Đăng vào: 12 tháng trước
Hoắc Trạm Dực dẫn Hoắc Thiên Hàn về khách sạn liền ngã người trên ghế sô pha vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, cái áo Blouse trắng tinh liền bị quăng xuống đất một cách không thương tiếc. Thiên Hàn lo lắng hỏi
" papa, người bị làm sao vậy? Đừng làm con lo lắng "
" Papa không bị làm sao cả chỉ thấy chóng mặt và đau đầu mà thôi " Trạm Dực xoa đầu của mình cả cơ thể mệt mỏi dựa vào sofa
" Vậy để con lấy nước cho papa " Thiên Hàn nhanh nhẹn đi lại bàn rót một cốc nước cho Trạm Dực. Trạm Dực vương tay nhận lấy cốc nước mà uống hết 1 ngụm
Hoắc Thiên Hàn lo lắng " Cha người đỡ hơn chưa? "
" Ừ "
" Vậy thì tốt "
Thiên Hàn nở một nụ cười chính chắc mà chạy lên giường thích thú xem mô hình của mình ánh mắt nhìn qua Hoắc Trạm Dực, ngươi sẽ không hận ta đúng không? Một câu hỏi lạ đời Hoắc Thiên Hàn cầm lất mô hình mà chơi. Đó là một mô hình cao chừng ba mươi phân, là mô hình một gã nam tử mặc bộ giáp trụ màu xanh dương sậm cửu sắc thất thải ánh sáng. Đây là Đấu Khải, là thứ mà chỉ có những hồn sư rất cường đại mới có thể có được. Mà cái mô hình này lại càng đặc biệt, nó chính là mô hình của một vị hồn sư cực kì cường đại trong lịch sử nhân loại.
Cái mô hình này được chế tác vô cùng tinh xảo, nó có chừng hơn bảy mươi cái linh kiện, nhiều nhất đúng là linh kiện của bộ Đấu Khải màu xanh dương sậm cửu sắc thất thải ánh sáng kia. Trông cực kì đẹp đẽ và có đôi chút huyễn khốc.
Cái mô hình này có Đấu Khải bao bọc lấy toàn thân, nhưng tướng mạo của nó lại có chút mơ hồ, nghe nói đây là bởi vì Liên bang đã quy định rằng không cho phép mô phỏng hoàn toàn tướng mạo của người này, nhưng cũng có thể là do không có tư liệu hay hình ảnh nguyên vẹn nào của vị này.
Sát Long Đấu La, Sát Thiên Nguyệt Dạ là tên gọi là vị Hồn Sư cường đại đó.
" Thiên Hàn chúng ta đi đến trung tâm mua sắm Thiên Đấu.....Thiên Hàn đâu " Trạm Dực xoa đầu của mình khi có chút ổn định thì nói nhưng phát hiện ra Thiên Hàn đã không có ở đây liền kinh hãi bậy dậy. Tinh Thần Thám Trắc dò xét thì phát hiện ra Thiên Hàn đã ở trung tâm mua sắm Thiên Đấu hắn vội vàng lấy khẩu trang và nón đeo vào mà chạy đi
Hoắc Thiên Hàn đứng trước 1 mô hình, đây là mô hình rất đẹp chiếc mô hình này được một bộ đấu khải màu xanh lam bạc bao trùm. Sau lưng có những chiếc cánh lớn đang mở ra, một mái tóc đen tung bay sau đầu, cầm trong tay một thanh trường thương xanh lam và một đôi mắt màu đen rất đẹp
"Cậu bạn nhỏ, ngươi thích cái này sao?" Người bán hàng đã sớm thấy Hoắc Thiên Hàn đứng ở chỗ này.
Hoắc Thiên Hàn khẽ gật đầu: "A di, cái mô hình Tu La Đấu La này có thể bán rẻ một chút không?"
Hoắc Thiên Hàn không phải thiếu tiền mà là ra ngoài vội quá nên dem không đủ tiền a!
Người bán hàng cười nói: "Cái này là không được. Đây là cái thứ ba mươi, những mô hình này đều sản xuất với số lượng có hạn, Đấu Khải của mô hình đều dùng kim lọai hiếm để chế tác nên ta cũng không có quyền hạ giá a!"
"A." Thiên Hàn thở dài, "Cảm ơn a di, sau này ta lại đến mua."
Người bán hàng nhìn cậu bộ dạng đáng yêu của cậu, không nhịn được mà cười nói: "Vậy ngươi phải nhanh một chút a, số lượng những mô hình này đã còn rất ít rồi, tiệm của ta cũng chỉ còn có một cái này."
"Ta muốn mua cái mô hình này." Đúng lúc này, một giọng nói dễ nghe vang lên.
Người bán hàng vội vàng đứng thẳng người lên mà nhìn về phía người đang tới. Thiên Hàn nhìn xem là ai mua khi nhìn thấy nàng cậu không khỏi vui mừng, ô đúng là định mệnh mà cậu vui vẻ reo lên
"A di, là ngươi sao!"
Nguyệt Nguyệt dùng một ánh mắt nhu hòa mà nhìn cậu, nàng ngồi xổm người xuống mà giơ tay lên, thoáng do dự một chút nhưng rồi vẫn không thể nhịn được mà sờ lên hai má trắng nõn của cậu "Đúng là ta đây! Ngươi rất thích cái mô hình này có phải không? A di tặng cho ngươi."
" Không được, papa không thích con tùy tiện nhận đồ người khác "
Nguyệt mỉm cười: "A di thấy ngươi rất ngoan nên rất thích ngươi, cho nên a di mới muốn mua tặng ngươi cái này"
"A di, ta cũng rất thích ngươi." Thiên Hàn mỉm cười nắm lấy tay nàng áp vào mặt mình, thật ấm áp
"Ha ha, tên nhóc con này còn nhỏ như vậy mà lại rất biết nói chuyện, lại rao bán chính mình rồi, thật đáng yêu a." Người bán hàng nhịn không được mà cười nói.
Đột nhiên Nguyệt ngẩng đầu về phía người bán hàng, đôi mắt màu đen của nàng lập tức trở nên lạnh như băng: "Ngươi nói cái gì?"
Người bán hàng rùng mình một cái, trong nháy mắt này nàng cảm thấy cả người mình như bị đóng băng vậy.
" A Di "
Thiên Hàn nhận thấy người bán hàng sắp bị đóng băng vội vàng kéo lại. Cậu sống chung với Thần Thú nên rất mẫn cảm với sát khí.
Lúc này thần sắc của Nguyệt mới khôi phục bình thường, nàng nói nhạt với người bán hàng: " đừng nói thứ không nên nói."
Người bán hàng đột nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh mãnh liệt, nàng hoảng sợ mà vâng hai tiếng rồi vội vàng cúi xuống mà đóng gói tiếp.
" Thiên Hàn! " Hoắc Trạm Dực phóng như bay ôm lấy Thiên Hàn vào lòng ánh mắt nhìn sang người con gái kế bên thì híp mắt lại
Nguyệt cũng đồng dạng nhìn hắn tuy hai người cách 1 lớp khẩu trang nhưng cả hai lại cảm thấy đối phương lại quen thuộc đến như vậy. Hoắc Trạm Dực cảm thấy lần này không đau đầu như trước nữa trong đầu mơ hồ hiện lên những ký ức mơ hồ, 1 trường thương màu xanh lam.... 1 mái tóc màu đen.....
Cô gái này?
Hoắc Trạm Dực buông Thiên Hàn ra hắn đứng dậy bước lại trước mặt của Nguyệt mà giơ tay ra " Rất vui được gặp mặt "
" Rất vui được gặp mặt " Nguyệt cũng đồng dạng bắt tay lại, cả hai đều cảm thấy một tia điện lướt qua cả hai mà vội vàng buông tay nhau ra. Hoắc Thiên Hàn tranh thủ mọi cơ hội cậu dùng luôn gương mặt ngây thơ vô tội của mình cầu xin
" Papa con muốn cô ấy trở thành lão sư của con "
Hoắc Trạm Dực cau mày Lam Ngân Thảo của Thiên Hàn hắn có thể dạy được mà có cần đến lão sư sao muốn mở miệng từ chối thì Nguyệt đã chen vào " Ta lần đầu tiên gặp mặt Thiên Hàn đã yêu thích cậu bé này không biết ngươi có thể cho ta thử làm lão sư của cậu bé hay không. Ta biết chưởng khống thủy nguyên tố "
Nàng vừa nói vừa đi về phía vòng bảo hộ bên hành lang.
Trong mỗi cửa hàng thì hành lang của nó đều trôi nổi giữa không trung, chúng men theo một quy tắc đặc thù mà giao nhau.
Mà vòng bảo hộ của mỗi hành lang đều được chế tác từ kim loại hóa thủy tinh, cao tầm một mét chín, có thể nói là nó vượt qua chiều cao của đa số người trưởng thành, cái này là để tránh khách hàng vượt qua vòng bảo hộ mà phát sinh nguy hiểm.
Nguyệt bước tới trước vòng bảo hộ mà nhìn ra phía ngoài.
Hoắc Trạm Dực bế lấy Thiên Hàn lên cất bước đi, hắn cảm thấy Tinh Thần Lực người này không thua kém mình đâu. Có người Tinh Thần Lực đạt đến Thần Nguyên hay Thần Vương Cảnh sao? Là bạn hay là thù
bên ngoài vòng bảo hộ là một vùng trống trải, khoảng không gian giữa cửa hàng này này là một khoảng rộng lớn cao tới mấy trăm mét. Mà lúc này bọn hắn đang đứng ở tầng trệt mà nhìn xuống, nên độ cao cũng tầm chừng trăm mét.
Ở tầng trệt cửa hàng này có một đài phun nước cực lớn chừng năm mươi mét, mỗi nửa giờ sẽ có nước phun ra, là một trong những cảnh quam trọng yếu của cửa hàng, vì Hoắc Thiên Hàn cũng vừa mới thấy nó phung không lâu nên tất nhiên lúc này sẽ không có gì, mặt nước bóng loáng như gương.
Nhìn bể nước trước mặt. chậm rãi mà giơ tay lên, đặt vào vòng bảo hộ trước mặt.
Hoắc Trạm Dực cảm thấy lòng bàn tay của mình nóng nóng, trong nội tâm hắn đột nhiên tuôn ra một loại cảm giác nhớ nhung và muốn thân mật với nàng
A! Tỉnh lại Hoắc Trạm Dực mày đang suy nghĩ lung tung gì vậy?
Mà đúng lúc này thì bể nước phía dưới đột nhiên xuất hiện biến hóa.
Mặt nước đang tĩnh lặng thì đột nhiên xuất hiện rung động, từng vòng sóng xoay tròn đang khuếch tán dần ra phía ngoài. Chỉ một cái chớp mắt sau thì bể nước cực lớn kia đã biến thành một cái vòi rồng khổng lồ không ngừng xoay tròn. Những người vừa mới bước vào cửa hàng liền lập tức thấy sự biến hóa của bể nước, sau đó là những tiếng trầm trồ thán phục không ngừng.
Nháy mắt sau đó thì từng vòng xoáy nước kia chậm rãi mà dâng lên, cái vòi rồng khổng lồ đó cứ như vậy mà ra khỏi hồ nước, chúng bắt đầu chậm rãi bay lên.
Nàng là người chưởng khống Băng nguyên tố nên tất nhiên sẽ rất gần gũi với thủy nguyên tố, Từ khoảng cách trăm mét mà lại có thể biến một bể nước tĩnh lặng thành Thủy Long Quyển thì thật sự là một hồn đế sẽ không thể nào làm nổi.
Cái Thủy Long Quyển kia vẫn còn tiếp tục kéo lên, thoáng một chút nó đã đạt tới độ cao trăm mét, nơi cao nhất của vòng xoáy này gần như đã cao ngang bằng với vị trí mà bọn họ đang đứng.