Đăng vào: 12 tháng trước
Một lần nữa giao chiến trực diện, Ưng Lê bị đánh tơi bời, thua rối tinh rối mù.
Ngồi ở trong xe, cô bắt đầu nghĩ lại xem tại sao mình lại thua như vậy, còn chưa bắt đầu nghĩ Úc Tranh đã xán lại gần.
Cô ngạc nhiên, cơ thể phản ứng trước, giơ tay chống trước ngực Úc Tranh: “Đang ở bên ngoài.”
Úc Tranh quơ quơ dây an toàn, cười như không cười: “Ở bên ngoài không thể đeo dây an toàn à?”
Ưng Lê biết mình hiểu nhầm, đỏ mặt không nói chuyện.
Úc Tranh giúp cô thắt dây an toàn, cười ra tiếng, có chút ý tứ không rõ: “Ở bên ngoài thì không thể sao?”
Ưng Lê che mặt, hiện giờ cô không biết mình đang nói lung tung gì nữa…..
“Anh mau lái xe đi, tôi muốn về nhà!” Cô ra giọng hạ lệnh.
Úc Tranh khẽ cười trả lời: “Được, bà Úc.”
Ưng Lê thoáng yên tâm, ít nhất người này sẽ không trêu chọc cô nữa.
Nhưng đi được nửa đường, cô bất chợt nhớ đến: “Ơ bây giờ đang là giờ làm việc của anh đúng không?”
“Mẹ thấy áy náy vì hôm qua đã quên sinh nhật anh, nên muốn anh đến để bù lại.” Úc Tranh cười cười, “Thế nên anh xin nghỉ, huống chi anh chỉ không ở công ty một ngày, không có nghĩa Quân Diệu không tiếp tục làm việc được.”
Anh dừng lại, nói thêm: “Thật ra trước khi em tới Úc Tiện có đến, tuy nó thể hiện không tự nhiên lắm nhưng vẫn nói với anh câu sinh nhật vui vẻ.”
Ưng Lê vui vẻ thay anh, cong môi nói: “Thế thì quá tốt rồi, điều đó chứng tỏ rằng thằng bé không vui vì bị giấu diếm chuyện kia, thật ra ở trong lòng vẫn có anh.”
Úc Tranh thỏa mãn mỉm cười, đây là lần sinh nhật anh được trải qua vui vẻ và hài lòng nhất, hy vọng sau này sẽ luôn như vậy.
Nhưng nụ cười anh dần phai nhạt tắt đi, bởi vì nghĩ đến tình trạng sức khỏe của Thư Nhược Tình, trước đó anh ra phòng bệnh để đến phòng làm việc tìm bác sĩ Vương.
Ưng Lê ở bên cạnh chú ý quan sát sắc mặt anh, cô có thể đoán ra được nguyên nhân là gì.
“Tôi không muốn về nhà, tôi muốn đến một chỗ.” Cô nói.
“Bây giờ?” Úc Tranh sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền hỏi, “Em muốn đi đâu à?”
Ưng Lê mỉm cười bắt đầu chỉ đường cho anh.
***
Úc Tranh lái xe đến chỗ dạy làm đồ gốm thủ công tư nhân, anh dừng xe xong, trên mặt hiện sự ngạc nhiên: “Em muốn làm đồ gốm?”
“Tôi nhớ đã lâu rồi tôi chưa đến đây.” Ưng Lê mím môi cười nói, “Trong lúc livestream tôi có dùng một số chén bát do tự tay mình làm, đến chỗ này không có gì khó hiểu chứ.”
Tuy Ưng lê nói như vậy nhưng Úc Tranh làm sao mà không hiểu được ý đồ của cô, cười nói: “Vậy hôm nay anh đi theo em học tập chút.”
“Đợi anh cởi bộ vest trên người anh đã, nếu bị bẩn thì rất phiền phức.” Ưng Lê vừa đưa anh đi lên lầu vừa nói.
Úc Tranh nhìn quần áo: “Lo hơn bộ vest, anh sợ áo sơ mi bị bẩn, vì đó là món quà em tặng anh.”
Ưng Lê đang bước lên từng bậc cầu thang, nghe xong luống cuống tay chân, cả người nghiêng ngả.
Úc Tranh nhanh tay nhanh mắt đỡ cô, dặn dò: “Anh thấy em cần phải thích ứng dần đi.”
Ưng Lê: “…….”
Ông chủ ở đây rất quen với Ưng Lê, nhưng không quen biết Úc Tranh đứng bên cạnh cô, nhưng khi nhìn thấy nhẫn trên tay hai người mới hiểu rõ nở nụ cười.
“Chúc mừng.”
Ưng Lê thẹn thùng, nghĩ vẫn nên giới thiệu thì hơn: “Đây là Úc Tranh, chồng tôi.”
“Hai người rất xứng đôi.” Ông chủ vui vẻ nhìn hai người, “Phòng cô hay dùng giờ đang không có người, có thể sang bên đó dùng được luôn.”
Ưng Lê cầm chìa khóa quay đầu lại, đúng lúc đối diện với đôi mắt đào hoa đong đầy ý cười của Úc Tranh.
Cô không được tự nhiên bỏ đi: “Chúng ta đi thôi.”
Vừa mới vào phòng, Úc Tranh đã nói chuyện: “Lần đầu tiên nghe thấy em gọi anh bằng tên gọi đó.”
Ưng Lê bỏ túi xuống, không để ý đến đề tài này, cô cầm chiếc tạp dề sạch sẽ ở bên cạnh đưa cho Úc Tranh, “Anh đeo vào.”
Úc Tranh đứng bất động: “Em đeo giúp anh.”
“Vậy không đeo.” Ưng Lê hừ một tiếng.
Úc Tranh than thở: “Thật ra anh biết tại sao em dẫn anh đến đây, vừa nãy ở viện điều dưỡng anh đã hỏi qua tình trạng……”
Thấy anh cụp mắt xuống, lông mi run rẩy, một dáng vẻ đáng thương vô cùng, nghe thêm những lời này, Ưng Lê lại bắt đầu mềm lòng.
Cô đấu tranh một lúc, chưa kịp mềm lòng đã thở dài: “Tôi đeo giúp anh, anh cởi áo vest ra trước đã.”
Ngay lập tức trong mắt Úc Tranh hiện ra ý cười vì thực hiện được ý muốn, anh cởi áo vest bên ngoài, đi đến đứng trước mặt Ưng Lê, dang hai tay ra.
Tạp dề may kiểu áo, Ưng Lê cầm hai tay Úc Tranh xỏ qua ống tay, chuẩn bị cứ thế buộc dây sau lưng cho anh, có điều cô bỗng nhận ra tư thế này quá mức ái muội.
Không để cô đi ra sau lưng, Úc Tranh đưa tay ôm trọn người cô vào lòng, cằm anh để trên đỉnh đầu cô, dịu dàng nói: “Cảm ơn em, vì tất cả mọi chuyện.”
Ưng Lê không vội rời khỏi vòng ôm ấm áp của anh, có có thể nghe ra được sự mệt mỏi trong giọng nói Úc Tranh, cô không thể tưởng tượng được hết những áp lực mà anh phải gánh vác, cho nên cô cũng chỉ làm được một số chuyện trong khả năng cho phép.
Sau khi buộc xong dây thắt lưng, Ưng Lê đỏ mặt tránh ra từ ngực Úc Tranh: “Đợi đến lúc làm đồ gốm phải thật tập trung và nghiêm túc.”
Khóe môi Úc Tranh mỉm cười hỏi: “Nếu anh làm tốt sẽ có thưởng không?”
“Không.” Ưng Lê trả lời như đinh đóng cột.
Úc Tranh nhướn mày: “Thật là đáng tiếc.”
***
Bước đầu tiên để làm gốm là nặn đất sét, Úc Tranh là người tay mới, Ưng Lê rất kiên nhẫn dạy anh.
Cũng không biết tại sao, Úc Tranh chơi trò cô giáo học sinh chơi đến nghiện, không những không ngừng gọi cô là cô Ưng mà còn toàn hỏi những chuyện không có ý nghĩa.
“Cô Ưng…..”
Ưng Lê liếc mắt nhìn: “Không được ầm ĩ đến tôi.”
Úc Tranh ấm ức than thở: “Vâng ạ, cô Ưng.”
Sau khi nhào nặn đất sét, tiếp đó là tạo hình, hình được tạo ra bằng cách kéo dài, khoanh trũng cục đất sét dựa vào sự chuyển động của bàn xoay.
Ưng Lê dạy Úc Tranh một lần, nhưng bước này đối với người mới mà nói thì tương đối khó, nên cô ở bên cạnh chỉ đạo hỗ trợ.
“Trước kia vì sao chọn học làm đồ gốm?” Úc Tranh sinh ra tò mò khi nhìn động tác thuần thục của cô.
Nhìn chỗ bùn đất sét không ngừng xoay tròn thành hình, Ưng Lê híp mắt cười trả lời: “Làm gốm thật sự rất dễ chịu, có thể giúp nội tâm an tĩnh lại, giúp anh quên đi mọi phiền não.”
“Cũng giống việc em học cắt giấy và vẽ tranh?” Úc Tranh biết Ưng Lê không chỉ có hứng thú một hai cái gì đấy.
Ưng Lê gật đầu: “Livestream cũng vì sở thích.”
“Lúc nào em livestream có thể đưa anh đến xem không?” Úc Tranh nghe đến chuyện này là thấy bất mãn, rõ ràng thứ bảy nào anh cũng có thời gian nhưng Ưng Lê không cho phép anh đến phòng làm việc.
Ưng Lê ngẩng đầu: “Anh đến sẽ làm tôi phân tâm.”
Những lời này vừa nói ra, Úc Tranh khẽ đảo tròng mắt, bên môi nở nụ cười thỏa mãn.
***
Sau khi kéo tạo hình trên bàn xoay sẽ đặt nó sang một bên để phơi khô, Ưng Lê khá ngạc nhiên về năng lực học tập của Úc Tranh. Cô chỉ ở bên cạnh hướng dẫn, gần như toàn bộ quá trình do một mình Úc Tranh hoàn thành.
Còn lại mấy bước cuối không thể hoàn thành được trong hôm nay, mà Ưng Lê đưa Úc Tranh đến đây chỉ vì mục đích thả lòng.
“Nếu anh thích, tôi sẽ bảo ông chủ hoàn thiện nốt mấy bước còn lại xong sẽ gửi đến nhà.” Ưng Lê nhìn anh hỏi.
Úc Tranh rửa sạch tay, không suy nghĩ chuyện đó, hỏi ngược lại: “Anh hoàn thành tốt bài tập, nên cho điểm thưởng mới phải?”
Anh nói xong, giơ tay cởi mấy cúc áo trên ngực, giọng điệu mập mờ nói: “Thật ra chỗ này rất bí ẩn, chưa có người khác đến quấy rầy.”
Thấy một màn như vậy, đầu óc Ưng Lê trống rỗng, cô không kịp suy nghĩ đã xông lên ngăn cản động tác của Úc Tranh.
Nhưng vừa mới tiến lên cô đã bị Úc Tranh vây ở trong ngực không thể động đậy.
Hơi thở chuyển động bên tai cô, mang theo sự nhập nhèm không rõ: “Anh chưa kịp làm gì mà em đã yêu thương nhung nhớ, anh không biết phải làm gì nữa?”
Ưng Lê:?
“Nếu anh không cởi xúc áo sơ mi, tôi sẽ không xông lên để ngăn cản.” Cô buồn bực, rõ ràng Úc Tranh đang vừa ăn cướp vừa la làng.
“Anh chỉ thấy hơi nóng.” Úc Tranh vô tội nói, “Trong đầu em đang nghĩ gì đấy? Nói cho anh nghe xem, để anh tính thử coi có thể thỏa mãn giúp em không?”
Ưng Lê: “……..”
Cô không muốn thỏa mãn gì hết!!
Thấy hai má cô ửng đỏ, Úc Tranh cúi đầu nở nụ cười: “A Lê, dáng vẻ khi đỏ mặt của em thật đáng yêu.”
Biết anh hay nói đùa, Ưng Lê vừa tức vừa giận, trừng mắt nhìn nhìn anh.
***
Rơi quán làm đồ gốm thủ công, Ưng Kỳ gọi điện thoại đến, nói là mình cô đơn, muốn gọi Ưng Lê đến đây ăn cơm cùng.
Chờ lúc Ưng Kỳ vào phòng riêng thấy Úc Tranh ở đây cũng ngây ngẩn cả người: “Đã nói là anh em ăn cơm, sao còn mang theo cả người nhà đến đây?”
Ưng Lê biết làm sao, lúc nhận điện thoại có cả Úc Tranh ở bên cạnh, sao có thể bỏ qua người này rồi một mình đến đây.
Úc Tranh rất hài lòng với từ người nhà này, anh không né không tránh, sắc mặt thản nhiên gọi: “Anh.”
Ưng Kỳ hoảng sợ, vội vàng tìm chỗ khác cách xa vị trí Úc Tranh, sau đó nhìn anh hỏi: “Úc Tranh, anh ăn nhầm gì à?”
Úc Tranh mỉm cười: “Em là chồng của A Lê, anh là anh trai A Lê, gọi như vậy có vấn đề gì không?”
Ưng Kỳ im lặng một lúc, nghi ngờ nhìn hai người, nói chung anh ta cảm thấy có chỗ nào đó kỳ kỳ: “Nói thật đi, có phải hai người hợp tác nghĩ ra trò gì đấy để hố anh không?”
“Vậy anh cũng nói thật đi, vô duyên vô cớ tìm em ra ngoài ăn cơm làm gì?” Ưng Lê còn lâu mới tin cái gì mà cô đơn, nói dối muốn mời cô ăn cơm.
Ưng Kỳ che dấu ho khan một tiếng, trong tiếng nói có sự nén giận: “Không phải vì chuyện em tự nhiên kết hôn à, mẹ bắt đầu sốt ruột chuyện của anh nên sắp xếp cho anh đi xem mắt.”
“Đúng là nên chúc mừng.” Ưng Lê không đồng cảm thay, còn cười tủm tỉm, “Xem mắt là chuyện tốt, xem ra em sắp có chị dâu nhanh thôi.”
“…….” Ưng Kỳ giật giật khóe miệng, anh ta chỉ biết mình đã tìm lầm người, nhưng vẫn cố giữ lại một tia hy vọng cuối cùng, “Anh chính là anh trai em, hơn nữa anh không có hứng thú với mấy chuyện xem mắt như này, em có thể giúp anh một chút được không?”
“Em giúp anh thế nào?” Ưng Lê dừng đùa nói, bắt đầu nghiêm túc, “Nói tóm lại em không thể trực tiếp đến đuổi thẳng người đi, như thế không được lễ phép.”
Ưng Kỳ trầm mặc: “Em đóng vai bạn gái anh, thế nào?”
Úc Tranh lập tức nhăn mày, vẻ mặt không vui nhìn anh ta.
Ưng Lê lắc đầu: “Mẹ không ngốc, anh tìm em không bằng tiêu tiền đi tìm người nào đó đến đóng giả càng hợp lý hơn. Hơn nữa chuyện đi xem mắt nếu anh không hài lòng ba mẹ đâu có bắt buộc anh?”
Ưng Lê hít sâu, chỉ thấy thức ăn ngon ở trước mắt nhạt như nước ốc.
Sau khi lên xe, Úc Tranh vừa giúp cô thắt dây an toàn vừa hỏi: “Nếu người trong nhà sắp xếp cho em đi xem mắt, em đi không?”
“Không đi.” Ưng Lê trả lời quyết đoán.
Úc Tranh thả lỏng, khóe mắt nhăn lại: “Từ trước đến nay chưa bao giờ anh nghĩ đến chuyện xem mắt, vì anh biết có em.”
Ưng Lê ngẩn người, nhìn thẳng vào mắt Úc Tranh đùa: “Hóa ra anh luôn có tâm tư khác.”
Úc Tranh cong cong môi: “Đúng vậy, tâm tư là em. Cho nên anh bị đánh tơi tả, thua thê thảm.”
————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Úc tổng: Cô Ưng, anh muốn học cái khác gì đó
Lê Lê: Biến
Người nào đó sau khi biết tâm ý của vợ được một tấc lại tiến một thước, muốn làm gì thì làm!!