Đăng vào: 12 tháng trước
Chị dâu!”
Một tiếng chị dâu này, Đường Hàm Hàm gọi khiến thần kinh trong đầu Khương Từ bị kinh ngạc đến giật mình.
Cô với Phó Thời Lễ không phải yêu đương bình thường như các cặp đôi khác, hơn nữa cũng không thân quen với người nhà của anh, cười đến mất tự nhiên.
Đường Hàm Hàm gọi rất lưu loát, còn chủ động nắm tay Khương Từ, vô cùng nhiệt tình nói: “Chị dâu, dì em mà biết chị ở đây chắc chắn sẽ rất vui.” Trong lòng Khương Từ cự tuyệt không dám về nhà Phó Thời Lễ, bây giờ anh không có nhà cô lại chạy sang nhà anh gặp bố mẹ anh??
Chuyện này, không phải cô chủ động đến đâu.
Thấy Đường Hàm Hàm kéo cô hướng về nhà bên cạnh, kịp thời nói: “Hàm Hàm, sao em lại biết chị……”
“Chị dâu đang ám chỉ anh trai em sao?” Đường Hàm Hàm nghịch ngợm chớp chớp mắt nói với cô: “Chuyện này nên nói nhỏ nha, em thấy anh trai đăng một hộp nhẫn lên vòng bạn bè, anh ấy đã mua nó ở trung tâm thương mại khi đang đi công tác.
”
Khương Từ còn tưởng Phó Thời Lễ gọi điện cho nhà anh nói qua chuyện 2 người, không nghĩ tới chuyện mua nhẫn, sửng sốt.
“Hjhj, em liền nói chuyện riêng với anh ấy, hỏi anh ấy có phải mua nhẫn tặng bạn gái hay không, anh ấy còn nói đó là nhẫn cầu hôn.” Đường Hàm Hàm không chút day dứt mà bán đứng Phó Thời Lễ, miệng nhỏ vụng trộm cười.
Cô đã gấp không chờ nổi, muốn nhìn thấy anh họ mình cầm chiếc nhẫn cưới thành công cướp chị dâu về nhà, kết quả lại thấy vẻ mặt anh họ cô vô cùng bình tĩnh.
Trong lòng Khương Từ có chút rung động, đầu óc hoàn toàn bị chuyện Phó Thời Lễ mua nhẫn cưới chiếm cứ, nhất thời không kịp phản ứng đã bị Đường Hàm Hàm kéo đến cửa căn biệt thự bên cạnh.
Đôi mắt cô khẽ mở, muốn chạy đã không kịp.
Đường Hàm Hàm nhiệt tình nắm tay cô đi vào, nhìn Đường Yến Lan mặc sườn xám ưu nhã đang ngồi trong phòng khách, gọi: “Dì, chị Khương tới.” Cô gái nhỏ, còn biết chừng mực.
Trước khi Phó Thời Lễ chính thức giới thiệu Khương Từ với họ hàng Phó gia, trước mọi người cô cũng biết mình không thể gọi bậy.
Đột nhiên có người gọi mình, Đường Yến Lan có chút giật mình, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Khương Từ, trong mắt hiện lên vẻ vui sướng, rất ân cần nói: “Từ Từ đến sao.”
Nói thật, mẹ ruột Khương Từ còn chưa gọi cô 2 chữ “Từ Từ” như vậy.
Bị mẹ Phó Thời Lễ gọi, gương mặt cô liền nóng lên, vô cùng xấu hổ, ở đây còn có người khác đang nhìn cô, lại không thể không có lễ phép mà chạy đi, chỉ có thể căng da đầu bước tới chào hỏi: “Dì Đường.”
“Hôm nay con về nhà mẹ con sao?” Đường Yến Lan rất vui mừng khi cô chủ động đến đây, vô cùng thân thiết nắm tay cô, phát hiện tay cô hơi lạnh, lại thấy cô gái nhỏ mặc quần áo phong phanh, lông mày thanh tú hơi nhíu lại: “Con đứa nhỏ này, bây giờ đang là thời điểm chuyển mùa, sao không khoác áo.”
Khóe mắt Khương Từ hơi nóng lên, có lẽ là do cảm lạnh với sốt nhẹ nên không được thoải mái, được bà quan tâm như vậy nên cũng hiểu được cảm giác trong lòng cô lúc này.
Đường Yến Lan xoay người ra lệnh cho người làm lên lầu mang một cái khăn choàng, lại cẩn thận nhìn cô, thấy có gì đó kỳ lạ: “Bị bệnh?”
“Có hơi sốt nhẹ.” Khương Từ thành thật nói.
“Con uống thuốc chưa?”
Nhắc tới chuyện này Khương Từ có chút chần chờ, cô nghĩ dì Đường hẳn chưa biết chuyện cô mang thai nhưng cũng không nhắc tới nhiều, chỉ nói: “Uống chút nước ấm liền không có việc gì, khiến dì Đường quan tâm rồi.” “Đứa nhỏ này, sao lại khách sáo với dì?” Đường Yến Lan quả nhiên còn chưa biết chuyện, nhưng bà cũng nghe con trai nói qua về việc anh đang ở bên Khương Từ.
Cô gái nhỏ thẹn thùng, chưa chính thức ra mắt nên chưa muốn nói, chuyện này người lớn có thể hiểu được.
Trên mặt Khương Từ lộ ra vài phần xấu hổ, lần trước còn không ngừng nói rõ quan hệ với Phó Thời Lễ, kết quả bây giờ cô bị vả mặt quá nhanh, không dám đối diện ánh mắt Đường Yến Lan.
Ở bên cạnh, có một người phụ nữ mang phong thái của một phu nhân giàu có, hỏi: “Yến Lan, đây là?”
Đường Yến Lan nắm tay Khương Từ không buông, nhìn Quý phu nhân cười: “Còn nhớ Từ Uyển Nghi không? Là người lần trước cùng chúng ta đánh bài, đây là con gái bà ấy.”
Con gái của Từ Uyển Nghi? Không phải đâu…
Nụ cười trên mặt Quý phu nhân có chút vi diệu, ở tại chỗ cũng không nói gì nhiều, nâng chén trà lên uống một ngụm, ngữ khí có chút lãnh đạm: “Thì ra là cô ấy.”
Câu nói này có chút dư vị sâu xa.
Khương Từ nhìn mắt Quý phu nhân, vừa lúc ánh mắt đánh giá như có như không của đối phương nhìn qua.
Lúc này, Đường Hàm Hàm nhanh chóng phá tan bầu không khí trong phòng khách, biểu tình rất hài lòng, còn nhe răng cười: “Dì Quý, lần trước Quý Hàn Phong gạt tiền tiêu vặt của con, dì phải thay con làm chủ, về nhà trừng phạt anh ta nha.”
Khương Từ nghe thấy cái tên Quý Hàn Phong, mới biết được vị phu nhân phong thái cao quý này là mẹ anh.
Thoạt nhìn, không phải là người dễ ở chung.
Đặc biệt ánh mắt vừa nhìn cô.
Người làm cầm áo choàng từ trên lầu xuống, Đường Yến Lan quấn quanh người cô, thấy cô còn đang ngẩn người, quan tâm nói: “Dì đi lấy thuốc cảm
cho con uống nhé?”
Khương Từ có một trăm lá gan cũng không dám uống, lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Dì Đường, con ngủ một giấc sẽ tốt thôi, người còn có khách, con xin về trước.”
Không chỉ có Quý phu nhân cô không thân mà còn cả hai vị phu nhân còn lại trong phòng khách này cô cũng không quen biết.
Ngồi xuống thì xấu hổ lắm.
Đường Yến Lan thấy tinh thần cô không tốt cũng không ép ở lại, nhưng lại nghi ngờ có phải Đường Hàm Hàm cưỡng ép kéo người đến đây không, bà nói: “Thời Lễ chăm sóc con như thế nào.”
Khương Từ nghe thấy.
Cô cúi đầu, dùng đầu ngón tay gạt tóc ra sau tai, làm bộ như không nghe rõ.
Đường Yến Lan thấy cô xấu hổ, cười nhưng cũng không làm cô tiếp tục xấu hổ: “Để Hàm Hàm đưa con về, chờ tinh thần phục hồi thật tốt rồi đến nhà dì làm khách.”
Khương Từ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ chờ những lời này.
Bất quá, sắc mặt cô tái nhợt, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, nhịn không được muốn nôn, ngẩng đầu nhìn Đường Yến Lan nói: “Dì Đường, con có thể mượn phòng vệ sinh nhà người một chút không?”
“Ở đó.”
Đường Yến Lan giơ tay chỉ phòng vệ sinh cho cô.
Khương Từ đứng dậy, ngượng ngùng cười với mấy người có mặt ở đây rồi đi về phía phòng vệ sinh.
Cô cũng băn khoăn không biết đây là phản ứng khi mang thai hay là vì sốt nhẹ.
Cô vọt tới bồn rửa mặt nôn khan một trận, lại không nôn ra thứ gì, chịu đựng cơn đau khó chịu trong dạ dày, đầu ngón tay nắm chặt mép bồn rửa mặt trở nên trắng bệch, người còn kèm theo hiện tượng chóng mặt.
Khương Từ vặn vòi nước ra rửa mặt, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, mí mắt sưng đỏ, sắc mặt cũng tái nhợt.
Mới phát hiện mang thai mấy ngày cô đã chịu không nổi.
Khương Từ nén bực bội giữa mày, rút hai tờ giấy lau khô nước trên đầu ngón tay, xoay người đi ra phòng vệ sinh.
Dù sao đây cũng là nhà của Phó Thời Lễ, mặc dù thái độ của mẹ anh rất hiền hòa, nhưng sau một thời gian dài như vậy cô cũng không biết làm thế nào để hòa hợp với người khác.
Khương Từ bước đến phòng khách, muốn chào tạm biệt dì Đường.
Còn chưa đi đến đã mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng khách.
Nghe vào tai có vài phần quen thuộc, giống giọng nói của Quý phu nhân.
Quý phu nhân kéo Đường Hàm Hàm đến phòng bếp, mấy điều bà sắp nói thật sự không thích hợp để cô gái nhỏ nghe được, bà đặt chén trà xuống, hỏi
Đường Yến Lan: “Con gái Từ Uyển Nghi, có quan hệ gì với Thời Lễ nhà bà?”
Đường Yến Lan vừa rồi sợ cô gái nhỏ xấu hổ nên không giới thiệu thân phận rõ ràng, bây giờ người không có ở đây, tự nhiên cũng không dấu diếm chị em: “Mấy ngày hôm trước Thời Lễ nói với tôi thằng bé thích cô gái này, tôi thấy con bé lớn lên cũng xinh xắn, tính tình cũng tốt.”
Một bên, Vương phu nhân bên cạnh trêu chọc nói: “Hiếm có khi Thời Lễ nhà bà chủ động thích phụ nữ nha.”
Đường Yến Lan không sợ bị trêu chọc, cao hứng giải quyết đại sự của con trai: “Là ánh mắt nó tốt.”
“Tôi nghĩ chưa chắc.” Câu nói của Quý phu nhân thu hút sự chú ý của mấy người xung quanh.
Ngay cả Đường Yến Lan cũng kinh ngạc khi nghe thấy lời này, tính tình bà chậm rãi, ôn hòa, hỏi một cách cẩn thận: “Thục Anh, cô gái này Thời Lễ đang theo đuổi sắp tính đến chuyện đại sự, bà không thể chỉ bằng cảm giác mà nói như vậy.”
Quý phu nhân đương nhiên không phải loại người không nói đạo lý, bà nói ra những tin đồn nghe trong giới của Lương phu nhân, chưa xong, còn tốt bụng nhắc nhở: “Việc này đã bị truyền ra ngoài, nói cô ấy với Lương Chính có chút quan hệ bất chính, còn đưa tình nhân của ông ta đến bệnh viện phá thai, sao mà Phó Thời Lễ nhà bà còn theo đuổi cô gái này?”
Đường Yến Lan bị dọa nhảy dựng, nửa điểm tiếng gió cũng chưa nghe được.
“Hôm nay tôi cũng nghe người ta nhắc đến chuyện này.
Dù gì giới giải trí vẫn khác chúng ta.” Quý phu nhân và các bà mới là những người chân chính trong xã hội thượng lưu.
Họ nhờ gia thế mạnh của mình mà thành lập doanh nghiệp ở thành phố S tự nhiên cũng vượt trội hơn những người khác.
Bà cũng không có ác ý nhắm vào Khương Từ, nhưng đã gặp qua nhiều loại phụ nữ ngoan hiền như tiểu bạch thỏ, nhưng tâm tư lại có dã tâm lớn, ham hư vinh, bà muốn nhắc nhở chị em tốt nhiều năm.
Mấy người ở đây đều hai mặt nhìn nhau, cũng không muốn can thiệp sâu, rõ ràng đây là Phó gia tuyển con dâu.
Đường Yến Lan suy nghĩ nói: “Tôi sẽ tìm người hỏi thăm chuyện này.” Cuộc trò chuyện trong phòng khách nhanh chóng kết thúc.
Cấp bậc của những người phụ nữ này cao hơn nhiều so với những phụ nữ giả tạo như Lương phu nhân, họ sẽ không nói nhiều như mấy người đàn bà lắm chuyện, khiến cô gái trong phòng tắm mất thể diện trước mặt mọi người.
Dù không tiếp tục nói, Khương Từ cũng đã nghe thấy.
Bao gồm cả vẻ mặt khinh thường của Quý phu nhân khi bà nói đến mối quan hệ bất chính.
Lương phu nhân có câu nói nói rất đúng, vợ chính sẽ không thích thân phận thấp kém của tình nhân.
Cho nên, bà ta mới ác độc cố tình dán cho cô cái nhãn này sao?
Khương Từ bị việc này làm cho ghê tởm, đầu ngón tay véo vào lòng bàn tay, khi đi về phòng khách, gượng ép khiến bản thân trông không mất tự nhiên, khẽ mỉm cười, nhìn Đường Yến Lan đang ngồi uống trà đối diện: “Dì Đường, con về trước.”
Đường Yến Lan đặt chén trà xuống, thái độ không thay đổi, còn dặn dò cô: “Mặc áo choàng trở về, đừng ở bên ngoài dính gió.”
“Vâng.” Khương Từ đứng trong phòng khách bị những người này nhìn, cảm thấy dù một giây cũng không ở lại đây nổi.
Cô không từ chối, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, lịch sự cười với những người ở đây, sau đó cúi đầu rời đi.
Đi rất nhanh, cũng không cố tình đi lấy lòng mẹ Phó Thời Lễ.
Khương Từ vốn dĩ không phải người có tính cách xu nịnh, thậm chí vì từ nhỏ lớn lên trong gia đình đơn thân, không ở chung với nhiều người lớn nên không biết ứng xử với họ như thế nào.
Cô quấn khăn choàng, trở về nhà thì bị Từ Uyển Nghi vẫn đang ngồi trong phòng khách nhìn thấy, ánh mắt dừng trên vai cô, miệng không tha: “Ở nhà thì không quan tâm mẹ mình đang tức giận, còn chạy sang gặp mẹ chồng tương lai của con sao?”
Khương Từ bị Quý phu nhân đoán bừa một phen, trong lòng không thấy oan ức là giả, còn bị mẹ âm dương quái khí (*), cảm thấy trán ngày càng nóng hơn lại càng khó chịu, ngồi xuống ghế sofa, có chút nổi giận, tuổi này muốn thay đổi tính tình cũng không được nữa.
“Mẹ, luật sư của mẹ có thể cho con mượn mấy ngày được không?” Khương Từ nắm chặt đầu ngón tay, chủ động làm dịu thái độ với mẹ mình, bắt đầu nói đến chuyện luật sư.
Từ Uyển Nghi đã gia nhập làng giải trí mười mấy năm, nắm trong tay khối tài sản hàng trăm triệu, ở trong một căn biệt thự xa hoa, lại chịu áp lực chạy theo vòng danh lợi.
Đồng thời, bà đương nhiên đã trải qua rất nhiều chuyện lớn, đặc biệt một số chuyện cần phải kiện tụng nên lúc mới vào nghề bà đã thuê một vị luật sư chuyên phụ trách những vụ kiện tụng của bà.
Không có tờ báo hay công ty nào dám tung ra tài liệu bất chính về bà nếu không tội danh phỉ báng sẽ bị truy tố từng người một.
Khương Từ muốn mượn người, Từ Uyển Nghi tất nhiên đồng ý, vừa nghĩ tới chuyện cô định làm: “Chuyện của Lương phu nhân, con xác định muốn tự mình giải quyết?”
“Ừ.” Khương Từ gật đầu, sau đó lại hơi hít mũi.
Chuyện này là chuyện của cô, cô cũng không muốn về nhà khóc lóc đòi mẹ ra giải quyết, cô cũng đã trưởng thành rồi.
“Mẹ đã kêu Ngô Kiến Liên liên lạc với con.” Từ Uyển Nghi nói rồi lại nhìn cô, giọng điệu vô cùng ghét bỏ: “Chuyện lớn này lớn lắm sao mà phải khóc?”
“Không có.”
Khương Từ không khóc, cô lấy khăn giấy quệt nước mũi đang chảy ra: “Con bị cảm lạnh.”
Từ Uyển Nghi: “……”.