Chương 48: Livestream cùng nhau

Chỉ Khom Lưng Vì Em

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nghỉ ngơi một ngày, Ưng Lê livestream trở lại, các fan thấy cô quay lại đều rất vui mừng, ồn ào ầm ĩ liên tục đòi phúc lợi bốn triệu fan.

Cô thấy sóng comment lại nhắc đến Úc Tranh, cô bất lực lên tiếng: “Biết rồi, mình sẽ thỏa mãn mọi người mà.”

[A a a a chị và Úc tổng phải cùng nhau livestream ăn!!]

[Chị livestream ăn cùng Úc tổng đi!! Bọn em muốn xem!!!]

[Nếu chị livestream có được chọn thực đơn không ạ, em muốn xem mấy món ăn của Triều Tiền Cư và Cật Đức!!]

Ưng Lê hẹn thời gian livestream mukbang vào thứ bảy tuần sau, ở dưới có fan hỏi có thể tự chọn món ăn cho thực đơn hôm đấy không.

“Mọi người muốn xem ăn gì?” Cô hỏi

[Muốn thấy món ăn của  Triều Tiên Cư và Cật Đức, giao lưu văn hóa giữa đồ ăn phương Tây và đồ ăn Trung Quốc]

[Mong chờ, giơ hai tay hai chân đồng ý]

[Hãy để những người bình thường như mị đây thấy được món ăn của Triều Tiên Cư và Cật Đức có hình dạng ra sao…..]

[+1]

Ưng Lê thấy lời đề nghị khá ổn, ít nhất cô sẽ không phải lo lắng suy nghĩ đến việc lên thực đơn.

“Được thôi.” Cô gật đầu, “Quyết định như vậy đi.”

Livestream kết thúc, Ưng Lê tìm Úc Tranh nói chuyện này, đương nhiên Úc Tranh không có ý kiến.

“Vậy hôm đó em sẽ không livestream trong nhà nữa.” Ưng Lê cố ý muốn quảng bá cho nhà hàng mới mà Triều Tiên Cư và Quân Diệu hợp tác, “Nhà hàng mới ở trên tuyến đường dễ đi dễ tìm, giá cả món ăn hợp lý, lại kết được món ăn ở cả hai nơi. Tốt xấu gì em cũng có bốn triệu fan, không biết chừng có thể hấp dẫn thêm nhiều người đến ghé thăm nhà hàng.”

“Hay chúng ta đến chỗ làm việc của bộ phận marketing ở Quân Diệu.” Úc Tranh cười khẽ, “Anh và Ưng Kỳ cùng cảm ơn em vì đợt mở rộng lần này.”

“Em không đi.” Ưng Lê cố ý trêu, “Mệt chết.”

Úc Tranh cong môi: “Đảm nhiệm chức vụ phu nhân tổng giám đốc càng thoải mái hơn.”

Vành tai Ưng Lê ửng đỏ, thấp giọng than thở: “Đâu có chỗ nào thoải mái.”

Úc Tranh ôm cô, cúi người cọ cọ chóp mũi cô, giọng nói trầm thấp: “Anh nghe em hết.”

Ưng Lê: “…….”

*** 

Đọc Full Tại Truyenfull.

Vì phải livestream ăn uống, Ưng Lê phản đối Úc Tranh mặc áo vest, cô chuẩn bị trước mấy bộ đồ đôi tình nhân nhẹ nhàng thoải mái, bảo anh thử đồ.

Úc Tranh ít khi mặc mấy kiểu áo sơ mi rộng rãi thoải mái, hiển nhiên anh không quen với phong cách ăn mặc rộng thùng thình như thế.

Ưng Lê ngồi trên ghế vỗ vỗ tay: “Cực kỳ đẹp trai, A Tranh anh mặc thế này trẻ hơn mấy tuổi, quay lại thời sinh viên.”

Úc Tranh cười cười: “Em có chắc đó là lời khen anh không?”

“Đúng vậy.” Cô cười chớp chớp mắt, như thể đang chứng minh mình đang nghiêm túc thế nào.

Úc Tranh chỉ cười không nói.

Cuối cùng Ưng Lê cảm thấy bộ áo sơ mi màu lam kia là ổn nhất, thoáng mát mát mẻ lại nhìn rất trẻ tuổi. Mà cô cũng lựa chọn một bộ váy sọc màu lam, hai người mặc đồ xong ra ngoài nhìn như mặc đồ đôi.

Livestream lần này không gọi Lộ Triều đến, Ưng Lê tự mình tìm một góc thích hợp trong phòng, dùng giá ba chân để cố định camera, chỉnh sửa hình ảnh và bố cục ở trạng thái tốt nhất.

Máy ảnh không dùng filter, họ ở trước màn ảnh với dáng vẻ thật nhất, khuôn mặt Úc Tranh vẫn đẹp trai như ngày thường, khuôn mặt này thật sự rất thích hợp để xuất hiện trước ống kính.

“Anh Úc, phỏng vấn anh mấy câu.” Ưng Lê vừa điều chỉnh góc độ vừa hỏi, “Tại sao anh đẹp trai thế?”

Khóe môi Úc Tranh hơi giương cao, hình như tâm trạng trở nên khá tốt vì câu hỏi này.

“Không được, tý nữa lúc livestream anh không được cười như vậy.” Ưng Lê xụ mặt, “Kiểu cười này chỉ được để mình em ngắm!!”

Úc Tranh cười gật đầu: “Yên tâm, toàn bộ quá trình anh sẽ trầm mặt.”

Nói xong, anh còn bày ra khuôn mặt vô cảm.

Ưng Lê phì cười, tiếp tục lắc lắc đầu: “Khó mà được, đến lúc đấy mọi người lại tưởng anh bị em bắt cóc đến.”

Vì lần livestream này để ăn, các đầu bếp làm việc đến từ Triều Tiên Cư và Cật Đức đã xuất ra mọi tuyệt kỹ nấu ăn xuất sắc nhất của mình, mục tiêu chính là không muốn bị mất mặt.

Livestream chính thức bắt đầu, lúc đầu khi fan ồ ạt tiến vào không ai thèm chú ý món ăn ngon đặt trên bàn, ngược lại tập trung hai người Ưng Lê và Úc Tranh ngồi cạnh nhau trên màn hình. 

[Giá trị nhan sắc cực cao]

[Ăn thôi mà, sẽ không phát cơm chó đấy chứ??]

[Hai người có muốn cùng nhau debut không, cp gọi là vợ chồng có khuôn mặt xuất sắc, ]

[Ha ha ha ha ha +1]

[Tha lỗi cho tôi bây giờ mới biết Úc tổng đẹp trai vậy ớ, nhìn trên ảnh thấy rất mơ hồ]

[Giá trị nhan sắc của Úc tổng chỉ cần nhìn Úc Tiện là có thể đoán ra, hâm mộ]

Ưng Lê cầm máy tính bảng trên tay, khi nhìn thấy sóng comment bình luận ảnh chụp, thuận tay nhấn vào xem.

Sau khi Ưng Lê tự giới thiệu, cô nhìn về phía Úc Tranh, anh dịu giọng nói: “Tôi là Úc Tranh.”

[Có cảm giác giọng khác hẳn giọng Úc Tiện]

[Đây chắc là sự quyến rũ của người đàn ông trưởng thành, ông trời ơi lúc nào mới để con gặp được người đàn ông như thế!]

[Việc đầu tiên là cô có đủ hết những ưu điểm của chị đi, vậy là có thể gặp  được…..]

Ưng Lê nhìn sóng comment, bắt đầu giới thiệu nội dung livestream hôm nay. Vì cô không phải người chuyên về mảng livestream mukbang, lượng cơm cô ăn làm gì lớn thế, với lại không nên lãng phí đồ ăn, cô chọn mấy món đặc trưng nổi tiếng khác nhau của Triều Tiên Cư và Cật Đức, đặc biệt đến từ Triều Tiên Cư có rượu mơ, còn nữa sau khi ăn xong sẽ có món điểm tâm ngọt của.

[Thèm ăn……]

[Vừa ghen tỵ vừa muốn ăn, đồ ăn hai nhà hàng này mị không ăn nổi hu hu hu]

[Hóa ra người có tiền ăn tốt thế!!]

[Nước mắt chảy xuống từ khóe miệng…….]

Ưng Lê thấy đã đến lúc thích hợp để quảng cáo, giới thiệu nhà hàng mới: “Ở chỗ đó có rất nhiều món ăn được kết hợp từ hai nhà hàng, do đầu bếp của Triều Tiên Cư và Cật Đức cùng nhau làm ra, nếu mọi người thích có thể đến để ăn thử.”

[Tôi từng đến nhà hàng này! Bảo sao tôi nói nhìn khung cảnh xung quanh thấy hơi quen mắt, nhà hàng này đắt hơn mấy nhà hàng bình thường một chút, nhưng đồ ăn ngonnn siêu cấp!!!! Nhiệt liệt đề cử mọi người đến thử]

[Từng đến nhà hàng này một lần lúc hẹn hò, không gian cực kỳ đẹp, không ngờ nó là nhà hàng mới của Triều Tiên Cư và Cật Đức hợp tác.]

[Cái này tôi có thể]

[Chờ mị, đến ngày nghỉ sẽ đi]

“Cật Đức rất nổi tiếng với mấy món điểm tâm ngọt, cũng là thứ mình thích nhất.” Ưng Lê cười tủm tỉm nói, “Trước đây không nhịn được mua nhiều lắm, tốn không ít tiền đâu.”

Úc Tranh ngồi cạnh không khỏi mỉm cười: “Bây giờ không cần tốn tiền.”

Ưng Lê thiếu chút nữa nghẹn chết trước ánh nhìn chằm chằm của anh, cô hoảng hốt, nhanh chóng cầm rượu mơ để một bên lên giới thiệu: “Đây là rượu mơ, do Triều Tiên Cư ủ.”

[Lần đầu thấy dáng vẻ kích động của chị]

[Ha ha ha ha ha …….]

[Thì ra tôi không chỉ xem ăn đồ ngon mà còn ăn cơm chó?]

[Tạm biệt!!]

[Lượn lượn]

Khoảng thời gian sau livestream, Úc Tranh rất ít khi mở miệng. Nhưng mỗi lần đến Ưng Lê nói, anh ở bên dùng tay chống cằm nhìn cô chăm chú.

Từ trước đến nay Ưng Lê luôn bình tĩnh, nhưng trước ánh mắt nóng rực của anh, vành tai cô đỏ một khoảng lớn, lời nói đang trôi chảy lưu loát cũng trở nên lắp ba lắp bắp.

[Lần đầu trong livestream thấy chị nói khó khăn vậy á]

[Khó khăn thật ha ha ha ha ha ha ha ha ha]

[Nếu tôi là chị ấy, bị ánh mắt kiểu này nhìn chằm chằm cũng không chịu nổi ý] 

[Ngọt quá!! Ai nói hôn nhân plastic]

Đến đoạn giữa, không biết là ai khen một câu Ưng Lê đẹp, muốn để cô lấy mình.

Úc Tranh đã không nói chuyện rất lâu tự nhiên cau mày, anh nắm bàn tay trái Ưng Lê lên tuyên bố: “Nhìn thấy nhẫn không? Cô ấy là vợ tôi.”

[Cmn, cười chết]

[Ai có lá gan lớn vậy, dám nói mấy câu này trước mặt chồng người ta]

[Hu hu hu mị sai rồi, mị chỉ nói đùa thôi]

Ưng Lê bất lực nhìn Úc Tranh ghen tuông ăn dấm, cô chỉ có thể dỗ dành anh: “Ăn chút đồ ngọt đi, tâm trạng sẽ tốt hơn.”

*** 

Đọc Full Tại Truyenfull.

Sau khi livestream kết thúc, có rất nhiều fan hâm mộ chưa thấy thỏa mãn, dù sao loại livestream mukbang phát đường này rất hợp khẩu vị ăn uống của các cô ấy.

Rất nhiều người đề nghị phúc lợi năm triệu fan để cho hai người tiếp tục livestream ăn.

Ưng Lê dở khóc dở cười, cô mới được bốn triệu fan không lâu, sao có thể chuẩn bị phúc lợi cho năm triệu fan?

Ưng Lê tắt camera xong thở phào nhẹ nhõm, may mắn lần livestream này không xảy ra vấn đề gì lớn, chỉ là……… 

“Vừa nãy anh cứ nhìn em làm gì.” Cô tức giận, “Hại em nói sai từ.”

Úc Tranh cong môi cười khẽ: “Cái đó do định lực của em có vấn đề.”

“…….” Ưng Lê cắn chặt răng, “Được, thế đêm nay anh ngủ ở phòng ngủ phụ đi để em xem định lực của anh thế nào.”

“Định lực anh không được.” Úc Tranh lập tức trả lời, gần như không do dự.

Ưng Lê: “……..”

Cô không thèm để ý đến anh, hừ!!

Vì uống mấy chén rượu mơ, khuôn mặt Ưng Lê hơi hồng hồng, tuy nồng độ rượu không cao nhưng tửu lượng cô thực sự rất kém.

“Lần anh thấy có người dùng rượu để giảm bớt sợ hãi đấy.” Úc Tranh trêu tức nói

Ưng Lê trừng mắt nhìn anh, chuyện này phải trách ai.

Vừa dứt lời, cửa phòng bao mở ra, một bóng người vọt vào bên trong, dọa cho Ưng Lê hết hồn.

Mà khi Ưng Lê nhìn thấy người đến là Ưng Kỳ, ngạc nhiên không thôi.

“Anh?” Ưng Lê mở to hai mắt, cô đến trước mặt Ưng Kỳ quan sát, trong giọng nói mang theo sự ghét bỏ: “Tối qua anh đi làm trộm hả? Nhìn đôi mắt thâm quầng đen xì kìa?”

Ưng Kỳ buồn phiền ngồi xuống: “Anh đi tìm cô ấy, nhưng cô ấy không chịu để ý đến anh.”

Đương nhiên Ưng Lê biết cô ấy là ai, hứng thú dạt dào hỏi: “Anh tìm chị ấy kiểu gì?”

“Thì đến trước cổng nhà cô ấy…..”

“Sau đó thì sao?” Ưng Lê hỏi.

Ưng Kỳ mím môi kể: “Chặn cô ấy lại xin lỗi, mang theo cả đồ ăn của Triều Tiên Cư đến, nhưng mà cô ấy không nhận.”

Ưng Lê chờ đợi phần sau: “Rồi sao nữa?”

Ưng Kỳ ngẩng đầu nhìn em gái: “Bị từ chối rồi thì còn có thể làm gì nữa?”

Ưng Lê quay sang hỏi Úc Tranh bên cạnh: “A Tranh, anh nói xem nếu em tức giận, anh phải làm thế nào để dỗ em?”

“Đương nhiên là không ngừng kiên trì nói xin lỗi, sau đó làm đủ mọi cách.” Úc Tranh cười trả lời.

Ưng Lê vỗ tay cái bộp ròn rã: “Anh, anh nghe thấy rồi chứ. Kiên trì mới là điều quan trọng, anh mới bị chị Thẩm từ chối có mấy lần mà đã bắt đầu suy nghĩ đến việc từ bỏ, anh xứng đáng vĩnh viễn không theo đuổi được chị ấy.”

Ưng Kỳ bỗng nhiên ngộ ra, bật người đứng dậy: “Giờ anh đi ngay.”

Ưng Lê khoát tay áo: “Mau đi đi.”

Đọc Full Tại Truyenfull.

Hôm nay Thẩm Tầm Lam muốn đi xem buổi biểu diễn múa ba lê của thầy giáo dạy múa cô quen biết, cô đến để cổ vũ.

“Lúc nào cô quay lại sân khấu chúng ta hợp tác một lần được không, không thì cảm thấy thật đáng tiếc.” Thầy giáo nhận bó hoa cười nói.

Thẩm Tầm Lam: “Được, tôi rất muốn được hợp tác cùng thầy.”

Nói chuyện thêm mấy câu Thẩm Tầm Lam mới ra ngoài hội trường biểu diễn, cô định đứng bên đường gọi xe, nhưng không ngờ Ưng Kỳ đi từ bên cạnh đến.

“Anh đưa em về.” Giọng nói nghe vào có chút hèn mọn.

Trên mặt Thẩm Tầm Lam thoáng qua sự bối rối, nhưng ngay sau đó quay lại vẻ trấn định, chất vấn: “Anh đang theo dõi tôi?”

“Ừ, theo dõi em.” Ưng Kỳ thoải mái thừa nhận.

Thẩm Tầm Lam cụp mắt, không biết phải nói gì.

“Lên xe đi, chỗ này không tiện gọi xe.” Ưng Kỳ hơi mất tự nhiên, trong lòng vừa mong chờ rồi lại bất an.

Mà bên này, Ưng Lê cũng ngồi trên xe Úc Tranh về nhà.

“Nồng độ của rượu mơ thấp lắm, tại sao em cảm thấy hơi choáng váng nhỉ.” Ưng Lê xoa xoa lông mày.

Úc Tranh không uống rượu mơ, nhưng buồn cười vì mấy lời nói của cô: “Vì tửu lượng của em quá kém.”

Ưng Lê thở dài: “Sau này không uống.”

Úc Tranh nhớ đến chuyện Ưng Kỳ vừa nãy, hỏi: “Em bảo anh ấy đi tìm Thẩm Tầm Lam, có phải lại suy nghĩ muốn thấy anh ấy chịu ngược không?”

Ưng Lê híp mắt cười: “Vẫn là A Tranh thông minh.”

Giống như lời hai người đang nói, Thẩm Tầm Lam dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn Ưng Kỳ, ngữ khí cự tuyệt lạnh như băng: “Ưng Kỳ, như trước kia chúng ta như chính lời anh nói đó không có khả năng, những cảm xúc bây giờ anh đang thấy có lẽ nó chỉ là loại cảm giác trống rỗng khi người luân quấn quít theo anh đột ngột rời đi, đó không phải là thích. Vậy nên anh không cần phải tiếp tục theo tôi nữa, tôi đã suy nghĩ kỹ càng, càng dứt khoát cắt đứt sạch sẽ.”

Cô nói xong quay người rời đi.

Cho dù phải đi bộ một đoạn đường cô cũng không bao giờ ngồi trên xe Ưng Kỳ, đây là thông điệp từ chối mà Thẩm Tầm Lam đưa ra.

Ưng Kỳ nhìn theo bóng dáng quyết tuyệt của cô, trái tim như bị cái gì đó xé rách, khó chịu đến mức không thở được.

Ưng Lê để tay lên trán, nghĩ đến cảnh tượng Ưng Kỳ bị từ chối thì vui sướng khi thấy người khác gặp họa, cười ra tiếng: “Trước đây từ chối cho nhiều vào, giờ phải đền bù lại từng chút từng chút một.”

Đột nhiên Úc Tranh thấy may mắn: “May mà lúc theo đuổi em không mất quá nhiều sức lực.”

“Cái gì?” Ưng Lê lập tức không vừa lòng, “Ý này của anh là em rất dễ theo đuổi? Thế không được, anh phải theo đuổi lại em một lần nữa!!”

Úc Tranh: “……..”

——————–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Úc tổng, đừng có nói lung tung ~~

Qúa trình anh trai theo đuổi vợ sẽ được viết ở phần phiên ngoại, sẽ chi tiết hơn ~~

——————–

Súp Lơ: Chừa nha anh 🙂🙂