Chương 72: Bé Con Chơi Đủ Rồi Về Nhà Thôi

Cậu Chủ Em Sai Rồi

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Vậy là Nguyệt Vy đã đột ngột nghỉ làm ở cà phê Rose.

Nhật Tân thì vẫn làm việc ở đó.

Vốn dĩ cậu cũng không muốn làm nữa, nhưng Nguyệt Vy vì bất đắc dĩ mới nghỉ việc, còn cậu cũng không thể thiếu trách nhiệm mà nghỉ ngang.

ít nhất cũng phải để người ta tìm người thay thế.

Từ ngày gặp Hoàng Phong ở quán cà phê, Nguyệt Vy cố gắng thế nào cũng không thể tỏ ra thản nhiên như không có chuyện gì.

Cô cứ liên tục rơi vào tâm trạng thấp thỏm, lo âu, mỗi lúc ra đường cứ phải nhìn trước nhìn sau, tan học hay tới trường đều không dám đi một mình.

Nỗi ám ảnh Hoàng Phong xuất hiện ngay cả trong giấc mơ của cô.

Nhiều đêm giật mình tỉnh giấc, cả người đều đầm đìa mồ hôi, trống ngực đập thình thịch liên hồi.

Có thể hiểu, nỗi sợ hãi của Nguyệt Vy lớn đến mức nào.

Cô gọi điện cho bà Kim Ánh, kể rằng cô gặp Hoàng Phong ở quán cà phê, ban đầu Kim Ánh cũng tỏ ra rất bất ngờ, hỏi Hoàng Phong có đuổi theo cô không, Nguyệt Vy lắc đầu nói không, lúc này tâm tình dần buông lỏng, bà thở phào nói với Nguyệt Vy: “Con bé ngốc nghếch này, con làm gì phải lo lắng đến mất ăn mất ngủ như thế, nếu nó còn hứng thú với con thì bây giờ con còn ngồi đây sao?”
Nguyệt Vy nghe bà nói, lúc này mới dần tỉnh ngộ.

Cô nhận ra, đã ba ngày kể từ hôm gặp lại Hoàng Phong rồi, hắn vẫn không đến tìm cô.

Đúng rồi? Vậy cô lo lắng cái gì? Thật là ngốc nghếch mà
Hoàng Kim Ảnh còn nói: "Hoàng Phong lại đi công tác nữa rồi.

Lần này không biết bao lâu mới về.

Hơn nữa, lần này, nó có về, con cũng không cần lo lắng.

Cứ yên tâm sống cuộc đời của mình, hẳn là nó đã chấp nhận buông tay rồi đấy.

Nguyệt Vy nghe vậy, càng nhẹ lòng hơn.

Cô cảm thấy lời dì Ánh nói rất hợp lý.

Nếu Hoàng Phong còn hứng thú với cô, bây giờ cô cũng chẳng còn tự do ngồi đây.

Một tuần sau đó, cuộc sống của
Nguyệt Vy lại trở về quỹ đạo cũ, chẳng còn phiền lo, suy nghĩ nặng nề gì nữa.

Ngày ngày cử đến trường, tan học rồi trở về trọ, tối đến đọc vài trang sách làm bài tập rồi đi ngủ.

Cô định rằng, vài hôm nữa, sẽ đi tìm việc.

Nhật Tân nghe cô nói vậy, thì nói: “Đợi qua sinh nhật chị rồi đi cũng chưa muộn.

Nếu không, đi làm vài hôm lại xin nghỉ thì không hay lắm.

Năm nay, chị em mình gặp nhau, chị lại quen được bạn mới, cũng nên đón sinh nhật vui vẻ một chút chứ? Sắp bước ra tuổi 22 rồi còn đậu, năm nay là sinh nhật cuối cùng trong cuộc đời sinh viên của chị đấy.”
Nguyệt Vy cảm thấy Nhật Tân nói cũng có rất hợp lý.

Còn một tuần nữa là sinh nhật cô rồi.

Còn là sinh nhật cuối cùng trong những tháng ngày thảnh thơi ngồi trên ghế nhà trường nữa, cũng nên để lại chút kỷ niệm chứ nhỉ?.

Vậy là, những ngày sau đó, Nguyệt Vy háo hức chờ đến sinh nhật của mình.

Hôm đó, là một ngày trời mưa lất phất, từng con phố rải đầy những làn mưa bụi trắng xóa, tiết trời se lạnh, cái lạnh mơn man khắp da thịt, mang đến cảm giác khoan khoái mát mẻ dễ chịu.

Huệ An và Nhật Tân vẫn phải đi làm thêm, họ định rằng tối nay sẽ xin về sớm, cả hội sẽ cùng nhau đi vui vẻ một bữa ra trò.

Nguyệt Vy lại ở trọ một mình.

Vốn dĩ, mấy năm trước, sinh nhật của cô cũng như ngày thường thôi, cũng không tổ chức khoa trương cầu kì.

Đơn giản là đi dạo phố cùng Quốc
Anh, hai người ngồi cạnh nhau, nói đủ chuyện trên đời dưới đất.

Hai món quà mà anh tặng cô hồi đó, đến giờ cô vẫn còn giữ lại.

Đó là một chiếc khăn quàng cổ, và món quà thứ hai là chiếc áo khoác gió màu be.

Quà còn đó.

Chỉ là người đã đi rồi mà thôi.

Haizz...!Cô lại nghĩ đến chuyện không đâu rồi đấy.

Đã dặn lòng, phải buông tay nhưng cứ luôn nghĩ ngợi là sao nhỉ?
Có lẽ, lần đầu cô yêu một người, không dễ để thu hồi tình cảm của mình như vậy.

Nguyệt Vy không muốn bản thân mình bận tâm đến những chuyện không đáng nữa.

Cô gọi điện cho mẹ.

Có lẽ nhiều người quên mất rằng, vào ngày sinh nhật của mình cũng chính là ngày trọng đại của mẹ.

Bởi lẽ, chính ngày này của nhiều năm về trước, mẹ đã chịu đựng cơn đau như chết đi sống lại, hoàn thành sứ mệnh đưa con đến với đời.


Hàng năm cứ đến sinh nhật của cô, nếu ở xa nhà, Nguyệt Vy chưa bao giờ quên gọi về mẹ.

Cô lấy điện thoại ra, trên màn hình hiển thị 20h30.

Thông thường, giờ này mẹ cô đã đi làm về, ăn uống cũng đã xong xuôi, bắt đầu lên giường chuẩn bị đi ngủ.

Đây là thời điểm thích hợp để cô gọi điện nhất.

Ấn một dãy số quen thuộc, còn chưa kịp bấm phím gọi, thì bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng này, hẳn là Huệ An rồi.

Cô ấy nói sẽ về sớm vì cuộc hẹn hôm nay của cả ba.

Cô tươi cười nói vọng ra: "Mình ra ngay đây?” Nguyệt Vy mang theo tâm trạng hảo hức ra mở cửa.

Nụ cười tươi rói hiện rõ trên môi, cô chẳng suy nghĩ gì, cứ thế mà mở cửa ra.

Rất lâu sau này, Nguyệt Vy vẫn cảm thấy hối hận vì hành động ngu ngốc này của mình.

Nếu như thời gian có thể quay trở lại, Nguyệt Vy sẽ không bao giờ dễ dàng mở cánh cửa đó ra như vậy.

Chỉ là trên đời, vốn dĩ chẳng tồn tại hai chữ “nếu như.

Giây phút Nguyệt Vy nhìn thấy người đàn ông đứng ung dung nhàn nhã xuất hiện trước cửa phòng trọ, cả người như đông cứng lại, hai chân chốn đứng tại chỗ, bàng hoàng kinh ngạc không thốt nên lời.

Hoàng Phong đứng đút tay vào túi quần, vẫn là bộ dạng ung dung phóng khoảng đó, sơ mi trắng quần tây đen, cà vạt chỉnh tề, quần áo phẳng phiu, trên môi như có như không gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.

Gương mặt tuấn tú gần kề ngay trước mắt, mỗi một đường nét đều sắc bén rõ ràng đến mức chỉ cần nhắm mắt lại Nguyệt Vy cũng có thể vẽ ra, nó ám ảnh cô ngay cả trong giấc mơ và suy nghĩ.

Phút đó, hồn vía Nguyệt Vy như bị Hoàng Phong bắt đi.

Cô mơ hồ cảm thấy rằng môi mình đang va đập vào nhau mãnh liệt.

Mãi đến khi giọng nói từ tính biếng nhác của hắn vang lên, chút ý thức của cô mới trở về.

"Sinh nhật vui vẻ.

Bé con của anh?” Thanh âm du dương tựa như tiếng đàn violon, không hề có chút cuồng nộ tức giận, hết sức nhẹ nhàng âu yếm, mang theo sự sủng ái yêu chiều vô hạn, thế nhưng với Nguyệt Vy nó chẳng khác nào tiếng triệu hồi của ma quý.

Cô hấp tấp vội vã đến nổi tay chân cuống lên, không nói một lời, dứt khoát đóng cửa lại.

Nhưng rất tiếc, cửa còn chưa kịp khép lại, một cánh tay rắn chắc đã chặn lại.

Một tay Hoàng Phong đặt lên lên cửa, một tay đút vào túi quần, dịu dàng nhìn cô: “Sao thế Vy, em gấp gáp cái gì hửm?” Nguyệt Vy hoảng loạn cực kì, cô muốn hét lên, chỉ là còn chưa kịp làm gì, cửa đã bật ngược trở lại.

Hắn chỉ dùng sức nhẹ nhàng nhưng Nguyệt Vy vẫn không chống đỡ được mà ngã vật xuống sàn.
Hằn nhàn nhã bước vào, phòng trọ nhỏ bé cũ kĩ hoàn toàn đối nghịch với bộ dạng lịch lãm sang trọng của hắn.

Khí lạnh bên ngoài ập vào, nhiệt độ trong phòng như hạ xuống mức thấp nhất.

Giờ phút này, ngay cả hơi thở của Hoàng Phong cũng khiến cô không rét mà run, cả người như chết cóng.

Môi bật ra vài thanh âm đứt quãng: “Anh đi ra...!Đi ra ngay.

Đi ra.” Hoàng Phong nghe lời cô mới là lạ.

Hắn cúi người, từng chút tiến sát về phía Nguyệt Vy, cô như con chuột nhất bị dồn vào đường cùng, run rẩy không ngừng lùi về sau.

Mãi đến khi lưng đã chạm sát vào tường, cô mới co rúm cả người lại, kinh hoảng nhìn Hoàng Phong.

Vẻ mặt của cô bây giờ, không thể dùng một từ sợ hãi để tả nữa rồi: "Anh....!anh...!Đi ra ngoài.

Đi ra ngay.

Hoàng Phong dễ dàng áp sát cô, hắn nửa quỳ nửa ngồi trước mặt cô, ảnh mắt như ngâm trong băng lạnh, bạc môi gợi lên một nụ cười giễu cợt: "So?"
Ngón tay hắn sượt qua gò má cô, giọng điệu giễu cợt vang lên: "Em cũng biết sợ sao?”
Hai tay Nguyệt Vy cuộn chặt lại thành nằm đấm, ngón tay đâm sâu vào da thịt, cô cố trấn tĩnh bản thân, giờ phút này, càng hoang mang càng bất lợi cho cô.

Nguyệt Vy nuốt nuốt nước bọt, hàng mi run run che đậy đôi mắt ngập tràn sự hoảng loạn.

Cô không đáp trả hẳn lời nào, càng không dám nhìn vào ánh mắt mê hoặc trí mạng của hắn.

Trong đầu cô lúc này, chỉ có duy nhất một suy nghĩ "chay".

Một giây sau đó, cô dùng hết sức bình sinh, đẩy hằn ra, có lẽ do không phòng bị, Hoàng Phong nhanh chóng ngã về sau.

Nguyệt Vy nhân cơ hội, đứng lên toan chạy ra cửa phòng.

Sau lưng, vang lên tiếng cười khẽ khàng âm hiểm của Hoàng Phong: “Em vẫn không thay đổi chút nào?” Câu nói này của hắn không khỏi khiến Nguyệt Vy căm ghét.

Đôi chân trần của Nguyệt Vy vừa chạm xuống nền hành lang, eo đã bị một lực lớn kéo về, nhấc bổng lên.

Cô kinh hoảng hét ầm lên.

Tiếng hét chưa cất lên được bao lâu thì Hoàng Phong đã bịt chặt miệng cô lại, bế thẳng lên, đi thẳng ra bên ngoài.

Mỗi bước đi, đều như cắt đứt dây thần kinh của cô, báo hiệu có sắp trở về với cuộc sống tối tăm trước kia.

Nước mắt Nguyệt Vy rơi đầy trên mặt, thấm ướt cả mu bàn tay hằn: “Thả...!ưm...!thả.

Cứu.

Ư ..5"
Hành lang dãy trọ le lói vài ánh đèn.

Nguyệt Vy giãy dúm kịch liệt, cổ họng bật ra vài tiếng ưm...!ưm...!kháng cự
Đội chân trần quẫy đạp liên tục, cô giãy dụa đến đầm đìa mồ hôi.

Nhưng chẳng thể ngăn cản được hành động của Hoàng Phong, hắn vẫn ung dung bể cô, bình tĩnh đi hết hành lang của dãy trọ.

Ra đến đường lớn, ánh đèn neon chiếu xuống, dừng ở khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phong, mỗi một đường nét đều toát lên vẻ ma mị mê hoặc.

Cô khóc nức nở, tiếng khóc yếu ớt chặn lại trong lồng ngực hắn.

Khi bước chân Hoàng Phong đến gần xe ô tô, hằn hơi cúi người, ái muội nói vào tại cô: "Bé con, chơi đủ rồi, về nhà thôi?".