn năm, em cần phải có mặt."
"......Em có thể, vậy chị thì sao?" Mạn Nhu cọ trên bả vai cô.
"Chị?"
"Chị lấy thân phận người đại diện của em, xuất hiện cùng em, hay là lấy thân phận Giám đốc Đại Thiên xuất hiện?" Mạn Nhu nháy mắt, thấp giọng hỏi.
"Chưa nghĩ đến." Phong Miên vuốt tóc nàng, cô hiểu rõ Mạn Nhu, biết nàng không thích nơi đó, bèn nói: "Nếu em không thích, có thể rời đi bất cứ lúc nào."
"Em không đi." Mạn Nhu nghiêng đầu mỉm cười: "Bởi vì đó là tập đoàn của chị."
Không liên quan đến thích hay không.
"Bởi vì chị ở đó, cho nên em ở đó, em cũng thích ngắm người phụ nữ em yêu nhất đứng tại nơi sáng rực nhất."
Phong Miên có thể phát hiện được lúc Mạn Nhu nói những lời này, mắt toả ra ánh sáng, có thể cảm nhận được sự tôn thờ của nàng đối với cô.
Điều mong chờ nhất của cô chính là được người phụ nữ trong lòng ỷ lại, đây là minh chứng tốt nhất đối với cô.
Cô và Mạn Nhu sẽ là trung tâm của đêm đó, đồng thời, cạnh tranh giữa Mạn Nhu và Tăng Giai Ninh cũng làm người khác vô cùng chú ý.
Đây là lúc Mạn Nhu tiến vào Đại Thiên, Tăng Giai Ninh về nước, hai người đứng chung sân khấu lần đầu tiên.
So với tính tình của Tăng Giai Ninh, thái độ của Mạn Nhu đối với chuyện này càng khiêm tốn bình tĩnh, nàng vẫn luôn né tránh.
Trong khoảng thời gian Tăng Giai Ninh đã về nước, công việc và hành trình của nàng đều cố sức tránh đi Tăng Giai Ninh.
Chỉ là, luôn có người muốn xem náo nhiệt.
Trên mạng lại bắt đầu so sánh hai người, có người rêu rao, có người là tranh đấu bỏ phiếu, còn có diễn đàn bới móc scandals, không liên quan đến sự chi phối của Hoa Tịnh, hoàn toàn là đám dân mạng tự phát.
Một người là nghệ sĩ vừa mới ký kết với Đại Thiên, người được tổng Giám đốc của Đại Thiên nâng đỡ, một người là nữ minh tinh có sức ảnh hưởng ở giới phim ảnh quốc tế, rốt cuộc ai hơn ai?
Mấy ngày nay Mạn Nhu ghi hình ở đoàn làm phim, hoàn toàn không có thời gian để ý tới những tin tức nhàm chán này, ngoại trừ thỉnh thoảng gặp Thượng Quan Lệ ra, nàng hoàn toàn vùi đầu vào công việc.
Tối hôm nay, Thượng Quan Lệ đặc biệt đến đoàn làm phim tìm nàng, hai người tìm được một tiệm cà phê gần đó.
Mạn Nhu nhờ chị Hy đặc biệt sắp xếp một phòng riêng, cho nên không ai đến quấy rầy bọn họ, cửa sổ sát đất to lớn chiếu ra ánh đèn lấp lánh bên đường, cảnh vật có một phong vị khác.
Mạn Nhu nhìn cảnh vật xinh đẹp này, có chút cảm thán: "Thật tốt quá......"
"Mạn Nhu, tôi muốn kết hôn." Tay Thượng Quan Lệ chà xát tay cầm của ly cà phê, nhẹ nói.
"Đột nhiên như vậy?" Mạn Nhu sửng sốt, không ngờ Thượng Quan Lệ muốn nói chuyện này.
"Tôi đã nghĩ rồi, phụ nữ chung quy phải có nơi thuộc về, cho dù vươn cao hơn, có nhiều tiền hơn, thì có lợi ích gì đâu? Cái gì cũng không bằng một cái ôm ấm áp." Cô cười tự giễu: "Bây giờ tôi nghĩ thông rồi, còn chưa tính là quá muộn đâu nhỉ?"
Mạn Nhu lắc đầu: "Dĩ nhiên không muộn."
Sau khi trải qua những chuyện kia, Thượng Quan Lệ có ý nghĩ như vậy cũng nằm trong dự đoán của Mạn Nhu.
"Nhưng mà không phải bây giờ, tuy có một người không tệ đang theo đuổi tôi, nhưng tôi còn muốn ở cạnh cô một thời gian, bằng không sau khi tôi rời đi, Tăng Giai Ninh sẽ càng quá đáng."
Mạn Nhu cảm thấy lúc này, có một người bạn thật lòng như Thượng Quan Lệ đứng cạnh nàng, thật tốt.
"Yên tâm đi, chúng tôi không sợ."
"Cô đó! Cô không sợ, không có nghĩa Phong Miên không sợ, cô ấy yêu thương cô như vậy, nếu cô bị thương, cô ấy sẽ lật tung toàn bộ giới nghệ sĩ." Thượng Quan Lệ chống bàn, nhìn chằm chằm Mạn Nhu nói: "Mạn Nhu, cô biết tại sao tôi đối tốt với cô như vậy không? Bởi vì bạn thân như cô, là người duy nhất qua nhiều năm như vậy, sẽ giúp đỡ tôi dưới tình huống đó.
"Mặc dù tôi là diễn viên, nhưng tôi hiểu rõ, không có gì quý hơn chân tình này, cho nên......cho dù sau này cô ở đâu, tôi ở đâu, chỉ cần một cuộc gọi, bất cứ lúc nào tôi cũng vì cô mà nỗ lực."
Nghe xong những lời này, Mạn Nhu tiến lên ôm lấy cô.
"Sao nói như tỏ tình thế! Tôi hiểu ý cô, tôi cũng muốn cô biết, hy vọng cho dù cô ở đâu, mọi thứ đều như ý."