Cảnh Xuân Tươi Đẹp Trong Lòng Anh
Đăng vào: 12 tháng trước
Tác giả: Hội Đường
Editor: Thịt sườn nướng
Nghe anh nói, Giang Phán theo bản năng lấy tay phải che cổ tay tay trái lại, ngón tay cái vuốt ve vết sẹo nơi cổ tay, thần sắc dần trở nên hốt hoảng.
Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen, ánh mắt trống rỗng đầy bi thương, khóe môi mang theo vài phần tự giễu, âm thanh nhỏ tới mức không thể nghe thấy: "...... Không có gì."
Một lúc lâu sau anh cũng không trả lời, bầu không khí trong không gian nhỏ hẹp như ngừng lại, yên tĩnh đến đáng sợ.
Giang Phán đột nhiên buông tay phải ra, cúi đầu nhìn cổ tay, vệt đỏ trên làn da trắng nõn hiện ra rất rõ ràng trông như bị người ta dùng sức nắm chặt lấy.
Cô chớp mắt thở dài một hơi, quay đầu nhìn sườn mặt người đàn ông, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, dịu dàng hỏi: "Giáo sư Chu, anh có cảm thấy trong xe anh có mùi gì đó kỳ lạ hay không? Hơi chua chua, chát chát?"
Chu Đình Quân bình tĩnh liếc nhìn cô, từ từ hạ cửa sổ xe ghế phụ xuống.
Giang Phán: "......"
Cô nghiến răng, hai hàm răng va vào nhau kêu lập cập.
Được, xem như anh lợi hại.
Gió lạnh thổi vào, Giang Phán mặc bộ quần áo mỏng manh bị thổi qua có chút lạnh.
Cô đóng cửa sổ, dịch người, đầu tựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.
Giang Phán hướng mặt ra ngoài cửa sổ, vốn chỉ muốn giả vờ để anh nghĩ rằng cô đang tức giận, nào ngờ lại ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh giấc xe đã dừng lại, hình như bên trong xe chỉ có mình cô, người đàn ông ngồi ở ghế lái không biết đã đi đâu tự bao giờ.
Cổ cô có chút cứng đờ, giơ tay xoa xoa rồi ngồi thẳng dậy, nhìn quanh một vòng mới thấy Chu Đình Quân đang đứng bên ven đường gọi điện thoại.
Anh đưa lưng về phía cô nên Giang Phán không nhìn thấy được nét mặt của anh, không có cách nào đoán được anh đang nói chuyện với ai.
Cô liếm đôi môi có chút khô, cảm giác cơ thể thiếu nước trầm trọng, lúc này mới phát hiện ra nhiệt độ bên trong xe quá cao, không biết anh bật điều hòa ở mức bao nhiêu, nhưng cô cũng không ngại nóng.
Giang Phán nhẹ nhàng đẩy cửa xe mở ra một cái khe nhỏ, dán lỗ tai vào chỗ đó, nín thở nghe lén.
Nhưng mà giọng anh lại quá trầm, có lẽ sợ quấy rầy giấc ngủ của cô nên cố ý hạ giọng, Giang Phán ngồi nghe cả buổi mà cũng chỉ nghe được mấy cụm "Ừm", "Tiếp tục điều tra", "Được" này mà thôi.
Nhưng những chữ này cũng đã đủ manh mối rồi, Giang Phán nhướng mày, cô đoán chắc chắn có liên quan đến công việc.
Khóe môi Giang Phán giật giật, dùng môi âm thầm nói ra ba chữ "Cuồng công việc".
Cô vừa định lặng lẽ lườm anh một cái, mí mắt mới vừa nâng lên, anh bất ngờ xoay người lại khiến cô không kịp trở tay, nhìn thẳng vào cô.
"......"
Động tác dừng lại nửa giây, Giang Phán làm như không có chuyện gì ngồi thẳng người, "Lạch cạch" đóng cửa xe lại che đi ánh mắt sắc bén của anh.
Chu Đình Quân nhìn chằm chằm vào cửa sổ ghế phụ, ánh mắt dần trở nên nhu hòa, vẻ mặt dịu dàng, ngôi sao trong mắt khẽ động.
Mạnh Húc ở đầu dây bên kia đợi một lát không thấy cấp trên trả lời, lại dò hỏi thêm lần nữa: "Sếp, còn chuyện gì nữa không ạ?"
"Còn nữa, mặc kệ cô ấy có đồng ý hay không, nhanh chóng tìm cho cô ấy một trợ lý, không cho phép cô ấy ăn cơm hộp nữa."
Mạnh Húc bên kia hơi do dự nhưng vẫn căng da đầu đồng ý: "Vâng thưa sếp."
Giang Phán về đến nhà, lấy điện thoại ra định gọi cho Lâm Huyên cô gái đáng bị chém ngàn đao kia, vừa mới mở danh bạ thì trên màn hình liền xuất hiện tên của cô gái đó gọi tới.
Chẳng lẽ cậu ấy có tật giật mình chủ động chịu đòn nhận tội?
Cô vén mái tóc lòa xòa trên trán, lắc lư đi đến sofa ngồi xuống, trượt nút trả lời màu xanh, ho nhẹ một tiếng vừa định mở miệng nói chuyện, âm lượng của Lâm Huyên bên kia như muốn xuyên thủng bầu trời: "Giang Phán, cậu giỏi lắm!"
"......"
Giang Phán ù tai, dừng một chút rồi cau mày đưa điện thoại ra xa.
Mà Lâm Huyên ở đầu dây bên kia vẫn còn hăng máu, cho dù Giang Phán có thật sự ù tai cũng nghe được rõ ràng đối phương đang la hét chuyện gì.
"Sao hả? Có tật giật mình không dám nói? Giang Phán, tớ nói cho cậu biết, cậu không cho tớ một lời giải thích rõ ràng thì tình hữu nghị của hai ta hôm nay sẽ thật sự chấm dứt!"
Ai quen Giang Phán đều biết cô không phải là một người có tính khí tốt, vô duyên vô cớ bị Lâm Huyên rống một tràng không đầu không đuôi như vậy, tính khí kia lập tức trỗi dậy.
Cô cười lạnh một tiếng, môi giật giật, thong thả phun ra một chữ: "Được."
Âm sắc giọng nói của Giang Phán vốn thiên về dịu dàng, giờ đây giọng điệu lạnh lẽo cùng với dòng điện rơi vào lỗ tai Lâm Huyên, theo dây thần kinh lỗ tai tiến vào đại não khiến cô thấy lạnh sống lưng.
Cô hít sâu một hơi, sau khi bình tĩnh lại một tí mới mở miệng: "Giang Phán, chuyện tìm cậu đóng phim điện ảnh này vốn là ý tốt của tớ, nếu như không coi cậu là bạn tớ đã không tìm đến cậu làm gì. Nhưng cậu đó, đã không thích thì thôi, vậy mà còn chặn WeChat tớ? Tớ con mẹ nó coi như đem lòng tốt cho chó ăn, bị cô bạn thân cho vào danh sách đen??? Tớ con mẹ nó......"
Lâm Huyên bên kia càng nói càng kích động, Giang Phán bên này sửng sốt vài giây mới mở WeChat ra, quả nhiên thấy tên Lâm Huyên trong danh sách đen.
Cô mở to mắt ngơ ngác hồi lâu, kéo Lâm Huyên ra khỏi danh sách đen, cố ý xem lại lịch sử trò chuyện của hai người.
Câu cuối cùng do cô gửi:【Không nhận.】
Thời gian là...... Rạng sáng chủ nhật tuần trước lúc hai giờ mười lăm phút?
Ký ức đêm đó ùn ùn kéo đến, đôi mắt Giang Phán dần dần cong lên, khóe môi căng ra nhưng vẫn không nhịn được "Phụt" một tiếng bật cười.
Lâm Huyên lại lần nữa thấy mình như con ngốc bị người ta trêu đùa, ngay khi đang tức giận định cúp máy thì nghe được giọng nói lưu luyến dịu dàng của bạn mình: "Không phải tớ cho cậu vào danh sách đen, là cục cưng nhà tớ làm."
Lâm Huyên nổi da gà, cô run run bả vai hỏi: "Bây giờ cậu còn nuôi chó nữa à?"
Dừng lại một chút, cô cảm thấy hơi sai sai, "Giang Phán, con mẹ nó cậu chơi tớ? Chó còn biết chặn WeChat hả? Nhà cậu nuôi giống gì nói tớ nghe, sáng mai tớ ra cửa hàng thú cưng mua một con về liền!"
Giang Phán: "......"
Cô khẽ thở dài, giọng nói trầm thấp êm tai: "Không phải cẩu, là cẩu tử."
(Cẩu tử là chỉ con người đó mọi người, nhưng mình không biết dịch sao cho hay với có vần điệu như câu trên nên tạm để như vầy, bạn nào có phương án gì thì gợi ý giúp mình nhé