Đăng vào: 12 tháng trước
Chuyện Chiêu Tín Hầu đánh Hà Gian quận vương ngất xỉu đã gây ra huyên náo xôn xao.
Vô số tấu chương được đưa lên tr3
bàn Đế vương, lại đều bị bỏ mặc gác xó.
Sau khi Hà Gian quận vương tỉnh dậy lại lập tức đưa sổ gấp thỉnh tội, chỉ nói là say rượu tỷ thí võ nghệ với Chu ngũ công tử, kết quả bởi vì say rượu hồ đồ, cuộc tỷ thí dần mất chừng mực. Hạ nhân không biết nên mới báo quan. Việc này vì mình uống rượu vô độ gây ra, chỉ có thể tự trách, không liên quan đến người khác, khẩn cầu Hoàng Thượng giáng tội.
Khổ chủ dâng sổ con như thế, cho dù là Kinh Triệu Doãn hay là Thống lĩnh đô đốc cửu quân, Thái Thường Tự thừa đều thở dài một hơi, rất nhanh đã thẩm tra xử lí ra kết quả. Bốn người say rượu tỷ thí võ nghệ, nhất thời mất khống chế ngộ thương, bởi vì khổ chủ rút đơn kiện, Chu Giáng phạt bổng một năm, phạt 30 trượng, lập tức trở lại chỗ đóng giữ, không được ở lại kinh nữa. Khánh Dương quận vương và Chiêu Tín Hầu phạt bổng một năm, Hà Gian quận vương bởi vì bị thương nên chỉ bị Thái Thường Tự răn dạy.
Kết quả điều tra được trình lên cùng tấu chương, ngày đó đã được phê xuống. Định quốc công phủ không thể nộp bạc chuộc trượng, cuối cùng trong nhà răn dạy xong lập tức sai người đưa về chỗ đóng giữ.
Đô đốc thống lĩnh cửu quân Đinh Dĩ Thạc mệt mỏi trở về đại doanh Tây Sơn tìm tham tướng Lý Lỗi đến: "Ngươi hẳn phải biết ta tìm ngươi vì điều gì."
Lý Lỗi phẫn nộ nói: "Ta chỉ đòi công bằng cho Diêu Đại Trung, Đường Tiểu Tỏa thôi! Dựa vào cái gì huân quý bọn họ ẩu đả đánh nhau mà vẫn có thể được yên ổn? Nhìn là biết Hà Gian quận vương bị ép bức, không thể không nhượng bộ tự vệ, ta chỉ giữ gìn chính nghĩa thôi!"
Đinh Dĩ Thạc nhìn ái tướng ngày xưa, có chút thương tiếc: "Ngươi làm việc vì nghĩa, muốn công bằng thật sao?"
"Lúc trước Định Tương trưởng công chúa có rất nhiều công huân mới kiếm được tước vị cho con trai mình, con trai còn chưa trưởng thành nàng đã qua đời, chỉ để lại một đứa con lẻ loi, ai cho nàng công bằng đây?"
Lý Lỗi nói: "Đó là mệnh của nàng, triều đình cho Chiêu Tín Hầu đủ nhiều ưu quyến rồi, hắn chưa lập được công lao nào mà đã đến đây làm phó tham tướng, gặp chuyện gì cũng có người che chở thay hắn, có người trốn tránh hắn..."
"Quy củ của triều đình là không được tùy ý bắt trói đại phu, huân quý, mệnh quan triều đình."
Lý Lỗi nói: "Vậy ít nhiều Diêu Đại Trung, Đường Tiểu Tỏa cũng coi như có quân chức chứ! Mà lại, ta có huynh đệ ở Kinh Triệu Phủ nói Chiêu Tín Hầu chỉ vào đại lao chưa được một đêm, trời còn chưa sáng đã được gọi vào cung rồi!"
Đinh Dĩ Thạc lắc đầu: "Ta sớm đã đã cảnh cáo ngươi đừng lãng phí thời gian vì bọn họ rồi mà. Còn về hai người Diêu Đại Trung, Đường Tiểu Tỏa, ngươi có biết rốt cuộc bọn họ đã nói gì không?"
Lý Lỗi nói: "Nói cái gì?"
Đinh Dĩ Thạc nói: "Hai người bọn họ đi tham gia tiệc rượu của Chiêu Tín Hầu lại dám bàn luận dung mạo Chiêu Tín Hầu như nữ tử, còn đọc dâm thơ vô cùng khó nghe."
Sắc mặt Lý Lỗi trầm xuống, thật sự là hắn ta cũng đã nghe hai tên khốn kia nói riêng với nhau về chuyện long dương, nhưng quân doanh nhàm chán, các nam nhân ở cùng nhau nói vài lời lời nói thô t.ục cũng bình thường. Bởi vậy bình thường cũng không quản lý chặt lắm, lúc trước thi đấu Chiêu Tín Hầu xăm chu tước đỏ lên mình, không ít người trong doanh trại đều nghị luận Chiêu Tín Hầu có sắc đẹp, chắc chắn còn đẹp hơn cả nữ nhân. Lúc ấy hắn ta bị thua cũng rất khó chịu, nghe bọn họ nghị luận ác ý cũng không cấm chỉ.
Không ngờ hai tên thiếu thông minh này còn dám chạy đến bữa tiệc của người ta để ăn nói lung tung! Bọn họ cho rằng có thể tùy tiện nói huân quý sao!
Hắn ta hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: "Có khi là bịa đặt ra đấy..."
"Chính tai Thánh thượng nghe thấy." Đinh Dĩ Thạc ngắt lời hắn ta, lạnh lùng nói: "Y cải trang dự tiệc gặp được, Long Tương Doanh trực tiếp bắt người đến Kinh Triệu Phủ, ngay cả tội danh và xử lý như thế nào cũng đã được định sẵn rồi. Không hỏi khẩu cung là vì giữ gìn danh dự cho Chiêu Tín Hầu. Dựa vào tính tình của Thánh thượng thì nên trực tiếp xử tử, có điều hôm đó là sinh nhật của Chiêu Tín Hầu, không nên thấy máu, lúc này mới xăm chữ lên cho mặt xong việc."
Sắc mặt Lý Lỗi rất khó coi, hắn ta còn nhớ lúc Hoàng Thượng khâm điểm hắn ta làm Võ trạng nguyên đã tự tay cho hắn ta một thanh đao, động viên hắn ta làm việc vì nước. Vài ngày trước đến kiểm tra cũng đi gặp hắn ta, bây giờ hắn ta vẫn còn đang trân trọng đeo thanh đao kia, còn định truyền cho đời sau nữa.
Thánh thượng là minh chủ hiếm có.
Hắn ta không nói thêm gì nữa, Đinh Dĩ Thạc thở dài nói: "Từ đầu đến cuối Chiêu Tín Hầu cũng không biết về việc này, thật ra là vô tội. Mà lần này ngươi không để ý đến tình cảm đồng liêu, cứ kiên quyết muốn áp giải Chiêu Tín Hầu vào Kinh Triệu Phủ, Hoàng Thượng vô cùng tức giận."
"Y nói thẳng luôn, loại tham tướng lấy việc công báo thù riêng này còn giữ lại làm gì? Giữ lại để ngày sau lên chiến trường hãm hại đồng bào sao?"
Sắc mặt Lý Lỗi lập tức như màu đất, Đinh Dĩ Thạc thở dài: "Chắc chắn ngươi sẽ không thể ở lại đại doanh Tây Sơn được nữa rồi. Tự ngươi ngẫm lại xem có thể đi đâu đi, nếu như muốn rời kinh, ta sẽ đề cử cho ngươi, Binh bộ cũng sẽ sắp xếp. Nếu còn muốn ở lại trong kinh, chắc chỉ có thể làm mấy chức giáo đầu cấm quân, khẳng định là không có tiền đồ, tự ngươi suy nghĩ đi."
"Chỉ là về sau ngươi vẫn nên sửa lại cái tính tình này đi, tuy đám con cháu huân quý có rất nhiều kẻ ăn chơi trác táng, nhưng vẫn có một số người cũng là người mà Thánh thượng của chúng ta nặng tình nhất. Cùng là đồng bào, cùng đi chinh chiến, cùng sống cùng ch3t, đó là đại kỵ, những điều ấy mà còn không thể làm được thì ai dám giao mạng cho ngươi nữa? Về điểm này, có lẽ ngươi còn kém xa Chiêu Tín Hầu, ngươi nói tại sao đám huân quý mắt cao hơn đầu của Tả doanh lại có quan hệ không tệ với hắn, chẳng lẽ là nể mặt mẫu thân đã mất của hắn thật chắc? Còn không phải vì hắn biết làm người sao. Về sau trong lòng ngươi mà vẫn chỉ có mỗi Tả doanh Hữu doanh thì chỉ có thể làm một tham tướng mãi thôi. Ta chỉ nói đến thế, ngươi tự giải quyết cho tốt đi."
Đinh Dĩ Thạc đứng lên, trực tiếp đi ra ngoài.
Lý Lỗi sờ lên thanh kim đạo ngự tứ bên hông mình, cắn chặt hàm dưới, một lát sau rốt cuộc đã rơi lệ.
===
Trong hoàng cung.
Trăng thu cực đẹp, tr3
bàn gỗ nhỏ ở nhà ven hồ bày biện đầy hoa quả bánh ngọt, cua và bồn hoa cúc để rửa tay cho bớt tanh.
Vân Trinh không biết mình đã nhấc lên sóng gió bao lớn rồi lại bị chìm xuống, mà còn đang vui vẻ bóc cua. Hắn cầm dao kéo lột xong một con cua hoàn chỉnh, cẩn thận từng li từng tí đặt lên đĩa để ở trước mặt Cơ Băng Nguyên.
Cơ Băng Nguyên cầm lên nếm: "Không tệ."
Vân Trinh cười hì hì: "Ta đã học cả trưa đấy."
Cơ Băng Nguyên nói: "Rõ ràng ta nghe nói buổi trưa ngươi đi cưỡi ngựa với Vân Giang Ninh mà. Cao Tín nói ngựa tốt trong cung nuôi đều bị các ngươi thay phiên cưỡi hết rồi, còn không biết thẹn lớn tiếng nói kém xa ngựa của Hầu phủ."
Vân Trinh cười: "Chúng ta đua ngựa, Cao đại ca còn thua cả Giang Ninh."
Cơ Băng Nguyên nói: "Hắn ta già rồi, trước kia tr3
lưng còn bị thương, ngươi đừng giày vò hắn ta nữa."
Vân Trinh kinh ngạc: "A, ta không biết, lát nữa ta sẽ đưa cho hắn ta đồ bổ thận."
Lần này Cơ Băng Nguyên không nhịn cười được: "Ngươi muốn làm hắn ta tức ch3t sao."
Vân Trinh cười ha ha, một lát sau lại cẩn thận vụng trộm nhìn Cơ Băng Nguyên vài lần. Thấy sắc mặt y có vẻ rất tốt, mình gây họa mà Hoàng Thượng còn không để vào mắt, lúc này mới dám hỏi chuyện hỏi Bạch Ngọc Kỳ...
Cơ Băng Nguyên nhìn vẻ mặt hắn, rốt cục để đũa xuống hỏi: "Chuyện gì?"
Vân Trinh ngập ngừng nói: "Là, Bạch Ngọc Kỳ kia, có phải Hoàng Thượng đuổi hắn ta ra khỏi kinh không?"
Cơ Băng Nguyên thản nhiên nói: "Bạch Ngọc Kỳ là ai?"
Vân Trinh yên lặng: "Là một võ sinh trước đó ta học kịch, mấy ngày trước hắn ta đắc tội ta, về sau nghe nói đột nhiên rời kinh, ta còn tưởng rằng Hoàng Thượng xả giận thay ta chứ, hóa ra không phải sao?"
Cơ Băng Nguyên nói: "Một ngày trẫm bận trăm công ngàn việc, còn rảnh quan tâm đến một võ sinh ư? Sâu kiến như thế, đắc tội ngươi mà tự ngươi còn không biết xử lý? Còn muốn trẫm xử lý thay ngươi không?"
Vân Trinh nhẹ nhàng thở ra: "Nói cũng đúng, là ta nghĩ sai. Cũng không có việc lớn gì đâu, chỉ là không biết giữ mồm giữ miệng, nói chuyện phạm vào kỵ húy, ta vốn phải dạy dỗ hắn một trận, ai ngờ lại đi mất rồi."
Cơ Băng Nguyên nhìn vẻ mặt như trút được gánh nặng của hắn, cụp mắt xuống lấy một miếng bánh quế từ từ ăn.
Mặc dù đã cuối thu nhưng vẫn chưa hết nắng nóng, Vân Trinh giương mắt thấy hôm nay Cơ Băng Nguyên mặc một cái áo bào màu vàng đỏ rộng rãi, vạt áo hơi mở, có thể mơ hồ nhìn thấy lồng ng.ực rắn chắc mạnh mẽ dưới lớp áo bào lụa trắng. Hắn không khỏi nhớ tới thân thể cường tráng của Bạch Ngọc Kỳ lúc cởi ngoại bào hôm đó, liền nuốt nước miếng một cái. Hình như dáng người của Hoàng Thượng còn cường tráng hơn, lúc trước hắn từng đi tắm cùng Hoàng Thượng... Chỉ là Hoàng Thượng luôn luôn ăn mặc nghiêm chỉnh, lạnh lùng trầm tĩnh, bởi vậy bình thường cũng không hay để lộ dáng người.
Nhưng Hoàng Thượng thành thạo cung ngựa võ công, chắc đường cong cơ bắp cánh tay dưới lớp áo bào kia nhất định là tràn đầy lực lượng, ngay cả ngón tay cầm bánh gạo cũng thon dài mạnh mẽ... chắc chắn là cầm cung rất ổn định.
Cơ Băng Nguyên ngước mắt lên thấy Vân Trinh đang ngẩn người nhìn mình, thế mà bên tai còn ửng đỏ, dáng vẻ si ngốc này...
Cơ Băng Nguyên có chút cạn lời, gọi hắn: "Hà Gian quận vương đã đưa sổ gấp thỉnh tội, chỉ nói là say rượu tỷ thí, kết quả là hồ đồ mất khống chế ngộ thương, cam nguyện rút đơn kiện. Trẫm đã bảo Văn Thu Thạch mau chóng kết án rồi."
Vân Trinh mừng rỡ: "Vậy Chu Giáng cũng không sao chứ?" Hắn còn đang lo lắng không biết tên Cơ Hoài Tố kia lại giở trò xấu gì nữa đây.
Ánh mắt Cơ Băng Nguyên lấp lõe: "Không có việc gì, nhưng phải lập tức trở về chỗ đóng giữ."
Vân Trinh nói: "Vậy phải đi tiễn hắn ta rồi, thuận tiện hỏi hỏi hắn ta rốt cuộc tại sao lại đánh nhau với Cơ Hoài Tố nữa."
Cơ Băng Nguyên dửng dưng: "Chu Giáng và Cơ Hoài Tố đánh nhau, ngươi không hỏi nguyên do mà đã giúp Chu Giáng rồi?"
Vân Trinh nói: "Không phải bạn bè đều như vậy sao, nếu phải giúp lý không giúp thân, vậy thì còn cần người thân làm gì nữa. Hơn nữa hai người bọn họ đánh nhau, còn có thể là đại nghĩa quốc gia trắng đen rõ ràng gì chức, đơn giản là ngươi thấy ta ngứa mắt ta thấy ngươi ngứa mắt thôi."
Cơ Băng Nguyên nói: "Nói đạo lý nhiều như vậy, vì sao Chu Giáng lại thấy Cơ Hoài Tố ngứa mắt?"
Vân Trinh khó hiểu nói: "Không biết, ta thấy lúc trước Chu Giáng cũng có ấn tượng rất tốt với gã mà, ngược lại ta mới thấy Cơ Hoài Tố ngứa mắt."
Cơ Băng Nguyên nói: "Vì sao ngươi lại thấy gã ngứa mắt?"
Vân Trinh bỗng nhiên kịp phản ứng, không khí này quá mức tùy ý nhẹ nhõm, thế mà bất tri bất giác đã bị Cơ Băng Nguyên hỏi ra lời trong lòng. Nói cho cùng bên ngoài Cơ Hoài Tố và hắn đều không oán thù, hắn vô duyên vô cớ căm thù người ta, đúng là không thể nào nói nổi.
Hắn lúng ta lúng túng nói: "Chỉ là thấy ngứa mắt thôi, không có nguyên nhân gì khác."
Cơ Băng Nguyên nhìn hắn một cái, thấy hắn có việc giấu giếm cũng không hỏi, chỉ hỏi chuyện khác: "Trẫm thấy ngươi cũng ở đại doanh Tây Sơn được ba năm, cũng đã rèn luyện đủ rồi, bây giờ có ý gì khác không? Muốn đi chỗ nào làm việc?"
Vân Trinh vẫn không lấy lại tinh thần, chỉ nhìn chằm chằm y không biết đang suy nghĩ cái gì. Cơ Băng Nguyên ho khan một tiếng, lúc này Vân Trinh mới chợt hoàn hồn: "Suy nghĩ? Ta không có suy nghĩ gì... Hoàng Thượng ngài cảm thấy thế nào?"
Cơ Băng Nguyên không nói tiếp việc này nữa, mà rót rượu cho Vân Trinh: "Chỉ cho phép uống một chút, biết tửu lượng ngươi kém, về sau đừng uống qua độ."
Vân Trinh cười hì hì nâng chén rượu lên uống, không bao lâu sau khuôn mặt đã đỏ ửng, đôi mắt ngập nước, dung mạo hơn người, phong thái phiêu dật thanh tú.
Cơ Băng Nguyên đưa mắt nhìn hắn một hồi, mặt không biểu cảm nhưng trong lòng lại nghĩ: Chu Giáng và Cơ Hoài Tố, hai người ắt có vấn đề.