Đăng vào: 12 tháng trước
Cuộc sống của cô và Hàn Vũ lại tiếp tục trôi qua êm đềm, cho đến ngày cô cảm thấy cơ thể có gì đó bất thường.
Một tối bình thường, sau khi ăn cơm tối, hai người đang ngồi trên giường, mỗi người một việc.
Hàn Vũ thì đọc sách, Nhật Hạ đang hoàn thành nốt bài tập ngày hôm nay.
Bỗng nhiên Hàn Vũ quay qua nhìn cô, lấy ra một chiếc hộp nhung nhỏ nhắn màu đỏ được anh chuẩn bị sẵn không biết lấy ra từ đâu.
Nhật Hạ ngỡ ngàng nhìn anh, không hiểu anh đang định làm gì, nghiêng đầu qua một bên, thắc mắc nhìn anh.
Đôi mắt tròn mơ hồ chớp nhẹ.
Hàn Vũ cầm lấy tay cô, khẽ đeo chiếc nhẫn bạc đơn giản mà tinh tế vào ngón tay Nhật Hạ, rồi khẽ hôn lên bàn tay cô.
Vì quá bất ngờ nên Nhật Hạ vẫn ngơ ngác hết nhìn anh rồi lại nhìn chiếc nhẫn.
“Hạ Hạ, cưới anh nhé?”
Lúc này nước mắt cô đã tuôn rơi, những giọt nước mắt của sự hạnh phúc.
Cuối cùng ước mơ của cô đã trở thành hiện thực, ước mơ cùng anh xây dựng một tổ ấm, một nơi để trở về.
Vậy là anh đã lựa chọn, giữa cô ta và Nhật Hạ, anh chọn cô.
Nhật Hạ vỡ oà, ôm trầm lấy anh, nở nụ cười hạnh phúc.
“Em đồng ý.”
Anh đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô, khẽ mỉm cười, nói.
“Em lại khóc rồi.”
Hai người dự định sẽ đăng kí kết hôn trước rồi khi nào ổn định sẽ tổ chức một đám cưới nhỏ, chỉ mời bạn bè thân thiết của đôi bên.
Dù đơn giản nhưng nghĩ đến thôi đã tràn ngập hạnh phúc.
Từ đó, hai người luôn gọi nhau bằng biệt danh ngọt ngào như vợ chồng.
Mỗi lần Nhật Hạ nghe anh gọi, trái tim lại tan chảy.
Cô chắc chắn rằng Hàn Vũ sẽ trở thành người chồng, người cha tốt, tràn đầy niềm tin vào tương lai.
Chiều đó, cô nghỉ học chiều, muốn rủ Hàn Vũ cùng đi kiểm tra sức khoẻ.
Vì gần đây cô cảm thấy không ổn, thường xuyên cảm thấy khó thở và buồn nôn.
Nhưng cuối cùng nhắn tin không thấy anh trả lời, chắc anh đang bận công việc nên cô quyết định một mình đi khám.
Chiều hôm ấy, Nhật Hạ thất thần đi khỏi bệnh viện, trên tay là tờ giấy siêu âm đã có kết quả.
Thân hình gầy gò mỏng manh bước đi trên phố đông người..
Bác sĩ nói rằng em bé trong bụng cô đã tròn hai tuần tuổi.
Nhật Hạ biết chắc rằng đứa bé là con của anh.
Nhưng với hoàn cảnh hiện tại, sao cô dám sinh đứa bé ra để cùng chịu khổ đây? Hai người không có gì trong tay, nhiều khi chính bản thân cô còn lo sợ không thể giữ chặt Hàn Vũ.
Suy nghĩ hỗn loạn, đi về nhà.
Cô không biết phải nói với anh thế nào.
Liệu phản ứng của anh sẽ là gì? Vỡ oà vui vẻ hay lo lắng giống như cô?.
Vừa bước tới cửa, cô thấy Hàn Vũ đang quỳ trên sàn, cửa không khoá.
Cô nhìn vào trong, thấy anh đang khóc, vẻ mặt hoang mang lo sợ đến tột độ.
“Được, anh sẽ về ngay.
Mong ông không xảy ra chuyện gì...!xin em, nói với ông rằng hãy chờ anh.
Anh sẽ lập tức quay về, sẽ làm tất cả mọi thứ ông muốn...”
.....
“Sao em không nói với anh? Đợi anh, xin em, hãy đợi anh, anh xin lỗi..
anh sẽ về..”
Cô nhìn thấy sự dày vò hiện rõ trên gương mặt anh.
Nghe điện thoại xong, anh ngồi gục xuống, đưa tay vò lên mái tóc rối tung, ôm mặt ngồi đó, bất lực.
Lần đầu tiên cô thấy anh đau khổ, yếu đuối đến như vậy, bình thường bất kể có chuyện gì anh cũng đều nở nụ cười mê hồn tựa ánh nắng mặt trời, dũng cảm đối mặt với mọi biến cố.
Việc lựa chọn cô khiến anh đau khổ đến vậy sao? Cô bắt đầu nghĩ rằng hoá ra mình với là người phá hoại hạnh phúc gia đình anh, nghĩ rằng mình mới là người khiến anh đau khổ.
Hôn nhân của anh và vị hôn thê đã được sắp đặt, sự xuất hiện của cô chỉ làm xáo trộn gia đình họ.
Nếu anh đã phản ứng như vậy, chắc chắn đã xảy ra một chuyện nghiêm trọng.
Mỗi lần thấy anh nghe điện thoại, cô lại thấy anh tự dày vò bản thân.
Cuối cùng, dù trái tim anh lựa chọn cô, nhưng số phận lại không sắp đặt hai người ở bên nhau.
Nếu ở bên cô mà anh phải chịu đau khổ, thà rằng cô tự mình buông tay, sống ích kỉ như vậy là đủ, thời gian qua là quá đủ.
Anh chọn cô vì cô không có gì ngoài anh, nhưng cuối cùng người có tất cả mọi thứ vẫn chiến thắng.
Cô không muốn lấy cái thai ra để ràng buộc anh ở bên mình.
Con của hai người chính cô sẽ một mình nuôi nấng.
Đứa trẻ là minh chứng cho tình yêu của cô dành cho anh.
Hôm nay cô quyết định sẽ kết thúc tất cả, cô sẽ dùng sự yêu thương cuối cùng dành cho anh để chia tay anh, hi sinh để anh có cuộc sống hạnh phúc.
Nhật Hạ lặng lẽ rời đi, lên một chuyến xe bus nào đó, không quan tâm điểm dừng, cứ ngồi vậy cho đến trạm cuối cùng.
Chuông điện thoại réo liên hồi, đều là Hàn Vũ gọi.
Giờ đã rất muộn, cô đang đứng ở một nơi xa lạ, hoang vu, những cơn gió mùa đông lạnh buốt thổi lên cơ thể gầy gò, gương mặt thất thần ngồi đó.
Cô phải làm gì mới đúng đây?Nhật Hạ khẽ cầm máy lên, gọi cho Thiên Ân.
Nửa tiếng sau, Thiên Ân vội vã chạy đến, hai người cùng về nhà của Khả Vy.
Ở nhà Khả Vy, tất cả đã có mặt đầy đủ, ai cũng lo lắng đứng ngồi không yên.
Nhật Hạ thất thểu ngồi xuống, nhấc máy.
“Em đang ở đâu? Anh đi tìm mãi không thấy em, Hạ Hạ, em có ổn không, có đau ở đâu không em?”
Giọng Hàn Vũ run run, có vẻ ảnh rất lo lắng, sợ hãi.
“Chúng ta chia tay đi.”
Ba người bạn thân của Nhật Hạ ngồi đó, vẻ mặt bất ngờ tột độ, mở to mắt nhìn cô.
“Tại..
tại sao? Anh làm em giận à? Anh sai ở đâu sao? Về đi em, nói anh nghe anh sai ở đâu, anh lập tức sửa.
Xin em, đừng rời xa anh...” Hàn Vũ tha thiết, như cầu xin cô trong điện thoại.
“Hàn Vũ, anh không thể mang lại cho em cuộc sống em mong muốn, em hết tình cảm rồi, buông tay thôi...” Nhật Hạ nói xong, cúp máy.
Giọt nước mắt lăn dài trên má.
Cô ôm miệng, ngồi thụp xuống sàn khóc.
Kể từ khi mẹ mất, cô không đau khổ đến như vậy.
Bản thân Nhật Hạ luôn cố sống thật tốt, cố không rơi nước mắt vì mẹ, đây là lần đầu tiên cô khóc đau thương đến như vậy.
Nhật Hạ nói với ba người bạn thân rằng hãy mặc kệ mình, lặng lẽ về kí túc xá lấy đồ đạc, một vài bộ quần áo rồi lên tàu.
Cô quyết định dùng tiền tích góp của mình đến Thanh Đảo, nơi mà cả hai vẫn luôn muốn đến nghỉ tuần trăng mật.
Ngồi tàu một đêm, cuối cùng cũng đến nơi.
Dương Nhật Hạ tiều tuỵ, đi dạo trên bờ biển vào sáng sớm, cảm nhận những cơn gió biển.
Cô không biết rằng sau khi quay về sẽ ở đâu, làm gì.
Cô đã mất anh, gần như là mất tất cả.
Nhưng cuối cùng vẫn phải sống tiếp vì sinh linh trong bụng vẫn đang lớn lên từng ngày.
Kể từ ngày rời xa anh, lúc nào cô cũng khóc, đến mức không còn nước mắt để khóc nữa.
Không liên lạc với ai, tắt nguồn điện thoại, chỉ muốn ở một mình.
Ở trong một khách sạn giá rẻ, cứ mỗi tối lại ra bãi biển ngắm mặt biển tĩnh lặng.
Làm vậy khiến cô đỡ nhớ anh hơn.
Một ngày chỉ ăn một bữa để duy trì sự sống, cơ thể Nhật Hạ gầy hẳn đi, thiếu sức sống.
Sau bao nỗ lực của Khả Vy, cuối cùng cũng có thể thuyết phục cô trở về.
Vừa về đến nơi, Nhật Hạ ngất xĩu, khiến Khả Vy sợ phát khóc, phải đưa ngay tới bệnh viện.
Cô bị suy nhược cơ thể trầm trọng, thiếu chút nữa đã không giữ được đứa bé.
Lần này cô thực sự sợ rồi, sẽ không ngược đãi bản thân nữa.
Vì nếu mất con, thì niềm hi vọng cuối cùng của cô sẽ dập tắt.
Nhật Hạ quyết định sẽ sống tốt cuộc sống không có anh bên cạnh.