Chương 73: Mật án

Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vân Trinh ở trong cung mấy ngày rồi mới về doanh đội.

Lý Lỗi được điều nhiệm chuyển quân, trước khi đi còn cố ý tới nói xin lỗi với hắn. Vân Trinh hơi kinh ngạc nhưng thấy Lý Lỗi chân thành tha thiết khác hẳn với dáng vẻ xúc động lúc trước, cũng không khỏi có chút cảm động. Hắn chuẩn bị một phần quá thật lớn, còn tổ chức tiệc chia tay hắn ta, lại mời cả người trong đại doanh đến. Lần này vô cùng vui vẻ hòa thuận.

Lý Lỗi uống đến say mèm, mời rượu Vân Trinh: "Hầu gia, lúc trước là ta hẹp hòi, nhìn nhầm ngươi. Ngươi đừng trách ta. Sau này có gì cần làm thì cứ việc sai bảo!"

Vân Trinh hơi thổn thức, uống mấy chén với hắn thoải mái hóa giải mối thù này, lại không biết có phải Hoàng Thượng ở phía sau làm gì hay không.

Về phủ nhận được quà tạ lỗi của Hà Gian quận vương đưa tới, Lâu Tử Hư tự mình đến xin lỗi. Vân Trinh nhận quà, lại dặn quản gia chuẩn bị một phần quà không khác mấy và một ít dược liệu quý giá đưa trở về. Còn tạ lỗi cái gì đó, hắn mặc kệ.

Rất nhanh đã có ý chỉ bổ nhiệm làm Thiếu khanh Đại Lý Tự, hắn bắt đầu bàn giao công việc.

Cùng với ý chỉ bổ nhiệm Thiếu khanh Đại Lý Tự còn có bổ nhiệm Hà Gian quận vương làm Thiếu khanh Thái Thường Tự, Đô đốc Tứ Di và Hội Đồng Quán(*).

(*) Hội Đồng Quán, Tứ Di Quán là cơ quan tiếp đãi sứ giả đến TQ.

Tứ Di và Hội Đồng Quán chuyên giải quyết chuyện ngoại giao, chức Đô đốc đều do Thái Thường Tự phái tôn thất đảm nhiệm. Nhưng Hà Gian quận vương là người đứng đầu Hoàng trữ, vốn dĩ trị sông xong thì đáng phải được vào Lục bộ rèn luyện, hoặc là vào mấy nơi như Nội Các, Quân Cơ Xử để làm quen với chính sự, sao lại đến Tứ Di và Hội Đồng Quán? Công việc cả ngày phiên dịch thư của man di và giao tiếp triều cống với các phiên bang man di này thực sự vụn vặt mà không hề có quyền lực. Ý chỉ này đã gây ra một gợn sóng trong triều đình.

Các trọng thần huân quý tỉ mỉ phân tích hàm ý phía sau đó.

Trong phủ Tuần Dương quận vương, Cơ Hoài Thanh đang cất tiếng cười to: "Vào Tứ Di và Hội Đồng Quán để liên hệ với mấy nước man di kia?! Ha ha ha ha ha! Quả nhiên gã hại tiểu tạp chủng vào lao ngục, đây là bị Hoàng Thượng đày vào lãnh cung đúng không! Cơ Hoài Tố à Cơ Hoài Tố, ta cho rằng ngươi có thể nhẫn nhịn lắm chứ! Quả nhiên vẫn là nhịn không được hả? Nghe nói gã bệnh nặng mà vẫn phải phái người đến Chiêu Tín Hầu phủ tặng quà tạ lỗi! Hay cho một kẻ biết chịu nhục, đúng là làm mất hết mặt mũi hoàng tộc Cơ thị chúng ta!"

Mưu sĩ Lữ Bị của Cơ Hoài Thanh cảm khái nói: "Chiêu Tín Hầu vẫn không bình thường trong lòng Hoàng Thượng. Điện hạ, trước đó Vương gia nhắn nhủ nếu ngươi có thể nhịn một chút thì tốt rồi. Sao không thể đợi đến khi thành công được chứ?"

Cơ Hoài Thanh hừ lạnh nói: "Ta xem hắn có thể như ý mấy năm. Ta thấy chuyện ở hành cung Tây Sơn đúng bảy tám phần rồi đấy! Năm ngoái Hoàng Thượng đến đó hai lần. Lần thứ nhất ở lại rất lâu, rất có khả năng là lâm hạnh cung nữ. Lần thứ hai lại bắn pháo hoa rêu rao như vậy, tính toán thời gian thì đúng rồi đấy."

"Trong cung không có Hoàng hậu, Đồng sử(*) thùng rỗng kêu to, nhưng theo thị vệ ở hành cung nói, lúc bắn pháo hoa có được dặn dò là phải bắn hình hoa vạn thọ, còn phải nhiều hoa văn sinh động. Chỗ bắn pháo cũng nói là được dặn là bắn pháo chúc mừng sinh nhật của chủ tử mười bảy mười tám tuổi, còn nói nhất định phải tính thời gian, chờ chủ tử đến hồ ngắm cảnh mới được bắn. Hoàng Thượng vẫn luôn nghiêm túc không thích giải trí, vậy mà ban đêm còn dẫn người ra giữa hồ ngắm trăng bắn pháo hoa, nghĩ như thế nào cũng là phi tử trẻ tuổi."

(*) Đồng sử là tên chức vụ của nữ quan quản lý chuyện sinh hoạt của Hoàng đế và thê thiếp.

Lữ Bị nói: "Hầy! Chiêu Tín Hầu không đáng để lo! Thân phận của hắn quyết định Hoàng Thượng cưng chiều hắn thế nào nhưng cũng không biến thành trở ngại của ngài được. Bây giờ ngài phải chú ý đến một chuyện khác. Vương gia cũng biết thư đến nói ngài nhất định phải chú ý. Cháu gái ruột của Thừa Ân Bá - Đàm Ý Như sắp vào kinh, rất có thể Hoàng Thượng sẽ ban thưởng nàng là Hà Gian vương phi."

Cơ Hoài Thanh nói: "Thừa Ân Bá?"

Lữ Bị nói: "Đàm thị chính là mẫu tộc của Hoàng Thượng, Thừa Ân Bá là Quốc cữu gia, Thái hậu qua đời sớm, người phong hào Thừa Ân Bá cũng là Kim Thượng. Bọn họ vẫn luôn ở Giang Nam không vào kinh, bây giờ lại phái nữ Đàm thị vào kinh thế này, theo tin tức đáng tin, là Hoàng Thượng lệnh cho Thái Thường Tự chọn Hà Gian quận vương phi."

Cơ Hoài Thanh biến sắc: "Vương phi của ta chỉ là con gái của Hàn Lâm tam phẩm, dựa vào cái gì mà Cơ Hoài Tố có thể cưới đích nữ của Bá phủ?" Còn là gia tộc của Thái hậu nữa! Điều này có ý gì đã quá rõ ràng, gã ta tức giận đến mức thở hổn hển.

Lữ Bị nói: "Không chỉ như vậy, ta nghe nói Thái Thường Tự còn đang lập danh sách tuyển trắc phi, một chính hai trắc là nghi chế của Đông Cung. Cho nên, Quận vương gia, tuy việc bổ nhiệm vào Tứ Di và Hội Đồng Quán nhỏ nhưng lại ổn định. Cho dù thế nào cũng không thể gây ra được chuyện lớn gì, chỉ cần viết mấy quyển sách, tổ chức mấy lần triều cống là đã có thể kiếm được công lao rồi! Quận vương gia, đây mới là điều mà ngài cần phải lo lắng. Vương gia nói người hộ tống đích nữ Đàm thị vào kinh là huynh đệ của nàng ta, hai cháu trai của Thừa Ân Bá. Một người là đích đích trưởng tôn Đàm Văn Úy, một người là tôn tử nhị phòng Đàm Văn Bảo, đều là huynh trưởng cùng cùng mẹ của nữ Đàm thị. Ngươi cần cố gắng kết giao với hai người này, nếu có thể phá hỏng mối nhân duyên đó thì không còn gì tốt hơn."

Cơ Hoài Thanh kinh ngạc: "Nếu là mẫu tộc của Hoàng Thượng, sao trước đó gần như chưa từng nghe nói qua?"

Lữ Bị nói: "Có nghe Vương gia nói loáng thoáng là không biết tại sao trước kia Thừa Ân Bá lại đắc tội Hoàng Thượng khi vẫn còn là Thái tử. Thái hậu lại qua đời sớm, không có Thái hậu ở giữa cứu vãn cho nên vẫn không thể hòa hoãn được. Thừa Ân Bá vẫn luôn không vào kinh cho nên mới dần xa cách. Nhưng mẫu tộc vẫn là mẫu tộc, Hoàng Thượng muốn nhận Hoàng trữ làm con thừa tự, tứ hôn đích nữ của mẫu tộc cho Hoàng trữ là thông gia ổn thỏa kiên cố nhất. Trước kia Hoàng Thượng còn trẻ, còn có thể có tính giận dỗi của thiếu niên, bây giờ đã đăng cơ nhiều năm, có giận đến bao nhiêu thì cũng nên tiêu tan rồi."

Cơ Hoài Thanh lạnh lùng nói: "Vậy thì để nàng ta không gả được cho Cơ Hoài Tố là được."

Lữ Bị nói: "Chỉ có thể làm việc tùy theo hoàn cảnh, tạm thời chờ bọn họ vào kinh đã..."

Cơ Hoài Thanh lại nói: "Khi đó đã quá muộn rồi, ta có một kế..." Gã ta gọi Lữ Bị tới gần, thấp giọng nói vài câu. Sắc mặt Lữ Bị biến đổi, do dự nói: "Chuyện này, chờ tiểu nhân nói lại với Vương gia đã."

Cơ Hoài Thanh bất mãn nói: "Cái gì cũng chờ phụ thân quyết định thì đã muộn rồi, ngươi cứ chuẩn bị trước đi."

Lữ Bị hãi hùng khiếp vía, lo lắng bất an đáp lời.

===

Vân Trinh làm quen ở Đại Lý Tự một khoảng thời gian, hắn có Hoàng Thượng để ý, lại ỷ vào mấy năm ở trong quân doanh, rất nhanh đã làm quen được với các quan viên khác.

Tuy nói vài văn thần vẫn còn tâm lý xa lánh nhưng thấy hắn mỗi ngày đều cười tủm tỉm khác hẳn với tin đồn Hầu gia ương bướng một cú đá gãy xương Hà Gian quận vương ở bên ngoài. Đưa tay không đánh người mặt cười, cộng thêm Hầu gia ra tay hào phóng, coi trọng nghĩa khí. Ai có cái gì khó xử, hắn không nói hai lời lập tức bỏ tiền, rất có phong thái hào hiệp, dần dần đã không còn trở ngại gì.

Ngày hôm đó Đại Lý Tự khanh La Thụy cầm hồ sơ đi tìm Vân Trinh: "Lẽ ra ngươi mới đến, không nên đi phái ngươi ra ngoài làm việc, nhưng việc này khó giải quyết, chúng ta bàn đến bàn đi cũng chỉ có Vân thiếu khanh ngài đi làm mới thích hợp."

Vân Trinh cầm hồ sơ lên, hắn còn đang ngại nhàm chán đây, liền vui vẻ nói: "La đại nhân đừng khách khí. Để ta xem là án lớn gì mà lại cần ta đi làm, cần Đại Lý Tự của chúng ta ra ngoài làm việc nào?"

La Thụy thở dài: "Cụ thể đều viết tr3

hồ sơ rồi, ta chỉ nói một vài điều quan trọng với ngươi thôi. Tháng sau là thiên thu(*) của Hoàng Thượng, Quốc cữu gia Thừa Ân Bá phái hai đứa cháu ruột hộ tống thọ lễ cho Hoàng Thượng vào kinh, đi bằng đường thủy, cũng dẫn theo không ít hộ vệ, kết quả lại bị cướp thọ lễ ở tr3

đường!"

(*) Ý chỉ sinh nhật của vua

Vân Trinh kinh hãi: "Cướp thọ lễ của Hoàng Thượng? Đây chính là tội ch3t đại bất kính! Sao lại có thủy phỉ to gan như thế chứ?"

La Thụy nói: "Đúng vậy, Hoàng Thượng nói để Đại Lý Tự và Long Tương Doanh phái người đi điều tra, chuyện này là bí mật, không được tiết lộ ra ngoài! Vân thiếu khanh là tôn thất, lại từng dẫn binh, thần liền giới thiệu ngươi cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đồng ý."

Vân Trinh thấy đây là Hoàng Thượng cho mình cơ hội ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, cong mắt cười: "Cảm ơn La đại nhân, nhất định hạ quan sẽ cố gắng làm việc, không phụ thánh ân."

La Thụy lại nói: "Có một chuyện không thể không nhắc nhở Thiếu khanh. Tr3

con thuyền này còn một vị tiểu thư của Thừa Ân Bá phủ. Vốn định sang năm mới vào kinh, nhưng lại sợ đến lúc đó trời lạnh khó đi nên nhân lần đưa thọ lễ này mà vào kinh với huynh trưởng, không thông báo ra bên ngoài. Thừa Ân Bá phủ chính là nhà ngoại của Thái Hậu, bởi vậy lần làm việc này còn liên quan đến danh dự của Đàm tiểu thư, cần phải rất cẩn thận. Đây cũng là nguyên nhân lần này ta đề cử ngươi đi. Nếu để những người khác xử lý, chỉ sợ sẽ va chạm thiên kim Bá phủ thì không ổn. Ngươi cần phải coi chừng đấy!"

Vân Trinh mở hồ sơ trong tay ra, đã hiểu được đại khái. Đây mới là mấu chốt. Tính bối phận thì vị thiên kim Bá phủ này hẳn là cháu họ của Hoàng Thượng, nếu việc gặp cướp tr3

thuyền bị truyền đi, vậy đúng là ngay cả Hoàng Thượng cũng mất mặt. Khó trách muốn xử lý bí mật, còn để Long Tương Doanh và Đại Lý Tự ra mặt nữa. Đương nhiên củ khoai bỏng tay này không thể không ném cho mình rồi.

Hắn cười chắp tay: "La đại nhân yên tâm, hạ quan đã rõ. Nhất định sẽ làm thỏa đáng."