Đăng vào: 12 tháng trước
" Thiên Hàn hôm nay không thể ngủ được " Đường Việt thấy đến tiết của người đó liền vội vàng lay Thiên Hàn dậy
" Em biết rồi " Thiên Hàn ngồi dậy cố gắng dụi mắt của mình cho thanh tỉnh
Một gã trung niên cao gầy bước vào.
Khi người trung niên này đi vào phòng học, toàn bộ phòng học lập tức trở nên lặng ngắt như tờ, không ai còn dám nói chuyện.
Tiền Lỗi hạ giọng nói: "Đây là lão sư Quý Hồng Bân, hắn chính là một cái Đại Ma Vương a! Trước kia..."
"Tiền Lỗi, đứng dậy." Đúng lúc này, gã lão sư kia đột nhiên trầm giọng quát.
Tiền Lỗi rùng mình một cái rồi vội vàng đứng lên: "Quý lão sư tốt chứ."
Thiên Hàn nhìn qua người tên Tiền Lỗi là 1 têb nhóc mập mạp không hơn không kém hơn nữa rất lùn nữa. Thiên Hàn khẽ nhìn lão sư bước vào
Vị lão sư vừa cao vừa gầy này nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, tóc hai mai đã có hơi trắng, đôi mắt có chút lõm sâu nhưng sáng ngời. Hắn đứng ở nơi đó, toàn thân tựa như một cây lao thẳng tắp, không giận mà uy.
"Ngươi mới vừa nói gì, lặp lại một lần nữa." Quý Hồng Bân thản nhiên nói.
"Quý lão sư tốt." Tiền Lỗi nhanh chặn lại nói.
"Không phải câu này, là câu ngươi nói cùng đồng học bên người kia." sắc mặt Quý Hồng Bân không thay đổi, hắn vẫn bình tĩnh mà nói
Trên trán Tiền Lỗi đã bắt đầu có mồ hôi chảy xuống: "Cái này...."
Quý Hồng Bân không nói gì, chẳng qua là nhìn hắn.
Tiền Lỗi kiên trì nói: "Ta mới vừa nói, đây Quý Hồng Bân lão sư... chính là cái... Đại Ma Vương..."
Lời vừa nói ra, toàn lớp sợ hãi, nhưng quỷ dị là cả lớp vẫn im phăng phắc như trước.
Quý Hồng Bân nói: "Ngồi xuống đi."
Tiền Lỗi sững sờ, hắn cũng không nghĩ mình lại có thể được tha dễ dàng như thế, hắn vội vàng ngồi xuống mà thở dài một hơi.
Quý Hồng Bân vẫn là một bộ dáng bình tĩnh như vậy: "Ta nói này, Tiền Lỗi nói đúng. Đối với các ngươi thì ta chính là một cái Đại Ma Vương."
"..."
Quý Hồng Bân thản nhiên nói: "Sáng hôm nay, tất cả đều là khóa của ta. Một nửa thời gian đầu tiên, ta sẽ giảng bài; sau đó ta muốn tiến hành khảo hạch với các ngươi mộ chút. Khảo hạch hợp cách có thể đi ăn cơm trưa, không hợp lệ thì vẫn khảo thí đến khi hợp lệ."
"A..." Những thanh âm ai thán lập tức truyền khắp toàn lớp.
" Bắt đầu đi học. Hôm nay ta muốn nói cho các ngươi về đẳng cấp của hồn thú và đặc tính của hồn thú đỉnh cấp."
Quý Hồng Bân bắt đầu tiết học.
"Mọi người đều biết, từ xưa đến nay, chúng ta vẫn luôn dựa theo niên hạn tu luyện của hồn thú để phân loại. do đó mới có mười năm Hồn Thú, trăm năm Hồn Thú, nghìn năm Hồn Thú, vạn năm Hồn Thú cùng mười vạn năm Hồn Thú. Những loại hồn thú này sẽ sinh ra màu sắc hồn hoàn theo thứ tự là trắng, vàng, tím, đen cùng màu đỏ. Còn có vài loại hồn hoàn có màu sắc đặc thù, tiếp đây ta cho mọi người mấy cái ví dụ.”
"Đầu tiên, trong những hồn hoàn có màu sắc đặc thù, thì số lần xuất hiện nhiều nhất, chính là hồn hoàn màu vàng cam.”
“hồn thú muời vạn năm trở lên, nhất là đạt đến hai mươi vạn năm, sẽ được gọi là hung thú, hồn hoàn bọn chúng sinh ra chính là màu vàng cam. Cho nên, màu vàng cam thường thường sẽ có nghĩa là cường đại. Hồn hoàn mười vạn năm màu đỏ sẽ giao phó cho hồn sư hai cái Hồn Kỹ, mà hồn kỹ của hồn hoàn màu cam có khả năng sẽ còn thêm nữa.”
"Dùng khoa học kỹ thuật trước mắt của Truyền Linh Tháp, đã có thể miễn cưỡng phỏng chế ra hồn hoàn màu đỏ rồi, nhưng hồn hoàn màu vàng cam là vĩnh viễn không có khả năng phỏng chế. Bởi vì tất cả Hồn Thú đều phải trải qua Thiên Kiếp mới có thể tăng lên tới cấp độ hung thú, mà Thiên Kiếp thì không cách nào mô phỏng đấy.
""Trừ hồn hoàn màu vàng cam còn có một số loại càng thêm hiếm thấy, chẳng qua là trước mắt chúng ta còn không có cách nào xác định nó đã từng xuất hiện hay chưa. Thí dụ như hồn hoàn trăm vạn năm trong truyền thuyết""
" Trong truyền thuyết Linh Băng Đấu La Hoắc Vũ Hạo đã 1 mình đánh chết Thâm Hải Ma Kình Vương trăm vạn năm giao lại cho Hải Thần Đường Tam. Sau đó chính ngài sáng tạo ra Hồn Linh và Hồn Hoàn màu vàng cam. Ngài còn có nhiều màu sắc hồn hoàn khác nhưng trong đó hồn hoàn màu cam là thứ duy nhất con người chúng ta đạt tới được "
"Còn có một loại hồn hoàn có màu sắc đặc thù, trong lịch sử chỉ xuất hiện qua một lần. Chủ nhân của nó chính là người được vinh dự là "Người dẫn dắt thời đại mới" đại sứ hòa bình của nhân loại cùng Hồn Thú, là nhân vật đại biểu cho tiêu chí di dân giữa các hành tinh, càng là nhân vật truyền kỳ của hành tinh mẹ, Sát Long Đấu La Hoắc Trạm Dực. Hoắc Trạm Dực cũng là một người sống ở thời đại gần chúng ta nhất trong những nhân vật lịch sử mà ta vừa nói. Những ghi chép về ngài cũng tương đối tường tận. Có rất nhiều chuyện truyền kỳ có thật về Hoắc Trạm Dực, hắn có một cái Hồn Hoàn màu vàng lục. Không sai, chính là màu vàng lục, điên cuồng, trong lịch sử chỉ xuất hiện qua một lần.”
"Căn cứ theo bạn hắn nói về sau, cái hồn hoàn màu vàng lục này rất có thể có quan hệ với sinh mệnh lực, nhưng tình huống cụ thể liên quan đến cơ mật của liên bang nên cũng không có công khai. Từ trên tổng hợp lại, hầu như tất cả hồn hoàn có màu sắc đặc thù đều có đặc tính riêng của chính mình, hơn nữa, những hồn hoàn này đều là những danh từ cường đại."
Mỗi học viên đều nghe rất chăm chú, mà làm gì có ai không dám không chăm chú a, nếu không thì khảo hạch làm sao bây giờ?
Quý Hồng Bân bắt đầu giảng thuật đủ loại đặc tính có quan hệ tới hung thiện, những thứ hắn đã nói, đều là những thứ đã từng xuất hiện trong lịch sử nhân loại. Hắn giảng vô cùng kỹ càng, kể cả năng lực của mỗi một vị hung thú, đại khái xuất hiện ở cái niên đại nào, còn sống hay không...
Nói trọn vẹn nửa giờ, vị Quý lão sư này mới dừng lại: "giải lao mười phút, mười phút sau, bắt đầu khảo hạch."
Nói xong, hắn liền đi ra ngoài.
"Khảo hạch bắt đầu. Hoắc Thiên Hàn là ai? Mới tới sao? Ngươi tới trước."
"Quý lão sư tốt chứ."
Quý Hồng Bân thản nhiên nói: "Ngươi tới nói lại đặc tính của hung thú băng thiên tuyết nữ ta mới nói trong giờ học."
"Vâng. Băng Thiên Tuyết Nữ, ước chừng xuất hiện ở hai vạn năm trước, được bài danh thứ ba trong thập đại hung thú, được gọi là Tuyết Đế, từng tồn tại với tư cách hồn linh của Linh Băng Đấu La Hoắc Vũ Hạo. Băng Thiên Tuyết Nữ đến từ cực bắc chi địa của hành tinh mẹ.."
Hoắc Thiên Hàn không chút do dự mà giảng thuật tri thức về Băng Thiên Tuyết Nữ trong trí nhớ của mình.
“... Tuyết Đế cùng một vị khác là Băng Bích Đế Hoàng Hạt, Băng Đế, hợp xưng băng tuyết Nhị Đế, các nàng đã từng có trợ giúp cực lớn đối với Linh Băng Đấu La.Trả lời xong."
Thiên Hàn nói trọn vẹn năm phút đồng hồ, ngay cả năng lực của Băng Thiên Tuyết Nữ hắn cũng nói rất rõ ràng
Nghe xong câu trả lời của hắn, Quý Hồng Bân thoả mãn gật gật đầu: "Đúng vậy, xem như nghe lọt. Hung thú Băng Thiên Tuyết Nữ, chính là vị Tuyết Đế này. Hiếm thấy người chỉ nghe một lần liền nhớ rõ ràng như vậy, bình thường ngươi có hứng thú với tri thức về hồn thú sao?"
" Ở nhà có rất nhiều sách liên quan đến Hồn Thú, cha thường giản dị cho ta rất nhiều " Thiên Hàn vui vẻ trong lòng
Quý Hồng Bân nói: "Ngươi thông qua, có thể về sớm, đi đi thôi."
"A?"
Còn có sớm tan học?
Thiên Hàn có thể cảm thấy, chung quanh quăng đến từng đạo ánh mắt hâm mộ. Thuận lợi thông qua khảo hạch của Quý lão sư cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Mà năm phút vừa rồi, Thiên Hàn không chỉ thuật lại những giới thiệu của Quý Hồng Bân về Tuyết Đế, hắn còn nói rất nhiều về truyền thuyết của Tuyết Đế, lại vô cùng chuẩn xác, việc này mới khiến Quý Hồng Bân thoả mãn như vậy. Cậu không có bịa đặt, thứ hắn nói hoàn toàn chuẩn xác với những tư liệu, có thể thấy hắn đã từng học qua đấy. Mà bây giờ những hài tử có hứng thú với hồn thú cũng không nhiều.
Thiên Hàn cứ như vậy được thả ra, đừng nói cảm giác sớm tan học coi như không tệ, mà ngay cả vị Quý lão sư này cũng rất dễ nói chuyện a?
Lại nói tiếp, phương thức dạy học của Quý Hồng Bân cũng rất đơn giản, chính là cường hóa trí nhớ cho đệ tử. Đương đường là khóa dạy đồ vật nhưng lại bắt các học viên phải nhớ kỹ, trực tiếp tiến hành khảo hạch, khảo hạch không hợp cách thì trừng phạt.
Lại không có gì làm Thiên Hàn tiến vào sân luyện tập thử nghiệm vào chiêu mới một chút.
Đối mặt với nhiều dung nham khuyển bao quây như vậy Thiên Hàn nở một nụ cười. Huyết sắc Lam Ngân Thảo cùng với kim ngân Lam Ngân Thảo quấn quanh lấy hai tay. Cả hai tay chạm vào nhau
"Oanh "
Năng lượng chấn động cực lớn lập tức bộc phát.
Dùng thân thể của cậu làm trung tâm, một quang cầu dần bành trướng ra phía ngoài.
Âm dư của hảo cầu nổ ra đã bị nó thôn phệ không còn một mảnh, thậm chí mười mấy đầu dung nham khuyển năm mươi con không kịp rên rỉ cũng đã bị thôn phệ hoàn toàn. Mà đầu trăm năm phía xa xa kia cũng như thấy được thứ gì đó không thể tin nổi, thân thể mềm nhũn, cũng liền bò lổm ngổm trên mặt đất, sau đó hóa thành một đạo hào quang mà biến mất vô tung, hình như là bị... Hù chết...