Chương 42: Xin Lỗi

Cô Ấy Thật Mềm

Đăng vào: 11 tháng trước

.



Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
——
Khương Từ biết phim của Lương Chính không thể chiếu được nữa.
Hai ngày nay cô rất bận, nhà Phó Thời Lễ và nhà cô đang bàn chi tiết về hôn lễ.

Sau khi ăn xong, cô chạy qua chạy lại không ngừng nghỉ.
Sáng sớm, trước khi xuất ngoại xem catwalk Từ Uyển Nghi đã đưa một tệp tài liệu màu vàng nhạt đến trước mặt cô.
Khương Từ húp cháo, ngẩng đầu.
“Đây là sính lễ của Phó gia cho con.” Từ Uyển Nghi không nhiều lời, trang phục lộng lẫy đi đến sân bay.
Trong nhà ăn biệt thự sang trọng, Khương Từ ngồi yên lặng, ánh nắng từ ngoài sân chiếu vào, phủ lên quần áo cô, đặc biệt ấm áp.
Cô im lặng một lúc, húp nốt chén cháo trong bát trước.
Sau đó, đặt bát xuống, đôi tay trắng nõn đặt trên đầu gối, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tập tài liệu trên bàn, hồi lâu cũng không mở ra.
Khi bàn chuyện hôn sự, đều là Từ Uyển Nghi đứng ra làm chủ.
Gần như Khương Từ không tham gia, chỉ biết mẹ cô không cho phép chuyện cô lớn bụng gả chồng bị người khác chỉ trích, càng không muốn lợi dụng tháng nhỏ mà vội vàng xử lý.

Cho nên kết quả của cuộc thảo luận là hôn lễ sẽ lùi lại đến một năm sau, muốn đứa trẻ sinh ra mới cử hành hôn lễ.

Đến nỗi việc gia đình Phó Thời Lễ cho con dâu bao nhiêu sính lễ.
Khương Từ cũng không biết gì.
Cô nín thở chậm rãi mở tập tài liệu, không ngờ thứ đầu tiên xuất hiện là một ít giấy chứng nhận bất động sản.
Khương Từ sửng sốt, rất nhanh phát hiện của hồi môn mà mẹ cô chuẩn bị cũng ở bên trong.

Tập tài liệu này hơi mỏng nhưng lại có giá trị mấy trăm triệu.
Hơn nữa, sính lễ Phó Thời Lễ đưa tựa hồ Khương Từ cũng không đếm hết.

Nói vui mừng nhưng thật ra cũng không đến mức đấy, chỉ muốn cảm khái một câu: Quả nhiên là người chơi hệ Nhân Dân Tệ.
—–
Đêm đó.

Khương Từ – cô gái trong một ngày có giá trị con người tăng gấp mấy lần đi ra từ biệt thự của Từ Uyển Nghi.
Cô về biệt thự của Phó Thời Lễ, sau hai ngày bàn bạc chuyện hôn sự cô lại bị Từ phu nhân bắt về nhà dưỡng thai.

Sau bao ngày trở về, cô cảm thấy có chút xa lạ.
Trong phòng ngủ chính còn có một chiếc vali cô đã thu dọn ở nhà được tài xế gửi tới.
Phó Thời Lễ cũng không di chuyển, cứ thế nằm trong góc tường.
Khương Từ nhìn một lượt, buộc mái tóc đen nhánh lên, khi cúi đầu xuống để lộ chiếc cổ trắng ngần.

Trên người chỉ mặc một chiếc áo len mềm màu xanh lam.

Cô ngồi khoanh chân trên sàn nhà, bắt đầu sắp xếp quần áo trong vali.
Điện thoại bên cạnh chân bất ngờ sáng lên.

Khương Từ duỗi tay cầm lấy.
Tiêu Họa gửi tới WeChat một tin nhắn: 〈Lý Diệp Na trong vòng bạn bè đăng một bài, là cho cậu đọc?〉
Khương Từ cũng không có nhiều bạn bè, nhìn thấy tin tức này, liền bấm vào xem.
Ảnh đại diện WeChat của Lý Diệp Na sử dụng chính ảnh cô ấy, vuốt một cái liền thấy.
Đồng thời tin nhắn WeChat Tiêu Họa gửi xuất hiện: 〈Cô ta nói bản thân
sắp bước vào một tầng lớp cao hơn của xã hội, lại không nghĩ tới biến cố theo nhau mà đến, càng không nghĩ tới bạn thân lại đối xử với cô ta như vậy.

Đây là cái quái gì vậy?〉
Khương Từ không trả lời mà đọc nguyên văn nội dung trước.
Lâu nay, để mở rộng mạng lưới quan hệ của mình, Lý Diệp Na thường tự nói trong vòng bạn bè bản thân là cô gái mới lớn, làm việc chăm chỉ để gây dựng sự nghiệp rực rỡ.
Đồng thời, đắp nặn bản thân thành kiểu người tốt bụng, nhiệt tình lại chân thành, cho nên ai cũng muốn tạo quan hệ thân thiết với cô ta.
Không ai lại không thích làm bạn với một người phụ nữ truyền cảm hứng, không có một vết nhơ nào, lại là cô gái có tiền đồ, dốc lòng vì một tương lai tốt đẹp.
Cho nên, khi Lý Diệp Na và bạn của mình xảy ra mâu thuẫn…
Trong tiềm thức mọi người đều cho rằng Lý Diệp Na là đúng, một người tích cực hướng về phía trước như cô ấy sẽ bị cuộc đời vùi dập.
Khương Từ cũng thấy có không ít bạn bè trong giới để lại bình luận hỏi chuyện gì đã xảy ra, Lý Diệp Na chỉ trả lời nói mọi người không cần lo lắng.

Ngay sau đó, từ một bạn nữ làm biên kịch Khương Từ biết được Lý Diệp Na đã thông báo chấm dứt quan hệ hợp tác với cô nửa giờ trước, hiện tại đang tìm nghệ sĩ hỗ trợ mình.
Khương Từ hỏi: “Cô ấy không ký hợp đồng với Trần Bội Bội sao?”
Bạn nữ biên kịch: “Nghe nói phim của Lương Chính không chiếu được nữa, chuyện này liên lụy đến Trần Bội Bội – người muốn bước lên ngôi vị Ảnh hậu.

Lý Diệp Na bị kẹp ở giữa, giận chó đánh mèo, dưới tình hình này xem ra cô ta không thể ký với vị tiểu hoa đán này.”
Không ký?
Ngón tay Khương Từ nắm chặt di động, chả trách Lý Diệp Na ở vòng bạn bè buông lời cay đắng.
Bạn nữ biên kịch hỏi lại: “Cậu không phải vẫn đang làm phim, tại sao lại chấm dứt hợp đồng với cô ấy?”
Khương Từ chỉ trả lời hai chữ: “Không hợp.” Còn lại cũng không giải thích gì thêm.
Bên này, cô cũng nói qua tình huống với Tiêu Họa.
“Đáng đời!” Tiêu Họa sau giờ làm việc nhàm chán nghịch điện thoại, lướt Weibo, nói: “Mấy năm nay nói cô ta hút máu cậu cũng không có gì quá đáng.

Bạn bè có tài nguyên giúp đỡ lẫn nhau, cậu niệm tình không so đo với cô ta, nhưng cô ta lại muốn lấy hết lợi ích của cậu.

Xoay người, cô ta lại muốn dẫn dắt một người phụ nữ khác có thể mang lại những lợi ích lớn hơn cho cô ta để sải bước lên tầng lớp xã hội tốt hơn.

Trên đời này vì sao lại có một thứ rẻ tiền như vậy?”
Tiêu Họa không đồng tình với chuyện Lý Diệp Na không ký hợp đồng với Trần Bội Bội.
Ngược lại cảm thấy Khương Từ và cô ta tách ra cũng tốt.

Bàn tay Lý Diệp Na duỗi ra đã quá dài, thường xuyên làm chủ chuyện Khương Từ, có chuyện lại mang lý do ra dỗ dành.
Chỉ một hoặc hai lần thì thôi nhưng nhiều lần thì không phải coi người ta thành kẻ ngốc sao?
Khương Từ có một lúc xúc động.
Đây có phải là tự đánh mất bản thân không?
Lý Diệp Na tỉ mỉ vạch ra kế hoạch cho tương lai của mình.

Không ngần ngại đẩy cô đến bên người Phó Thời Lễ để đổi lấy lợi ích.

Kết quả, cũng bởi vì như vậy, Trần Bội Bội, người cô chắc chắn ký hợp đồng, lại bị cô bỏ lại.

Khương Từ không tiếp tục nói chuyện với Tiêu Họa, hay tay ôm đầu gối ngồi yên lặng trên sàn nhà, lông mi rũ xuống suy nghĩ.
Rất nhanh đã tới 10h tối, Phó Thời Lễ đi xã giao mới trở về.
Anh không biết Khương Từ đã trở về biệt thự.


Sau khi xuống xe, một thân tây trang xám bạc, dáng người cao dài, bóng đêm đen nhánh khiến khí chất

lạnh lẽo toàn thân thu lại.
Biệt thự yên tĩnh không một tiếng động, Phó Thời Lễ bước lên lầu.
Anh không bật đèn, trở về phòng ngủ liền vào phòng tắm tắm rửa.

Sau khi tẩy rửa sạch mùi thuốc lá và mùi rượu mới mặc áo ngủ đi ra.
Uống không ít rượu khiến người đàn ông cau mày, xốc chăn bông lên muốn nằm xuống.
Kết quả, Phó Thời Lễ ngoài ý muốn sờ vào thân thể mịn màng của một người phụ nữ.
Cơn say trong đầu anh lập tức biến mất, duỗi cánh tay dài ra bật đèn.

Dưới ánh đèn rực rỡ, anh nhìn thấy một người phụ nữ mảnh mai đang cuộn mình nằm trên giường.
Cơn buồn ngủ mông lung của Khương Từ bị đánh thức.

Đôi mắt mơ mơ màng màng mở ra liền nhìn thấy người đàn ông tuấn mỹ ở mép giường đang cúi người.
Mặt cô đỏ bừng vì buồn ngủ, bị nhìn chằm chằm có chút xấu hổ, cố gắng kéo chăn che mình.
Phó Thời Lễ nhìn thấy cô, đáy mắt thâm thúy hiện lên ý cười.

Thân thể trong áo ngủ màu xanh biển sát lại vài phần khiến khoảng cách cơ thể hai người kéo lại gần không ít, giọng nói anh khàn khàn: “Sao trở về lại không nói trước một tiếng?”
Chăn bông của Khương Từ nằm dưới lòng bàn tay anh, nhưng anh vẫn không kéo lên.
Người đàn ông vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn mùi sữa tắm hòa cùng hơi thở mát lạnh, mùi rất thơm.

Mặc dù ở rất gần cũng chỉ khiến cô cảm thấy hơi chột dạ, nói nhỏ: “Anh cũng không hỏi a.”
Tuy rằng chưa kết hôn đã có thai nhưng Từ Uyển Nghi vẫn đưa con gái trở về bày ra thái độ gia giáo nghiêm khắc của gia đình.
Chờ đến khi thương lượng hôn sự ổn thỏa, tự nhiên cô cũng được thả.
Phó Thời Lễ cười nhẹ, đêm sâu như vậy nhìn thấy thân thể cô gái da thịt trắng nõn nằm trên giường mình khiến cảm xúc khó tránh khỏi có chút dao động.
Anh cúi đầu, dần dần đến gần, môi mỏng chuẩn bị hôn lên tóc cô: “Khương Từ.”
Gọi tên này, giọng anh mang theo chút khàn khàn.
Thân thể Khương Từ không khỏi run rẩy, đầu ngón tay nắm chăn bông, muốn đẩy anh ra cũng tốn công vô ích.
“Gọi anh?” Phó Thời Lễ không hôn xuống, chỉ vò đầu bứt tóc, giọng nói đè thấp như lời nỉ non thân mật giữa hai người đang yêu.
“Gọi?” Sắc mặt Khương Từ đỏ bừng, chớp chớp mắt.

Đầu cô đang suy nghĩ, trên giường lại muốn gọi gì a…

Cánh tay cường tráng của Phó Thời Lễ tự nhiên ôm lấy eo cô, ôm người từ trong ổ chăn lên đùi, nói: “Gọi chồng đi.”
“…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Từ lập tức cứng đờ, biết mình đã hiểu lầm.
Có chút xấu hổ.
Cô cúi đầu thật lâu không dám nhìn thẳng vào tầm mắt sâu thẳm của anh.

Phó Thời Lễ càng áp sát, dùng hơi thở nam tính phả vào mặt cô.
Luôn cảm thấy muốn làm gì đó.

Khương Từ còn đang do dự giữa cự tuyệt và đồng ý thì tiếng rung của điện thoại trên đầu giường đã cắt ngang bầu không khí ái muội.
Cô giật mình quay đầu lại nhìn.

“Điện thoại em.”
Cánh tay Phó Thời Lễ vẫn ôm lấy cô như cũ, cầm điện thoại lại.
Khương Từ mở ra nhìn thấy một số tự xưng là Lương phu nhân gửi cho cô một tin nhắn xin lỗi dài, từ ngữ chân thành, thấy mình sai và vô cùng hối hận.
Còn nói, muốn bồi thường danh dự cho cô.
Xem xong cảm thấy có chút châm chọc, bởi vì nói lời xin lỗi xong liền nói đến bộ phim của Lương Chính.
Nếu không có chuyện này, chỉ sợ chém đầu Lương phu nhân cũng không thể khiến bà ta chủ động xin lỗi.
Đã nửa đêm, Khương Từ cũng không trả lời tin nhắn của Lương phu nhân.

Lòng bàn tay cô cầm điện thoại, ngẩng đầu nói với người đàn ông đẹp trai đang gần trong gang tấc: “Là anh khiến phim của Lương Chính không chiếu được?”
Phó Thời Lễ cười nhìn cô: “Lời này của em có ý gì, anh là một thương nhân, làm sao có thể quản chuyện của quảng điện được.”
Khương Từ bất đắc dĩ.
Vâng, biết anh là người thấp kém.
Phó Thời Lễ ôm cô cùng nằm xuống, ném điện thoại xuống thảm.

Hành động này hiển nhiên hoàn toàn không để Lương phu nhân vào mắt.
Những việc này không quan trọng bằng việc lúc này anh muốn thân mật với cô.
“Đêm nay ở nhà, đêm mai ở đâu?” Anh phả hơi nóng vào tai cô.
Thể chất Khương Từ dễ nóng, hơn nữa bị thân hình cao lớn của anh bao phủ khiến cô càng dễ cảm thấy nóng.

Lòng bàn tay chống trên ngực người đàn ông ướt đẫm mồ hôi, cũng không biết từ trên người cô hay trên người anh.

Cổ áo ngủ Phó Thời Lễ lỏng lẻo mở rộng ra, dọc theo đường đi lộ cơ bụng săn chắc.

Ngẫu nhiên, Khương Từ nhìn thấy liền nhanh chóng đỏ mặt dời đi.
Cô bị hôn, khi thở ra lại hỏi: “Ngày nào anh cũng bận rộn làm việc, còn đi uống rượu xã giao, tại sao bụng lại không to lên?”
Thanh âm cười nhẹ của Phó Thời Lễ tràn ra yết hầu, vô cùng từ tính gợi cảm.

Một bên nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô sờ vào cơ bụng của mình, một bên thở hổn hển hỏi cô: “Thích không?”
Khương Từ thành thật gật đầu.
Dưới đầu ngón tay cô là những đường gân cơ bụng cường tráng của đàn ông, rất đàn hồi.
Dáng người của Phó Thời Lễ tương tự như dáng người của những người mẫu nam trên tạp chí, đường cong thon dài lại không gầy yếu, vô cùng quyến rũ.
Hai người nằm chán trên giường một lúc lâu, bộ đồ ngủ của cô bị cởi ra toàn bộ treo ở chân giường.

Tóc tai bù xù tán loạn xõa trên tấm lưng trắng nõn.

Khuôn mặt nhỏ hơi nóng lên, cô chỉ có thể dùng hai cánh tay nhỏ ôm lấy bờ vai vạm vỡ của anh.
Động tác Phó Thời Lễ ôn nhu nhẹ nhàng ma sát từng tấc da thịt cô.

Đến cuối cùng.
Để ý đến cử động không thể kiểm soát của mình, bàn tay thon dài nóng bỏng nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô.
Không khí trong phòng ngủ nhanh chóng trở nên ngột ngạt, nồng nặc hương vị ái muội.
Thân thể trắng nõn của Khương Từ quấn trong một chiếc khăn tắm, một tay che ngực, một tay đẩy cửa sổ hơi hé mở.

Tiếng nước trong phòng vệ sinh không ngừng vang lên, mơ hồ có thể nhìn thấy người đàn ông đang tắm rửa.

Cô cảm giác nếu tiếp tục ở đây da mặt sẽ nhanh chóng nóng bỏng.
Vì vậy, quấn khăn tắm, tóc dài xõa trên lưng đi ra ngoài.
Cách bài trí trên tầng hai không hề nhỏ, Khương Từ tùy ý thăm từng phòng thì thấy Phó Thời Lễ đang sưu tập cả một căn phòng gồm những chiếc đồng hồ hàng hiệu và những chiếc kính, bên trong còn có những đồ vật tinh xảo như nút tay áo.
Một lần nữa, lại có thêm hiểu biết về người chơi hệ Nhân Dân Tệ.

Phong cách sắp xếp bộ sưu tập này không khác những đôi giày cao gót trong tủ giày của Từ phu nhân.
Khương Từ duỗi tay, tùy ý lấy một chiếc kính cọng vàng ra nhìn.

Cô phát hiện có số độ, bất quá cũng không cao.
Phó Thời Lễ ra khỏi phòng tắm liền tìm thấy cô.
Nhìn thấy Khương Từ còn chưa mặc quần áo, chỉ dùng một chiếc khăn tắm không dài không ngắn quấn quanh người đứng dưới ánh đèn, lộ ra đôi chân

trắng nõn mê người, nóng bỏng bị áp xuống lại bùng lên.
Anh nhíu mày, trận tắm nước lạnh vừa rồi không còn nữa.
Khương Từ không biết bản thân lúc này quyến rũ đến mức nào, đầu ngón tay còn lắc lắc mắt kính, nhìn anh nói: “Anh bị cận sao?”
Giọng nói thanh thanh của Phó Thời Lễ đi vào: “Anh bị viễn thị.” “Viễn thị?” Khương Từ kinh ngạc buộc miệng lặp lại, hỏi: “Vậy anh có thấy em không?”
“…”
Phó Thời Lễ đột nhiên hiểu câu “một lần mang thai, ba năm ngốc nghếch” là sao.
Anh chỉ hơi bị viễn thị, bình thường không đeo kính cũng không đến mức không nhìn thấy Khương Từ, nhìn Khương Từ mở miệng nói: “Anh không chỉ có thể nhìn thấy em mà nốt ruồi đỏ rất nhỏ trên eo em anh cũng nhìn thấy rõ ràng.”
Sợ nói thêm gì nữa sẽ thành đùa giỡn hiềm nghi của cô nên anh giả phong độ quân tử nhanh chóng im lặng.
Quả nhiên Khương Từ nhìn anh chằm chằm, mặt không đỏ nhưng lỗ tai lại đỏ.
Đặt mắt kính trở lại vị trí cũ, cô tìm lời nói để thay đổi bầu không khí ái muội lúc này: “Anh có nhiều kính như vậy nhưng bình thường cũng chỉ thấy anh đeo chúng một hai lần.”
Phó Thời Lễ nói cho cô: “Trước kia anh cảm thấy đeo kính có thể làm giảm khí thế trên người, làm người khác cảm thấy mình vô hại.

Trong mấy năm, anh đã mua không ít để trong nhà.”
“Cho nên khi anh giao dịch với mọi người đều đeo kính để trông giống cừu con?” Khương Từ không biết nên đồng tình với đối thủ cạnh tranh của anh không nữa.

Nhưng vẫn kinh ngạc cảm thán Phó Thời Lễ từ khi còn trẻ đã có nhiều tính toán như vậy.
“Sự thật chứng minh, rất nhiều người sẽ không đề phòng với những nguy hiểm tiềm tàng không rõ.”
“Vậy tại sao bây giờ anh lại không đeo nữa?”
“Trước kia vì muốn mọi người cảm thấy anh dễ nói chuyện.

Bây giờ tất nhiên là khiến mọi người cảm thấy anh khó nói chuyện.” Phó Thời Lễ rất kiên nhẫn trả lời lòng hiếu kỳ của cô.
Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ cũng không có đặc quyền này.
Khương Từ được anh nắm tay rời khỏi căn phòng này, một đường trở về phòng ngủ chính.
Cô bị bế lên giường, còn đang suy nghĩ nội dung để nói chuyện, đầu ngón tay nắm lấy cổ áo ngủ anh, hỏi: “Vậy anh dạy em cách nào có thể khiến bộ dáng em trông lợi hại đi?”

Phó Thời Lễ kéo khăn tắm cô xuống, đường cong thân thể mê người của người phụ nữ lộ ra.
Lúc Khương Từ hỏi cũng không rời đi.
Lòng bàn tay người đàn ông lướt trên làn da trắng như tuyết của cô, chiếm tiện nghi, nhưng lại nghĩ đến sẽ khiến thai phụ bị cảm lạnh nên đành tìm một chiếc áo sơmi mặc vào cho cô.
“Này? Phó Thời Lễ!”
Lòng hiếu học của Khương Từ bộc phát.
Phó Thời Lễ cúi đầu, tầm mắt dừng trên khuôn mặt không có tí công kích nào của cô, bàn tay vỗ nhẹ mặt cô nói: “Là em thì quên đi.”
“Ý anh là gì!”
“Em dù đã 27 tuổi nhưng nhìn qua giống như cô gái nhỏ 20 tuổi, muốn trông lợi hại cũng không được.”
Giọng nói anh trầm thấp mang ý cười, nói xong còn hôn lên môi cô, hơi mở miệng cuốn lấy môi lưỡi cô: “Kết quả cuối cùng còn không phải bị anh đè trên giường ức hiếp, hử?”
Khương Từ nuốt nước miếng không kịp nói gì đã bị anh kéo vào một trận thân mật mới.
Đêm nay.
Có lẽ do trong người Phó Thời Lễ có men say, tắm rửa hai lần cũng vô ích, ở trong chăn ôm thân thể cô, làm không ít chuyện xấu.
Phụ nữ mang thai rất dễ mệt mỏi, cả đêm lại không ngủ ngon.

Ngày hôm sau Khương Từ ngủ nướng.
Cô không biết Phó Thời Lễ đi làm từ lúc nào.

Đến gần trưa, cô bị điện thoại của Đường Hàm Hàm đánh thức.
Ngay sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói đầu dây bên kia truyền tới: “Chị dâu, mẹ em nói sáng sớm hôm nay Lương phu nhân đã chủ động đứng ra làm sáng tỏ, lúc trước là bà ta ác ý khiến người khác hiểu lầm sự trong sạch của chị.”
Khương Từ lập tức tỉnh táo hơn vài phần, sau đó lại nghe thấy Đường Hàm Hàm nói: “Sau đó, anh họ em công bố chuyện hai người kết hôn.”.