Cảnh Xuân Tươi Đẹp Trong Lòng Anh
Đăng vào: 12 tháng trước
Tác giả: Hội Đường
Editor: Thịt sườn nướng
Giang Phán bị hơi thở nhẹ nhàng của anh bao vây, những cảm xúc bất an, sợ hãi trong lòng dần dần lắng xuống, cô khịt mũi, vịn tay anh đứng dậy.
Khóe mắt cô vẫn đỏ hoe, sắc mặt tái nhợt, môi mấp máy như muốn nói gì đó, vừa ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh khiến cô không nói nên lời.
Giang Phán lại trốn vào lòng anh, đầu ngón tay nắm chặt lấy áo lông mềm mại, mũi và hốc mắt lại chua xót.
Cô không nói gì, nhưng anh dường như đã hiểu hết tất cả.
Anh bảo cô đừng sợ, bảo cô làm việc mình muốn làm.
Phần còn lại anh sẽ gánh vác thay cô.
Không quan tâm mình sẽ phải đối mặt với những thứ rắc rối phiền phức gì.
Chưa từng có một ai giống như anh, che chở cô bất kỳ nơi đâu bất cứ lúc nào, làm cô ỷ lại, làm cô an tâm, làm trái tim của cô có nơi để quay về.
Cũng chưa từng có khoảnh khắc nào giống như bây giờ, khiến cô cảm thấy được sống thật là tốt, có thể gặp được anh, còn có thể được anh yêu thương, được anh che chở.
Giang Phán phồng má, sau khi từ từ thở ra một hơi thì hoàn toàn bình tĩnh trở lại, cô chớp mắt nhẹ giọng kêu: "Quân Quân."
Ngón tay Chu Đình Quân chậm rãi luồn vào tóc cô, giọng nói mát lạnh lại dịu dàng: "Ừ?"
Giang Phán liếm môi, giả vờ nghiêm túc suy nghĩ rồi cong môi nói đùa: "Trên mạng có truyện cười nói rằng ngàn lần vạn lần không nên chọc vào người học hóa, độc dược, thuốc nổ và khí độc rất khó đề phòng, anh nói thật cho em biết đi, vừa rồi trong đầu anh hiện lên bao nhiêu cách gϊếŧ người?"
Chu Đình Quân: "......"
Anh vò loạn tóc cô một phen, đáy mắt nhiễm chút ý cười nhàn nhạt, vì muốn phối hợp với cô còn cố tình hạ giọng, trầm thấp thần bí nói: "Không nhiều lắm, vài cái thôi."
Giang Phán khẽ cười, cô nâng tay lên chọc vào môi và má lúm đồng tiền của anh, mắt hạnh cong cong: "Vai ác trong một bộ phim mà em tham gia chính là một giáo sư khoa Y biếи ŧɦái......"
Nghe thấy cô nhắc đến người đàn ông khác làm Chu Đình Quân nhíu mày, anh cúi đầu liếc cô một cái: "Tại sao em lại cho rằng anh biếи ŧɦái?"
Giang Phán nuốt nước bọt, lúng túng nói: "Em bảo anh đừng học theo anh ta thôi, bọn họ không dám làm vậy với em đâu......"
Dù gì ông cụ Giang còn đang trông cậy vào cô để nịnh bợ người khác.
Chu Đình Quân híp mắt, không tiếp tục đề tài này nữa, ngón tay anh gỡ sợi tóc bị nước mắt làm dính lại nơi khóe môi trên mặt Giang Phán ra, khẽ hỏi: "Đói bụng không?"
Giang Phán aizz một tiếng, do dự vài giây mới nói: "Bữa tiệc khai máy vẫn chưa kết thúc, bây giờ em không thể đi được, nếu không thì anh......"
Chưa nói xong thì Chu Đình Quân đã bắt lấy tay cô dẫn đi ra ngoài, "Chúc Minh Hoằng là đạo diễn thuộc công ty điện ảnh do Cận Tịch Dạ mở."
Giang Phán sửng sốt, cảm giác bế tắc trong lòng được giải đáp, thảo nào cô luôn cảm thấy Chúc Minh Hoằng có chút bảo vệ người xa lạ là cô đây một cách quá mức, cô hơi do dự nhìn về phía Chu Đình Quân: "Vậy thì em...... có được vai nữ chính này không liên quan tới anh phải không?"
Vẻ mặt Chu Đình Quân lạnh lùng, anh gật đầu: "Ừm, không liên quan."
Giang Phán đột nhiên hiểu rõ, liếm môi nói: "Lúc mới bắt đầu thử vai em không biết nam chính là Lục Tây Duật, bằng không em nhất định sẽ không đi."
Suy nghĩ một chút, cô lại phòng ngừa chu đáo: "Em thật sự không có gì với cậu ta cả."
"Nếu sau này em và cậu ta có lên hot search thì cũng do quảng bá mà thôi."
Chu Đình Quân ừ một tiếng, áp suất quanh người lại thấp hơn một chút, anh trả lời: "Anh biết rồi. Em muốn ăn gì?"
Không hiểu sao Giang Phán lại thấy có hơi chột dạ, cứ luôn cảm giác sau này sẽ không được sóng yên biển lặng, mặc dù bộ thanh xuân vườn trường này không có cảnh hôn, thậm chí cảnh tiếp xúc cơ thể cũng không nhiều, nhưng trong lòng cô luôn có một loại linh cảm xấu.
Cô nghiêng đầu nhìn Chu Đình Quân, có ý ám chỉ nói: "Chỉ cần anh không ghen, cái gì cũng có thể."
Chu Đình Quân: "......"
Giang Phán vốn tưởng rằng lần này Chu Đình Quân cố ý tới đây tìm mình, lúc ăn cơm buột miệng hỏi mới biết anh tới thành phố N đi công tác, chỉ tiện đường lại đây nhìn cô một cái mà thôi.
Dùng bữa xong, Chu Đình Quân đưa cô đến dưới lầu khách sạn, sau khi nhìn cô đi lên mới gọi cho Cận Tịch Dạ.
Cận Tịch Dạ đang suy nghĩ mọi cách dỗ An Tinh Nguyệt vui vẻ, bao cả công viên giải trí, buổi tối dẫn cô bé ngồi đu quay một vòng, mới bước một chân lên đu quay đã nhận được điện thoại của Chu Đình Quân.
Đã quen với việc bị Chu đại thiếu gia áp bức bóc lột, Cận Tịch Dạ hộ tống An Tinh Nguyệt ngồi một vòng, sau khi đưa cô gái nhỏ về liền mang theo tâm trạng tràn ngập buồn bực đến tìm Chu Đình Quân.
Bước vào câu lạc bộ nhà mình, lên tầng cao nhất rồi đi qua một hành lang dài, Cận Tịch Dạ vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đứng trước khung cửa sổ lớn kiểu Pháp.
Trên bàn làm việc trước cửa sổ còn một ít văn kiện nằm rải rác, anh bước tới tùy tiện nhìn thoáng qua.
Kế hoạch xây dựng kinh tế khu Giang Đông mới thành phố N trong mười năm.
Cận Tịch Dạ lật vài tờ rồi khịt mũi: "Tớ nhớ hai năm trước ông già nhà cậu thu mua không ít đất ở thành phố N phải không, nếu tớ nhớ không lầm, có mấy mảnh lớn được chia thành khu Giang Đông mới, tài liệu chính phủ ở đây, vậy há chẳng phải giá đất trong tay cậu sẽ tăng lên gấp mấy lần sao? Hai ta là anh em, cậu lấy giá gốc bán cho tớ một miếng nhé?"
Chu Đình Quân xoay người, bình tĩnh nhìn anh: "Cậu biết người phụ trách khu Thịnh Dương không?"
Cận Tịch Dạ nhướng mày: "Cái bà dây dưa với mấy tiểu thịt tươi trong giới giải trí ấy hả? Sao thế? Bà ta cũng muốn cắm một chân, không biết tự lượng sức mình muốn chia một miếng bánh?"
Chu Đình Quân rũ mắt im lặng một chốc, rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía Cận Tịch Dạ, đôi mắt tối sầm.
Động tác lật giấy trên tay Cận Tịch Dạ dừng lại, ánh mắt hơi mờ mịt: "...... Bà ta chọc gì tới cậu à?"
Chu Đình Quân không nói gì, anh hơi cúi người, rút một phần văn kiện trong đống giấy tờ tiện tay đưa qua.
Cận Tịch Dạ nửa đêm ngồi ở bàn làm việc, chân dài bắt chéo, nhận phần văn kiện đặt trên đùi, xem vài tờ thì gần như hiểu ra.
"Không thể không nói, chiêu này của cậu cao tay, bán được mảnh đất phế thải trong tay với giá cao lại có thể đùa chết đối phương, đúng là gϊếŧ người không thấy máu."
Cận Tịch Dạ cong môi cười: "Đúng lúc tớ có họ hàng là cấp dưới trong công ty bà ta, nghe nói tay chân của người phụ nữ này được không sạch sẽ."
Anh đứng dậy, đi đến bên cạnh Chu Đình Quân, nhẹ nhàng vỗ vai anh, "Chuyện mà thành cậu cho tớ một miếng đất nhé?"
Chu Đình Quân tránh tay anh, lạnh lùng liếc nhìn: "Gấp hai."
Cận Tịch Dạ: "...... Sao cậu không đoạt lấy? Chúng ta là anh em......"
Khóe môi Chu Đình Quân hơi nhếch lên: "Gấp ba."
Cận Tịch Dạ: "...... Gấp hai thì gấp hai."
Dù sao thì mua vào gấp hai, ít nhất có thể bán ra gấp bốn.
Cận Tịch Dạ thở dài, vẻ mặt tò mò nhìn Chu Đình Quân chằm chằm: "Vậy cậu nói thật cho anh em nghe, sao lại đột nhiên muốn chỉnh bà ta? Hơn nữa cậu không cảm thấy mình đang phí thời gian sao? Khá rủi ro khi vẽ ra một cái bánh rồi lại làm cho bà ta ngã xuống vách núi ngàn trượng? Cậu trực tiếp cho người tìm bằng chứng tham ô và biển thủ công quỹ của bà ta không phải được rồi sao?"
Chu Đình Quân bình tĩnh nhìn anh: "Bà ta bắt nạt vợ tôi."
Cận Tịch Dạ cười hai tiếng khô khan: "...... Ha ha."
Nhìn xem, nhìn xem, Chu công tử luôn lạnh lùng lãnh đạm hóa ra lại giống như học sinh tiểu học, mở miệng một cái là vợ vợ.
Cái tình yêu chết tiệt này ~
Giang Phán trở về khách sạn đã phát gửi tin nhắn xin lỗi đạo diễn, gửi xong thì vọt đi tắm, lau khô tóc xong thì vừa đắp mặt nạ vừa mở điện thoại.
Cô vào hot search Weibo xem, sóng yên biển lặng, thế giới thật thanh tịnh.
Một giây trước khi rời khỏi Weibo, Giang Phán nghĩ tới Weibo của Chu Đình Quân, cô nhìn đồng hồ, hơn mười giờ, nếu anh có việc chắc cũng đã xong rồi.
Đang định gọi điện thoại cho anh thì trên màn hình bỗng nhiên nhảy ra ba chữ: Anh trai Chu.
Giang Phán cong môi cười suиɠ sướиɠ, cô ấn nút trả lời, giọng nói ngọt ngào: "Em đang định gọi cho anh đấy, mới vừa nghĩ thôi là anh đã gọi tới rồi. Anh nói xem có phải hai ta là tâm ý tương thông trong truyền thuyết hay không?"
Chu Đình Quân "Ừ" một tiếng, ý cười trong cổ họng tràn ra, anh hạ giọng, âm cuối vừa trầm thấp lại dịu dàng: "Em vừa nhớ đến anh đấy à?"
Giang Phán giơ tay lột mặt nạ trên mặt xuống, lông mi run rẩy, "Đúng vậy, em vừa nhớ đến anh. Đặc biệt em còn đang suy nghĩ hơn nửa đêm, anh và Cận Tịch Dạ hai người sẽ nói những gì, dựa vào sự hiểu biết của em về Cận công tử, những hoạt động và nơi mà người như anh ta ra vào hằng đêm quá xô bồ."
Cô hừ một tiếng, tiếp tục nói: "Cho nên đi công tác có phải là cái cớ anh dùng để gạt em hay không? Thật ra anh và Cận Tịch Dạ đến đây để tìm vui? Quân Quân, đừng để anh ta dạy hư."
Người đàn ông ở đầu dây bên thấp giọng cười một tiếng, tiếng cười giống như lớp cát bên dưới được chà qua giấy nhám, âm sắc động lòng người: "Anh cũng nhớ em."
Trong nháy mắt khi anh cất lời, Giang Phán cảm thấy lỗ tai mình như muốn mang thai, cô trợn to hai mắt, lỗ tai trắng nõn dần nhuộm một màu hồng nhạt.
Hình như đây là lần đầu tiên cô nghe anh nghiêm túc nói lời âu yếm với mình như vậy.
Hóa ra nói lời yêu thương với người mình thích sẽ làm con người ta dễ thẹn thùng đến thế, sẽ khiến cô vui vẻ như vậy.
Tựa như ăn rất nhiều đường, cả trái tim đều được bọc lại trong mật, ngay cả máu cũng dần trở nên ngọt ngào béo ngậy.
Giang Phán khẽ ho, nghẹn cười, cô chớp mắt, nghiêm túc hỏi: "Đúng rồi, tên Weibo của anh có phải là Phán Phán không? Anh theo dõi em từ lúc nào vậy?"
Bên kia im lặng vài giây, tiếng hít thở của người đàn ông đột nhiên nhẹ hơn, dường như bị trật một nhịp.
Một lát sau, anh thấp giọng trả lời: "Ừm, là tên đó. Về phần theo dõi từ khi nào...... Anh quên rồi."
Giang Phán cũng không quá quan tâm, cô cười cười, hắn giọng rồi nghiêm túc hỏi: "Quân Quân à, tên Weibo của anh là gì?"
Chu Đình Quân như đoán được chút tâm tư của cô, trong giọng nói mang theo vài phần ý cười, còn tràn đầy sự cưng chiều: "Phán Phán."
Hai mắt Giang Phán sáng rực, nói một lèo: "Ông đây, con gọi ta làm gì?"
Chu Đình Quân: "......"
Có vẻ cô gái nhỏ rất ngứa da, đúng là thiếu đòn.
(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ