Chương 132: Tha thứ

Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lúc Vân Trinh nhận được thư, hắn cũng sắp đến bên ngoài thành Đại Đồng.

Dương Đông Phủ của phủ Đô đốc cửu biên dẫn các tướng lĩnh, các Tuần án, Án sát sứ tỉnh Tấn, Phủ doãn Đại Đồng phủ và quan viên địa phương tập trung ở ngoài thành, thậm chí Tấn vương cũng phái sứ thần tới đón.

Vân Trinh đi cả đường phong trần mệt mỏi, vừa xuống xe đã nhìn thấy Đinh Đại cũng đứng trong quan viên nghênh giá, liền không nhịn được vụng trộm đưa mắt cho Đinh Đại, Đinh Đại cũng nở nụ cười hiền lành.

Phủ Đô đốc tổ chức tiệc lớn tiếp đãi, sơn trân hải vị, món ngon mỹ vị bày tr3

bàn vô cùng phong phú. Vân Trinh chỉ luôn mỉm cười, may hắn là thượng sứ, đã sớm có người hầu vụng trộm đổi nước trắng thay rượu cho hắn rồi. Bởi vậy hắn mới có thể ăn uống linh đình, thoải mái ứng phó với vụ mời rượu liền tù tì này.

Dương Đông Phủ còn dẫn Chu Giáng, Công Lương Việt đi lên: "Hầu gia, nghe nói Chu tướng quân và Công Lương tướng quân ở trong kinh có quan hệ không tệ với ngài, hôm nay ta giao cho bọn họ dù thế nào cũng phải kính ngài một chén rượu."

Vân Trinh giơ ly rượu lên nhìn về phía Chu Giáng, nụ cười dường như không có bóng mờ. Trong lòng Chu Giáng nhoáng một cái, không khỏi cảm thấy đau đớn, quả nhiên Hoàng Thượng đã chăm sóc Cát Tường Nhi vô cùng tốt. Hắn ta tiến lên mời rượu, nhìn Vân Trinh uống lại có chút lo lắng hắn tửu lượng cạn, liền đưa tay đỡ lấy bàn tay đang cầm chép rượu của Vân Trinh: "Hầu gia tùy ý, mạt tướng uống đủ rồi."

Vân Trinh biết hắn ta lo mình say, liền lặng lẽ chớp chớp mắt. Chu Giáng liền biết rượu của Vân Trinh đã bị động tay động chân, lúc này mới yên tâm. Nhìn sắc mặt gian xảo của hắn, trong lòng không khỏi dao động, đột nhiên lại cảm giác được một ánh mắt lạnh lẽo. Hắn ta hơi dời mắt, quả nhiên thấy Đinh Đại ở một bên đang lạnh lẽo nhìn chằm chằm mình, trong mắt đầy vẻ cảnh cáo.

Hắn ta đành cười khổ thả lỏng tay, biết Đinh Đại tựa như tai mắt của Hoàng đế mà còn dám có tiếp cận Cát Tường Nhi. Không cần Hoàng Thượng ra tay, một mình Đinh Đại cũng có thể trừng trị hắn ta.

Chỉ thấy Công Lương Việt đã thân thiết tiến lên phía trước nói: "Mấy năm không gặp Hầu gia, Hầu gia lại cao hơn nhiều! Mạt tướng kính Hầu gia một ly!"

Vân Trinh cũng rất vui vẻ nhìn Công Lương Việt: "Ta biết ngươi đã đến cửu biên, nhưng không ngờ hôm nay có thể nhìn thấy ca ca."

Nghe thấy tiếng ca ca này, tất cả mọi người đều nhìn lại, ngay cả Dương Đông Phủ cũng không khỏi coi trọng Công Lương Việt vài phần. Công Lương Việt mừng rơn: "Hầu gia, không dám nhận, bây giờ ngài là sứ thần Thiên tử, không dám gọi nhau huynh đệ."

Vân Trinh cười tùy ý: "Không sao không sao, đều là tướng sĩ trấn giữ biên cương, đồng bào cùng sống cùng ch3t, đều là huynh đệ, đều là huynh đệ."

Hắn cho người rót rượu, thở dài mời rượu: "Tiểu đệ còn nhỏ, cũng không có kinh nghiệm dẫn binh tác chiến gì. Bây giờ đến đây cũng là để học tập các vị tướng quân. Chỉ là còn phải làm việc, bởi vậy nếu có gì không chu đáo, các vị các ca ca hãy chỉ giáo bao dung nhiều hơn."

"Chủ yếu là Hoàng Thượng bận rộng, nói là bây giờ Bắc Tiết có chút dị động, việc này liên quan đến biên cương, sợ các huynh đệ lơ là nên mới gọi tiểu đệ tới đây nhìn xem chỗ nào nơi lỏng thì phải sửa lại, triều đình cũng tiện nhanh chóng bổ sung. Võ tướng chúng ta vốn nên sẵn sàng chiến đấu, không thể buông lỏng đúng không."

Dương Đông Phủ cười nói: "Vân hầu gia nói rất đúng, hôm trước ta đã cho bọn họ chỉnh đốn quân kỷ, tu sửa tường thành, phân chia binh sĩ, lại bắt binh sĩ các doanh cần phải rèn luyện thường xuyên. Sau này nếu Vân hầu gia duyệt binh mà thấy có chỗ nào làm không tốt, cũng mong Hầu gia chỉ giáo nhiều hơn."

Vân Trinh cũng thoải mái cười: "Không dám nhận không dám nhận, Dương đô đốc xuất thân trâm anh thế gia, quen thuộc với chiến sự, làm Đô đốc trấn thủ cửu biên nhiều năm, là ta phải học hỏi ngài mới đúng."

Sau đó lại tự mình rót rượu đi kính Đinh Đại: "Đinh gia gia, bây giờ ngài sống ở đây tốt chứ? Ta đã cầu Hoàng Thượng, cấm quân không có ngài tọa trấn không được. Hoàng Thượng đã đồng ý với ta, không lâu sau sẽ mời ngài về kinh đấy."

Đinh Đại cười đến mức mặt đầy nếp nhăn: "Hầu gia à, ngài không giỏi uống rượu, uống ít chút uống ít chút. Lão nô ở đây rất tốt, Hầu gia tha cho ta đi, đừng để Hoàng Thượng lại nghĩ tới nô tài, bắt về làm khổ sai nữa."

Vân Trinh cười hì hì, Đinh Đại rỉ tai nói khẽ với hắn: "Hầu gia, ngài làm thế nào mà làm Hoàng Thượng chịu thua được vậy? Ta mới đến được mấy ngày, còn không biết Hoàng Thượng đau lòng ngài sao? Có ngoan ngoãn nghe Hoàng Thượng nói không?"

Vân Trinh cũng lặng lẽ nói với Đinh Đại: "Đinh gia gia vẫn phải vất vả chút, để cho ta ở với Hoàng Thượng nhiều hơn."

Đinh Đại lắc đầu thở dài, Vân Trinh lại cứ liên tục kính rượu ông ta: "Ta mang chút rượu thuốc đến cho ngài, sau này sẽ trò chuyện với ngài sau."

Đinh Đại tỏ ra vô cùng bất lực.

Đám người thấy hai người bọn họ xì xào bàn tán, quả nhiên vô cùng thân thiết, ai nấy cũng đều có suy nghĩ riêng của mình.

Sau một hồi xã giao, mọi người ăn uống tiệc rượu đến ba tuần, Vân Trinh mới lấy cớ đi xa mệt mỏi, không chịu được mà đứng dậy rời đi.

Đợi đến khi khách khứa ra về hết, Chu Giáng cũng đã bị người âm thầm dẫn tới chỗ nghỉ tạm của Vân Trinh.

Phòng của khâm sai đương nhiên là tốt nhất, trong phòng phủ thảm lông dê dày, dọn dẹp cực kì sạch sẽ. Tuy cách bày biện không hoa lệ nhưng cũng vô cùng đẹp đẽ. Chu Giáng bị Long Tương vệ đưa đến, mới xốc rèm vào liền nghe được tiếng nước.

Vân Trinh mệt mỏi ngâm hai chân trong nước nóng, tr3

người cũng đã thay lễ phục mãng bào rườm rà, mái tóc xõa tung tr3

vai. Thật sự là đám kim quan mãng bào kia quá khó chịu, hắn chống đỡ cả một ngày đã vô cùng mệt mỏi, chỉ có thể nằm nghiêng tr3

giường thấp để hầu đồng rửa chân cho mình. Nhìn thấy Chu Giáng đến liền phất tay cho tất cả mọi người đi xuống, lại phân phó Long Tương vệ canh giữ ở cửa ra vào.

Chu Giáng tiến lên cười nói: "Để ta chải đầu cho ngươi đi, cũng có thể dễ chịu hơn."

Vân Trinh tựa lên gối mềm, tuy vừa rồi đã đổi nước thay rượu nhưng cũng đã uống không ít. Hắn có vài phần chếnh choáng, mông lung nằm tr3

giường, chỉ vào ghế dựa mềm đối diện nói: "Không cần, ngồi xuống đi, ta có chuyện quan trọng muốn hỏi ngươi, ngươi không được giấu giếm ta."

Chu Giáng ngồi xuống chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng của hắn, lại cúi đầu nhìn hai chân trắng nõn đang khua nước lung tung. Hắn ta nghe tiếng nước chọc người, lại nghĩ đến lúc đã từng chải đầu cho hắn, bây giờ đã không thể thân thiết hơn. Trong lòng hắn ta vô cùng chua xót, thuận miệng cười nói: "Ta đã bao giờ giấu ngươi chuyện gì chưa? Ngươi muốn hỏi gì thì hỏi - không phải đã thay rượu rồi sao? Sao vẫn uống nhiều vậy?"

Vân Trinh nhìn về phía hắn ta: "Ta hỏi ngươi, đời trước về chuyện Bắc Tiết xâm lấn, ngươi có biết Bắc Tiết còn một vị Vương thượng khác không?"

Chu Giáng bỗng nhiên như bị sét đánh trúng, tr3

lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, chút suy nghĩ kiều diễm trước đó đã bị dọa đến mức tiêu tán hết: "Cái... Cái gì?"

Vân Trinh nhìn hắn ta, mặc dù vẫn còn hơi say, nhưng thật ra ánh mắt lại rất tỉnh táo: "Không cần lừa gạt ta nữa... Ngươi cũng nhớ tới tới chuyện của kiếp trước đúng không? Hạt châu kia."

Sắc mặt Chu Giáng lúc trắng lúc xanh, bí mật lớn nhất trong lòng bị vạch trần, hắn ta cũng không còn cách nào ngụy trang thành vẻ bất cần đời vô tư với Vân Trinh như trước nữa. Hắn ta bỗng nhiên nói năng lộn xộn: "Ta... Ta không muốn giấu ngươi... Ta sợ ngươi biết sẽ không tới gần ta nữa, ta chỉ có thể coi như không biết cái gì, như vậy còn có thể làm huynh đệ tốt với ngươi... Ta..."

Hắn ta bỗng nhiên che mặt, vành mắt đỏ bừng, bờ môi đóng mở, nhưng rốt cuộc không nói ra được một câu nào.

Vân Trinh không ngờ hắn ta lại phản ứng lớn như thế. Hắn có chút mờ mịt, một lát sau mới vỗ vị trí bên cạnh mình tr3

giường thấp, thở dài: "Ngươi qua đây."

Chu Giáng ngồi tới, Vân Trinh đưa tay cho hắn ta một cái ôm: "Được rồi, huynh đệ tốt, ta đã quên hết những chuyện kia, ta đã sớm tha thứ cho ngươi rồi, đừng khóc."

Chu Giáng vô cùng nghẹn ngào, mọi chuyện trước kia đều hiện lên. Hắn ta khổ tu trước Phật một đời, cũng chỉ để cầu một câu "Ta tha thứ cho ngươi" như vậy thôi.

Hắn ta bỗng nhiên cất tiếng khóc lớn, giống như muốn khóc hết nước mắt của cả hai đời vậy.