Chương 3: Hạnh phúc

[Chiến Long Xạ Thủ] Tình Bạn Và Giấc Mơ! Hẹn Gặp Ở Tương Lai!

Đăng vào: 12 tháng trước

.

"Hu hu hu Vũ Vũ, Hổ trắng cuồng phong nè Vũ Vũ, đừng nói chuyện với người khác nhiều hơn tớ chứ"

Con linh thú màu trắng mang tên Hổ trắng cuồng phong, khóc lóc bay lại kéo tay người bạn Vũ Vũ của mình

"A Hổ trắng cuồng phong, nhớ cậu quá"

"Tớ cũng nhớ cậu lắm Vũ Vũ"

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ướt đẫm cả nước mắt rồi chạy lai ôm lấy nhau mà bật khóc thật to, chưa ai diễn lố hơn hai người này luôn, đám còn lại chỉ đứng nhìn thôi vì cạn lời rồi

"Lâm Lâm"

"Tê giác rừng xanh"

Tê giác rừng xanh bay lại gần cô nàng Lâm Lâm của mình, cả hai ôm nhau thật chặt nhưng biết rồi đó, sức người hơn sức linh thú, do ôm quá chặt nên Tê giác rừng xanh mém tắt thở mà phải kêu gào

"Lâm Lâm, chặt quá, khó thở"

"Tớ xin lỗi cậu nhiều lắm Tê giác rừng xanh"

"Quang Quang lâu quá không gặp"

"Lâu quá không gặp cậu Đại bàng ánh sáng"

Quang Quang ngừng việc phân tích số liệu mà nói chuyện với người bạn linh thú của mình, cả hai chỉ đứng cười nói vui Vẻ chứ không như hai người kia, Bảo Bảo và Sói tím hoang dã nhìn mặt nhau không ai nói lời nào

"Thật vui khi được gặp lại cậu Bảo Bảo"

Sói tím hoang dã lên tiếng trước

"Tớ cũng vui khi gặp lại cậu...........Sói tím hoang dã"

Bảo Bảo kéo mũ lưỡi trai của mình xuống để che đi những giọt nước mắt hạnh phúc của mình đang rơi xuống, Sói tím hoang dã cũng phát giác được, mỉm cười bay lại gần ôm lấy Bảo Bảo

"Chào cậu Hàn Hàn"

"Chào cậu Rồng xanh băng giá, vẫn mạnh như xưa chứ?"

Vâng hai người nói chuyện cộc lốc thế này biết là ai rồi đó, chính xác là Hàn Hàn với Rồng xanh băng giá, đây là cặp duy nhất mà chủ nhân và linh thú không giống nhau, Hàn Hàn thì lạnh lùng, ít nói. Còn Rồng xanh băng giá thì luôn vui vẻ cũng ít nói nhưng một khi đã mở lời thì toàn là những lời thâm độc, đó là điểm chung của cả hai

"Tất nhiên rồi"

"Ha.......Vì cậu là linh thú của tớ mà, tất nhiên phải mạng hơn tên ngốc kia chứ"

"Yaaaaaa........đừng tưởng tớ không nghe thấy cậu nha Hàn Hàn ngốc"

Hỏa Hoả bất ngờ xuất hiện từ phía sau lưng cả hai, nổi máu nóng. Riêng Hàn Hàn vẫn bình tĩnh

"Là do cậu ngốc thôi hứ"

"Tên ngốc nhà cậu"

Hỏa Hoả tức giận, thì chú linh thú nhỏ màu đỏ của cậu: Rồng đỏ bão lửa bay tới gần cậu để hạ hỏa cơn tức, thấy lửa bốc nhiều quá mà thẳng tay cầm bình cứu hỏa xịt thẳng vào mặt cậu

"Bình tĩnh đi Hoả Hoả, cậu biết tính của Hàn Hàn rồi đó"

"Hứ......vì nể Rồng đỏ bão lửa tớ tha cho cậu đó đồ Hàn Hàn ngốc"

"Ai cần cậu tha?"

"Đừng cản tớ, đừng cản tớ"

Hỏa Hoả nổi máu nóng thật rồi, chỉ muốn chạy lại đập nhau với Hàn Hàn thôi, nếu không nhờ Rồng đỏ bão lửa cản lại, chắc là có chuyện lớn

"Hai cái cậu này, lớn rồi mà vẫn như con nít"

Mục Sa Sa vẫn đang xem lại móng tay của mình mà nói

"Công nhận luôn"

Vũ Vũ, Quang Quang, Lâm Lâm và các linh thú của mình đồng thanh

"Hỏa Hoả à, khoan đã gặp lại tớ cậu không vui sao? Lại thích đi cãi nhau với Hàn Hàn"

Rồng đỏ bão lửa có một bầu trời u ám xung quanh mình

"Ha ha ha đâu có, tớ cũng nhớ cậu lắm, cơ mà tớ có việc cần hỏi Chiến Long Thần Lửa và Chiến Long Thần Băng"

"Vậy cậu hỏi đi, tớ sẽ bay phía sau lưng cậu"

Rồng đỏ bão lửa vui mừng bay theo sau Hoả Hoả, cậu nhóc bước đến trước hai con rồng xanh và đỏ kia để hỏi, khiến cho cả hai ngây ngô

"Hỏa Hoả, cậu cần hỏi bọn tôi gì sao?"

Chiến Long Thần Lửa lên tiếng

"Phải, ai là người đã bày ra trò bắt cóc bọn tôi?"

"À.....việc này thì........các cậu nên nhìn sang những linh thú bên cạnh"

Chiến Long Thần Băng chỉ, cả đám mới ngớ người, Hoả Hoả hỏi câu này quá chí lí nãy giờ cũng muốn tìm sự thật lắm rồi nhưng mà quên, cả bọn Hoả Hoả quay sang nhìn linh thú bên cạnh mình, những cảnh cảm động hay ôm ấp đều dập tắt nhờ một câu hỏi

"Rồng đỏ bão lửa!"

"Tê giác rừng xanh!"

"Đại bàng ánh sáng!"

"Hổ trắng cuồng phong!"

"Sói tím hoang dã!"

"Rồng xanh băng giá!"

Từng bạn nhỏ gọi tên các linh thú nhỏ của mình, bằng một giọng nói 'thân thương' hết sức có thể

"Các cậu bình tĩnh đi, bọn tớ chỉ muốn làm các cậu bất ngờ thôi"

Tê giác rừng xanh lên tiếng trước

"Hừ! Bất ngờ sao? Hãy đỡ một đấm của tớ yaaaaaaaaa!"

Lâm Lâm tức giận đập Tê giác rừng xanh sml, những người còn lai chỉ liếc linh thú của mình, còn Hoả Hoả và Rồ đỏ bão lửa dí nhau chạy vòng vòng như hai đứa trẻ

"Do sự cố đường hầm đã được sửa nên các cậu có thể đến đây thường xuyên"

Chiến Long Thần Lửa phải bay vào ngăn chặn cuộc ẩu đả sắp xảy ra

"Vậy là các linh thú có thể cùng chúng tôi về Trái Đất sao?"

Vũ Vũ vui sướng

"Không!"

Nhưng đáp lại chỉ là câu trả lời thờ ơ của Chiến Long Thần Băng làm cả đám sụ mặt, Lâm Lâm hỏi

"Tại sao?"

"Do Nữ hoàng linh thú đã hi sinh, còn đồng đội của người La Luân cũng đã biến mất theo Chúa tể bóng đêm, hiện giờ cả hành tinh linh thú không còn ai cai quản, sự an toàn đang mất dần, nên chúng tôi cần các linh thú của mọi người để bảo vệ"

Chiến Long Thần Lửa giải thích

"Chán quá, Hổ trắng cuồng phong muốn bên Vũ Vũ mãi mãi"

Hổ trắng cuồng phong buồn bã, bay lại ôm chặt Vũ Vũ

"Cứ để họ đi đi"

Mông Cơ lên tiếng khiến nhóm Hoả Hoả ngạc nhiên

"Sau khi cuộc chiến qua đi, chúng tôi cũng thường xuyên bảo vệ hành tinh linh thú để chuộc lại lỗi lầm xưa hu la la"

Hải Dương nhí nhảnh

"Nên cứ để các linh thú theo các cậu ấy về Trái Đất đi, ở đây chúng tôi lo"

Mục Sa Sa vẫn đang ngồi xem lại móng tay và tóc tóc

"Con nhỏ Sa Sa nhà cậu, ngừng việc ẻo lả được chưa hả?"

Kiều Lập tức giận, thì bị ăn đập ngay

"Mọi người đừng lo mà sống bình thường đi, mọi việc chúng tôi lo hết"

Tây Khắc vẫn giữ dáng Vẻ ngầu của mình thì bị Sa Sa đạp một phát mất thế, té đập mặt xuống đất

"Con nhỏ Sa Sa nhà cậu!"

"Kệ họ đi, miễn sao là phải nhớ công ơn bọn tôi được rồi"

Người cuối cùng lên tiếng là Âu Dương Nhị, Hoả Hoả cảm động nhìn những người trước mặt mình

"Cảm ơn mọi người nhiều"

"Không cần khách sáo"

Tất cả cùng nở nụ cười