Chương 24: Phá Thai

Cô Ấy Thật Mềm

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Edit+Beta: Nấm
——–
8 giờ tối, Khương Từ bị một cuộc điện thoại thúc giục tới bệnh viện ở trung tâm thành phố, lúc cô vội vàng chạy đến khoa phụ sản thì lại không thấy thân ảnh Lý Diệp Na đâu.
Cô siết chặt chiếc điện thoại di động của mình, mở nhật kí cuộc gọi tìm thấy cuộc trò chuyện gần nhất, gọi lại.
“Mình đã tới rồi.” Khương Từ nhìn xung quanh, trông như đang tìm ai đó.

Lý Diệp Na ở đầu bên kia điện thoại nói: “Không phải mình, là nữ diễn viên chính của đoàn phim – Trần Bội Bội, cô ấy tối nay phải làm một ca phẫu thuật phá thai, không tìm thấy người giúp đỡ.”
Khương Từ nghe thấy vẻ mặt liền mờ mịt, thanh âm nhè nhẹ nói: “Cậu gọi mình đến đây để làm thủ tục cho cô ấy?”
Lý Diệp Na sợ cô sẽ không đáp ứng, muốn trở về, nhanh chóng giải thích: “Từ Từ, hiện tại Trần tiểu thư tốt xấu gì cũng là một Tiểu Hoa đán, chuẩn bị dựa vào bộ điện ảnh này nắm lấy ngôi vị ảnh hậu, ở thời điểm mấu chốt này cô ấy không thể có thai, cô ấy muốn bí mật xử lý đứa trẻ, cho nên tìm mình giúp đỡ.”
“Đây là vấn đề riêng tư một khi bị truyền thông biết, hình tượng gầy dựng bao năm liền bị hủy, tiền đồ sau này cũng bị hủy, cô ấy không định tìm người đại diện sao?”
Khương Từ đè thấp thanh âm nói chuyện, cũng đã nhìn thấy Trần Bội Bội với mái tóc xoăn dài rũ xuống eo, đang ngồi trên băng ghế.

Đôi mắt gần như dán chặt vào cửa phòng giải phẫu, nửa ngày cũng không động đậy một chút.
“Trần tiểu thư với người đại diện của cô ấy đã nháo một trận.” Lý Diệp Na thở dài, cầu xin cô: “Từ Từ, mình từ nơi khác đến đây, nếu không đã có thể tự mình giải quyết, hiện tại cũng chỉ có cậu có thể giúp đỡ.”
Khương Từ nghe xong liền thở dài, cảm thấy như đang làm khổ sai.
Quả nhiên, Lý Diệp Na không quên dặn dò: “Ngàn vạn lần không thể dùng tên thật của Trình tiểu thư, bằng không ở bệnh viện sẽ lưu lại hồ sơ, bị bác

sĩ và y tá không có đạo đức tiết lộ với phóng viên, chuyện này liền thất bại trong gang tấc.”
Cất điện thoại, Khương Từ không đi làm thủ tục mà đi về phía Trần Bội Bội trước: “Trần tiểu thư.”
Trần Bội Bội nâng khuôn mặt mệt mỏi lên, không trang điểm, khuôn mặt không được tinh xảo như trên TV, mất mấy giây với nhận ra Khương Từ, sắc môi trắng bệch: “Phó đạo diễn Khương.”
“Cô có ổn không?” Khương Từ nhìn Trần Bội Bội giống như bất kì lúc nào cũng có thể ngất đi.
Trần Bội Bội cầm ly giấy đặt bên cạnh lên, uống một ngụm nước ấm, ngữ khí yếu ớt, nói: “Nôn nghén quá nhiều, Phó đạo diễn Khương, cô đã làm thủ tục giúp tôi chưa? Buổi sáng ngày mai tôi còn có một cảnh quay.” Khương Từ lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh Trần Bội Bội.
Vào buổi tối, cảm giác mệt mỏi đến, trên người áo khoác lẫn túi tiền cái gì cũng không có, sờ soạng nửa ngày mới tìm được một viên sô cô la, đưa cho Trần Bội Bội: “Tôi nghĩ cô đang bị hạ đường huyết, hãy ăn cái này trước.” Trần Bội Bội cúi đầu nhận lấy, cô dùng ngón tay vặn, nhớ kỹ phần nhân tình cứu người này, nói: “Phó đạo diễn Khương, về sau cô muốn làm phim điện ảnh của mình, mặc kệ là nhân vật gì, cho dù là tì nữ rửa chân tôi đều muốn diễn cho cô.”
Là một Tiểu Hoa đán lại đi đóng vai tì nữ rửa chân?
Khương Từ không có thói quen hành hạ người khác như vậy, bất quá cô lại có chút hiểu ra vì sao Lý Diệp Na trong giới mấy năm nay đều đi tìm bạn bè.
Cô lẳng lặng ngồi với Trình Bội Bội một lúc, mở miệng hỏi cô ấy: “Tại sao không muốn sinh đứa bé ra?”
Khoảnh khắc Trần Bội Bội dùng que thử thai phát hiện ra chuyện này, cô đã muốn bỏ đứa bé, ngữ khí mệt mỏi, lại không có nửa điểm bỏ cuộc: “Tôi ở trong giới giải trí nhận danh xưng Ngọc nữ thuần khiết, đứa nhỏ này không thể sinh ra được.”
Khương Từ môi đỏ hơi hé mở, muốn nói một số nữ minh tinh nổi tiếng cũng che dấu hôn nhân của họ.
Trần Bội Bội trước một bước, chặn lời nói của cô: “Đứa trẻ trong bụng tôi đó là con của Lương Chính.”
Trong nháy mắt đôi mắt đen nhánh của Khương Từ lộ ra kinh ngạc.
Không phải cô ấy không muốn làm ầm lên, nhưng Lương Chính chính là tổng đạo diễn của bộ phim mà Trần Bội Bội tham gia lần này, ông ta đã kết hôn và đã qua tuổi 40, ở trước mặt truyền thông thường xuyên khoe khoang về gia đình hạnh phúc và con cái ngoan ngoãn của mình, còn có một người vợ tốt cùng ông ta đồng cam cộng khổ suốt mười lăm năm.

Hiện giờ lại nghe thấy đứa trẻ trong bụng Trình Bội Bội là con của đạo diễn Lương Chính, điểm ngưỡng mộ trong lòng Khương Từ muốn sụp đổ.
“Lúc tôi mới ra mắt liền ở cùng Lương Chính một năm, bị ông ta dùng một số lợi ích nhỏ để nâng đỡ tôi tròn nửa năm đó, lại qua tay giới thiệu cho công ty quản lý hiện tại của tôi.

Phó đạo diễn Khương, tôi biết cô là con gái của Từ thiên hậu, từ nhỏ bị nền giáo dục cao đẳng nuôi lớn, khẳng định sẽ nhìn những người phụ nữ dùng quy tắc ngầm như chúng tôi bằng nửa con mắt.”
Hoàn cảnh của Trần Bội Bội đã sớm bị Lý Diệp Na biết, thế cho nên, cũng không còn gì để dấu diếm trước mặt Khương Từ nữa, nói: “Tôi xuất thân ở một địa phương nhỏ, điều kiện kinh tế gia đình cũng chỉ thuộc hộ gia đình công nhân, muốn kiếm tiền thì phải dựa vào công việc bán rẻ tiếng cười, quá trình này vô cùng gian khổ, không chỉ bị hiện thực đạp vỡ mong muốn, còn phải bị đàn ông giày vò đến sứt đầu mẻ trán nhiều lần, nỗ lực làm đến nơi đến chốn cũng không bao giờ đủ.”
Dường như chuyện phá thai đối với cô ấy là thứ đương nhiên.
Khương Từ nghe ra ý tứ này, chỉ sợ đây không phải là lần đầu tiên Trần Bội Bội đến bệnh viện làm phẫu thuật.
“Thứ tôi cần chính là tiền, từ lúc mới ra mắt đến nay tôi đã đi theo rất nhiều người giàu, lần này, thấy phim của Lương Chính có xu thế tấn công phòng vé.

Tôi phải là nữ chính bộ phim này, lấy được ngôi vị ảnh hậu, địa vị trong ngành có thể nâng cao hơn một chút.” Sau khi Trần Bội Bội với người đại diện của mình nháo một trận, liền không còn tâm tư thổ lộ suy nghĩ với bất kì ai.
Có thể là khi ở chung, Khương Từ cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái, không giống như những nữ nhân xinh đẹp nhưng lòng dạ răn rết trong ngành, hoặc có thể ở trong sự nghiệp hai người không có cái gì để cạnh tranh, tâm lý cô ấy mới không đề phòng, có thể nói hết ra những gánh nặng như vậy.
Cuối cùng, sô cô la bị chảy ra, Khương Từ ném nó vào thùng rác, thờ ơ, muốn nói: ‘Danh xưng Ảnh hậu là thứ đáng giá hơn so với một đứa trẻ vô tội chưa ra đời?’
Khương Từ cau mày, đem những lời nói trong miệng đều nuốt trở vào.

Hoàn cảnh khác nhau, quan niệm bất đồng, không có cái gì tốt để khuyên bảo.
Cô cầm chứng minh thư đi đến quầy lễ tân làm thủ tục, trong lúc đợi liền lấy điện thoại gọi Lý Diệp Na, nói về chuyện Trần Bội Bội.
“Mình biết.”
Lý Diệp Na trầm mặc một hồi, thú nhận với cô: “Lần trước mình thông qua Trần Bội Bội giúp cậu được Lương đạo diễn chấp thuận, ân tình, tối hôm nay coi như đã trả xong, Khương Từ, đời sống của Lương đạo diễn thế nào

là chuyện của ông ta, chỉ cần quan tâm về mảng quay phim ông ta làm rất tốt, cậu đi theo học tập kinh nghiệm không nên xảy ra xung đột.” Khương Từ đã trả phí xong, động tác lấy đơn đăng ký hơi dừng lại, trong điện thoại nói: “Tiểu nhân còn muốn ngụy trang bản thân thành quân tử, đây là nhân phẩm có vấn đề.”
“Nhưng mỗi bộ phim của ông ta đều được khán giả yêu thích.” Trong quy tắc trò chơi này, Lý Diệp Na vô cùng thờ ơ lạnh nhạt.
Tiểu nhân còn dùng thực lực vả mặt mình, điều này thực sự đã khiến Khương Từ buồn nôn.
Bàn tay trắng nõn của cô bịt miệng lại, mở to mắt nhìn bốn phía, phát hiện có người cầm theo mì chua cay từ phía sau đi ngang qua, một mùi kia, có lẽ là do trong dạ dày không có cái gì.
Ngày thường cô không bị như vậy, Khương Từ nhịn đi xuống, cầm đơn đăng ký rời đi.
Thân phận Trần Bội Bội đặc biệt, dù muốn thực hiện ca giải phẫu ngay lập tức cũng phải chờ Khương Từ đến tìm bác sĩ thỏa thuận bảo mật mới có thể tiến hành giải phẫu được, điều này vốn do người đại diện đứng ta làm.

Cô dựa theo chỉ dẫn của Lý Diệp Na, đi một chuyến đến phòng khám.
Gõ cửa!
Khương Từ cầm đơn, lịch sự gõ cửa hai tiếng.

“Mời vào.”
Một giọng nam trầm thấp, từ tính phát ra từ phòng khám.
Khương Từ bước vào, nhìn đến nam bác sĩ mặc áo blouse trắng, mang khẩu trang còn chưa có tháo ra đối diện với mình, khom lưng, đặt cốc nước xuống khay ở bình nước.
Cô ngẩng đầu, nhìn bảng đề tên bác sĩ trên bàn, biết bác sĩ này họ Phương.

“Bác sĩ Phương.” Khương Từ đặt đơn đăng ký trên bàn làm việc, chuẩn bị nói một chút về việc bảo mật cuộc giải phẫu.
Kết quả còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, nam bác sĩ mặc áo blouse trắng trước một bước xoay người lại, nhướn mày, dường như vô cùng ngạc nhiên khi thấy cô ở đây.
“Chị?” Tay anh chỉ xuống đơn đăng kí đặt ở trên bàn.

Khương Từ theo bản năng gật đầu.

Đôi mắt đen nhánh của cô cẩn thận đánh giá vị nam bác sĩ đang đeo khẩu trang này, không hiểu sao lại có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, hơn nữa, thanh âm cũng nghe quen tai.
Chỉ thấy anh nhanh chóng cầm đơn đăng kí lên, trong nháy mắt đã bắt đầu đọc nội dung của tờ giấy này.
Đặc biệt là tên điền trên giấy, anh nhìn đi nhìn lại ba chữ này, anh không nhận sai.
(*) Tên Từ tỷ có 3 chữ

“Anh là……” Khương Từ thấy quen thuộc, nhưng lại không nghĩ ra đây là ai.
Nam bác sĩ lấy điện thoại di động ra, giơ lên chụp ảnh đơn đăng kí, gõ gõ gửi đi, tốc độ đánh chữ không nhanh nổi, sau đó mới ngẩng đầu, một phen kéo khẩu trang xuống, lộ ra hàm răng trắng sáng của mình: “Khương tiểu thư, là em.”
Vẻ mặt Khương Từ sững sờ, đôi mắt trừng lớn, mặc dù lần gặp cuối cùng đã cách nửa tháng, nhưng trước khuôn mặt và nụ cười quen thuộc này, thiếu chút nữa không đứng vững, nói lắp: “Phó…… Phó.”
“Đình Ngạn!” Anh nhiệt tình giúp cô nói hai chữ còn lại.
“Tại sao anh lại ở đây?” Khương Từ theo bản năng rũ mắt xuống nhìn lại tấm bảng ghi tên bác sĩ trên bàn, kinh ngạc hỏi anh: “Đây không phải là văn phòng của bác sĩ Phương sao?”
“Nga.” Phó Đình Ngạn chỉ bức tường màu trắng bên trái: “Văn phòng của em ở bên cạnh.”
“……”
Đánh chết Khương Từ cũng không nghĩ tới nam nhân nhiệt tình nhưng hay lảm nhảm là Phó Đình Ngạn này lại là bác sĩ khoa phụ sản!
Cô cần thời gian để tiêu hóa hiện thực này, hơi hơi mở miệng, nói: “Vậy thì, có phải anh sẽ thực hiện ca giải phẫu này không?”
“Lão Phương có việc, em sẽ thay thế ông ta.” Phó Đình Ngạn lúc không cười trông cũng rất nghiêm túc, bất quá, mạch não cong queo của anh cuối cùng cũng thẳng trở về, cuối cùng cũng ý thức được trọng điểm.
Anh nhìn Khương Từ, lại nhìn vào đơn đăng kí trên tay.
Nhất thời gặp cô nên hưng phấn, quên mất cô đến đây để phá thai! “Khương tiểu thư, chị!” Tay Phó Đình Ngạn run run, không cầm nổi tờ giấy mỏng trên tay.
Khương Từ đau đầu, đầu ngón tay đỡ trán: “Đừng hét, anh hãy nghe tôi nói……”
Trong hai mươi phút sau, Khương Từ mang các vấn đề của Trần Bội Bội giải thích ngắn gọn một hồi, chỉ chỉ ngoài cửa: “Cô ấy đang chờ làm giải phẫu, anh có thể sắp xếp chuyện này càng nhanh càng tốt không?”
Giờ đến phiên Phó Đình Ngạn đến giảm cảm xúc vui mừng, nói với chính mình: “Chị không có thai?”
“……” Tại sao lại muốn cô có thai? Hơn nữa!
Tại sao anh ta lại có bộ dáng vô cùng mong chờ.
Khương Từ gật đầu, nhưng đột nhiên biểu tình hơi cứng lại.
Cô nhớ cả nửa tháng này cô vô cùng bận rộn, đã sớm vứt việc uống thuốc tránh thai ra sau đầu, tính thời gian, đã sớm qua một tháng.

Không khí trong văn phòng tĩnh lặng, trong lòng Khương Từ hoảng sợ, cũng không rảnh nhìn kỹ biểu tình đột nhiên phức tạp của Phó Đình Ngạn, ngoài miệng nói lời cảm ơn: “Phó bác sĩ, làm phiền anh sắp xếp cho Trần tiểu thư.”
Phó Đình Ngạn bày ra tư thái bác sĩ, bảo đảm: “Chị yên tâm.”
Chờ Khương Từ xoay người đi ra ngoài, anh lập tức duỗi tay lấy di động ra, chụp đơn đăng kí gửi tới WeChat anh trai.
Phó Đình Ngạn cũng không biết anh trai anh có thấy không.

Đêm đã khuya, nói không chừng sẽ không phát hiện đi?
Nghĩ xong chính bản thân còn thấy chột dạ không thôi, cảm thấy cực kì tội lỗi, chạy nhanh cầm điện thoại lên, kéo anh trai vào danh sách đen.
Được rồi!
Màn hình của anh sạch sẽ, không có một cái tin nhắn.

Phó Đình Ngạn quên kể cả kéo vào danh sách đen, đối phương vẫn có thể nhìn thấy mấy cuộc trò chuyện trước đây.

Anh cất điện thoại di động vào trong trong ngăn kéo, làm bộ làm tịch sửa sang lại áo blouse trắng, một bộ chuyên gia không thể xâm phạm mà đi ra ngoài.
Trần Bội Bội ở trong phòng giải phẫu, Khương Từ vẫn luôn ở ngoài phòng giải phẫu chờ.

Trong lúc này, từ một phòng giải phẫu khác cũng thấy được một nữ nhân đã phá thai xong, được đẩy ra ngoài, điểm tương đồng đều là sắc mặt tái nhợt, dường như cô chỉ cần thổi nhẹ một cái là có thể ngã xuống.
Các bệnh viện tư nhân này có đầy đủ dịch vụ, các bác sĩ cắt lượt trực 24 giờ.

Mặc dù phí phẫu thuật đắt hơn mấy lần so với bên ngoài, nhưng trình độ của bác sĩ lại rất tốt, rất nhiều nữ nhân giàu có đều thích đến đây.
Mặc dù như vậy, xóa sạch một đứa trẻ trong cơ thể cũng làm cơ thể bản thân tổn thương vô cùng.
Khương Từ ngồi trên băng ghế dài, nhớ đến khuôn mặt tái nhợt của mấy người phụ nữ này, có chút lạnh cả người.
Rất nhanh đến rạng sáng, cô nhìn thời gian trên điện thoại hai lần.

Hai mươi phút sau, cuộc giải phẫu bên trong cuối cùng cũng kết thúc.
Đối với Khương Từ mà nói không thể nghi ngờ là cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, cửa phòng giải phẫu được mở ra, Trần Bội Bội còn nằm ở bên trong, Phó Đình Ngạn tháo khẩu trang đi tới, nhìn cô nói: “Lần này không có việc gì, bất quá một lần giải phẫu sẽ là một lần tổn ngươi cho cơ thể, số lần càng nhiều, có thể dẫn đến vô sinh, vì vậy phải khuyên cô ấy lần sau cẩn thận tránh thai hơn!”
Khương Từ chỉ có thể xấu hổ gật đầu, cũng không dám nói gì.
Trần Bội Bội là bệnh nhân cuối cùng làm giải phẫu phá thai, chờ thuốc mê hết mới ra ngoài, hành lang bên ngoài đã không còn người nào.

“Buổi sáng ngày mai tôi còn một cảnh quay không thể bỏ lỡ, đi trước.” Trần Bội Bội sắc mặt trắng bệch, nói không có cảm giác thống khổ là không có khả năng, thân thể đau nhói, người cũng mệt mỏi tới cực điểm, một câu cảm ơn Khương Từ đi cùng cô lâu như vậy cũng chưa nói.
Trần Bội Bội lấy điện thoại di động ra, đeo khẩu trang, rời khỏi bệnh viện.

Khương Từ nhìn bóng dáng nữ nhân dần dần biến mất, gửi một cái tin nhắn cho Lý Diệp Na: “Vấn đề đã được giải quyết.”
“Đã đưa về nhà chưa?” Lý Diệp Na nhanh chóng trả lời tin nhắn.
Khương Từ tự nhận cô giúp được đến đây đã là quá tốt, không đến mức như Thánh mẫu giúp người giúp cả ba đời, đầu ngón tay gõ ra mấy chữ: “Đã tự mình đi taxi về nhà.”
Lý Diệp Na: “……”
Khương Từ không xem tin nhắn cô gửi tiếp là gì, mặc kệ tiếp theo như thế nào cũng là việc riêng của Trần Bội Bội, lòng bàn tay cô cầm lấy điện thoại di động, rời khỏi bệnh viện, bất quá, lại đi đến tiệm thuốc mở 24 giờ bên đường.
Phó Đình Ngạn vẫn còn ở trong bệnh viện, cô cảm thấy ngượng ngùng khi đi kiểm tra.
Khương Từ mang một tâm trạng bất an, yêu cầu nhân viên bán hàng bán cho cô mười que thử thai vì sợ thử không chính xác.

Trả tiền xong, lại mang tâm trạng thấp thỏm, tay siết chặt túi thuốc trên tay, đi ra khỏi tiệm.
Cảnh đường phố bên ngoài vào đêm khuya vẫn rực rỡ như cũ, cuộc sống về đêm náo nhiệt trong thành phố vừa mới bắt đầu.

Khương Từ không có tâm trạng thưởng thức, cô chỉ cần nghĩ đến chuyện dường như đã hơn một tháng dì cả chưa ghé thăm liền sợ hãi muốn chết, cúi thấp đầu bước nhanh về phía trước, không nhìn đường, cả người đụng vào ngực rắn chắc của một người đàn ông.
Bang!
Thanh âm chiếc túi trong tay đột ngột rơi xuống vang lên rõ ràng, Khương Từ ngẩn người, mấy giây sau phản ứng lại liền cúi người nhặt túi lên.
Một bàn tay thon dài khác trước một bước nhặt túi que thử thai rơi xuống đất lên.
“Cảm……” Khương Từ rất có lịch sự muốn nói lời cảm ơn, cô ngẩng đầu, lại đóng băng lần nữa.
Thân hình cao lớn của Phó Thời Lễ đứng thẳng, đưa lưng về ánh đèn sáng chói bên đường, trên người mặc bộ tây trang đen phẳng phiu.

Khí chất thâm trầm quanh thân thể anh làm bầu không khí xung quanh nháy mắt trở nên an tĩnh.
Khương Từ bị dọa đến hai mắt trợn to, nhìn anh từ trên trời rơi xuống, xuất hiện trước mắt cô, tự hoài nghi trên người mình có bị gắn thiết bị theo dõi hay định vị gì không.

Đôi mắt của Phó Thời Lễ càng thêm thâm trầm, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ kinh ngạc của cô, thấy bị dọa đến không nói nên lời, anh chậm rãi đưa túi que thử thai đến trước mặt cô, vẫn như cũ nhìn chằm chằm cô, giọng nói trầm thấp đầy từ tính: “Giải thích, đây là cái gì?”
Khương Từ theo bản năng rụt bả vai lại, biểu tình chột dạ đã được biểu hiện hết trên gương mặt cô.
“Tôi……” Cảm xúc căng thẳng đến tận cùng của cô không thể tiêu tan, không hiểu sao cổ họng lại trở nên khô khốc, không thể nói được.
—–
Gần hai giờ sáng.
Khương Từ bị Phó Thời Lễ mang về nhà, cô an tĩnh ngồi trong xe.

Thỉnh thoảng, tầm mắt sẽ quét về phía que thử thai trong túi, lại giống như có tật giật mình nhanh chóng tránh đi.
Cô còn lén nhìn người đàn ông đang lái xe ngồi bên cạnh, muốn hỏi tại sao anh lại đột nhiên xuất hiện.
Phó Thời Lễ tắt máy, quay đầu nhìn cô nói: “Xuống xe, có chuyện gì vào biệt thự nói.”
“……”
Tiểu tâm tư dọc trên đường đi của nữ nhân bị nhìn thấu hoàn toàn.

Khương Từ cúi đầu, tháo dây an toàn, mở cửa liền đi xuống.
Chưa đầy một tháng, lại lần nữa đến nơi này, tâm trạng lần này lại hoàn toàn khác, cô lặng lẽ quay đầu nhìn lại, thấy Phó Thời Lễ cũng đã xuống xe, tay vẫn cầm túi thuốc quen thuộc.
Ngay khi đôi mắt nhìn đến sắp phát lửa, Khương Từ nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Đêm đã khuya, làm đèn đường hai bên trở nên mông lung, hai người một trước một sau, đi về phía biệt thự.
Dường như bầu không khí trở nên vô cùng xấu hổ, hiểu lầm trên tàu lần trước vẫn còn ở đó, Khương Từ cảm thấy xấu hổ muốn chết, cô mím chặt môi, không biết nên nói cái gì cho tốt.
Phó Thời Lễ bình tĩnh hơn nhiều so với cô tưởng tượng, dọc theo đường đi cũng chưa hỏi gì.

Sau khi vào nhà, anh còn lấy một chiếc áo bông đưa cho cô: “Mặc cái này.”
Khương Từ cởi giày cao gót ra, ngoan ngoãn mặc vào.
Cô đi theo đến phòng khách, phát hiện trên bàn trà bày một đống văn kiện vẫn đang được sửa chữa lại, tựa hồ Phó Thời Lễ vẫn đang xử lý công việc.

“Uống trà hay … Vẫn là uống nước đi.” Phó Thời Lễ ném áo khoác tây trang trên tay xuống tay ghế, cúc áo sơmi cũng cởi bỏ hai nút, tư thái tùy ý lộ ra dáng vẻ lười biếng của anh.
Bất quá, khi anh gập cổ tay áo lên, trước mặt cô lấy que thử thai ra.

Tại sao lại phải cho cô uống nước?

Khương Từ thấy một màn như vậy, liền hiểu hoàn toàn.
Sắc mặt cô mất tự nhiên, đôi môi đỏ mọng mở ra: “Cái này, tôi mua về để chơi.”
Phó Thời Lễ sớm đã nghiên cứu ưu điểm và nhược điểm của que thử thai, khi nghe được những lời này, nâng mí mắt lên nhìn về phía cô, môi mỏng cười như không cười, không bóc trần lời nói dối của cô: “Mua mười cái để chơi?”
Khuôn mặt nhỏ của Khương Từ nóng đến mức muốn phát nổ, theo bản năng trả lời: “Đúng vậy.”
“Chơi như thế nào, em chỉ cho tôi?” Phó Thời Lễ đưa một que thử thai cho cô, thần sắc tuấn mỹ không nói giỡn, dường như đã chắc chắn trong bụng cô có bảo bảo.
Khương Từ nhận cũng không được mà không nhận cũng không được.
Nếu cô biết bị Phó Thời Lễ ở ngoài cửa tiệm thuốc tóm được như vậy, nói cái gì cũng sẽ không mua, thà trực tiếp đến bệnh viện kiểm tra còn hơn thử trước mặt anh.
Phó Thời Lễ nhìn cô xấu hổ đến sắp khóc, đôi mắt đen nhánh còn hàm chứa thủy quang, chuyển sang thái độ hùng hổ dọa người, giọng nói hạ thấp, nói: “Em nếu không làm, tôi cũng có thể làm thay em, chờ hai phút, tôi nhìn hướng dẫn?”
Hướng dẫn?
Làm thế nào để sử dụng que thử thai sao?
Cảm xúc muốn khóc của Khương Từ nháy mắt liền biến mất, lông mi chớp chớp, theo bản năng mở miệng hỏi anh: “Tại sao anh lại cho rằng đứa bé là con của anh? Lần đó trên xe…… anh mới giữ được một lúc mà thôi.”.