Chương 73: Em là kẻ ngốc sao?

Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Đăng vào: 12 tháng trước

.

"Làm gì? Đương nhiên là tới nhìn bạn gái anh một chút rồi!"

Hốc mắt Hứa Hạo Trạch hãm sâu, đã không còn nhìn thấy sự hăng hái của mấy ngày trước, thoạt nhìn mấy ngày này anh trôi qua không được tốt lắm.

"Xì, bạn gái anh? Xin hỏi ai là bạn gái anh?"

Lâm Thiển Y mỉa mai anh, cười lạnh không dứt.

"Thế nào? Được đại gia bao liền quên người cũ?"

"Ha ha, Hứa Hạo Trạch anh điên rồi. Bây giờ chúng ta đang ở ngoài đường, nói chuyện với người khác có thể tích chút công đức không?"

"Tích công đức?"

Hứa Hạo Trạch cười lạnh, con ngươi vốn trong suốt nay hiện đầy sự nham hiểm. Cô chưa bao giờ biết người đàn ông cô từng thích lại có một mặt u ám như vậy.

"Lâm Thiển Y! Tôi cũng sắp chết rồi, còn có tâm tư quan tâm những thứ đó sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thiển Y liền thay đổi, đặc biệt ở trước công ty có không ít người đang nhìn về hướng này, điều này làm cho mặt cô nóng hừng hực.

"Anh rốt cuộc muốn thế nào?"

"Chuyện này rất đơn giản, cho tôi tiền!"

Lâm Thiển Y trợn to mắt, ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh.

"Sao anh không đi chết luôn đi?"

"Thế nào? Còn muốn đánh tôi?"

Hứa Hạo Trạch nắm bàn tay nhỏ bé chuẩn bị đánh anh của Lâm Thiển Y, cười xấu xa.

"Cô cũng đừng quên, cô là vợ chưa cưới của tôi!"

"Chó nhà anh đánh rắm thối lắm!"

Lâm Thiển Y tức giận, tên khốn kiếp này như thế nào mà có thể ở khắp nơi nói bậy bạ? Rõ ràng chia tay là do hắn nói, lúc ấy lại còn cảnh cáo cô không được tìm hắn dây dưa. Cô như mong muốn của hắn, vậy mà lúc này? Chuyện gì xảy ra vậy trời?

"Cô nói tôi thúi lắm? Mẹ tôi đã đem tín vật đính ước cho cô, cô dám nói cô không nhận?"

"Hừ! Hứa Hạo Trạch anh còn không phân rõ phải trái sao? Cái đó là do tôi muốn sao? Rõ ràng là do các người nhất quyết đưa cho tôi, anh nếu muốn lấy lại thì cứ nói, tôi bây giờ lập tức trả lại cho anh!"

Lâm Thiển Y vừa nói xong liền mở túi ra, đem khối ngọc bội lấy ra ngoài, đưa tới trước mặt Hứa Hạo Trạch. Hứa Hạo Trạch vốn tính đưa tay nhận lấy, tiếc rằng một tay khác của Lâm Thiển Y còn đang bị anh nắm, cô muốn hất ra liền dùng lực, vừa lúc đem ngọc bội Hứa Hạo Trạch vừa cầm trong tay đánh rơi xuống đất.

"Choang" một tiếng, ngọc bội bể thành vài mảnh.

"Lâm Thiển Y!"

Kèm theo tiếng rống giận của Hứa Hạo Trạch còn có tiếng tát tay vang lên.

Đây là lần thứ hai hắn đánh cô!

Tên đàn ông cặn bã này!

Lâm Thiển Y tức giận, hai tay xô về phía trước, Hứa Hạo Trạch trừng mắt lùi về sau hai bước. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ. Lúc này cả hai đều trong cơn tức giận.

"Được, được, được lắm. Lúc này coi như cô không muốn đưa tiền thì cũng phải đưa! Cô có biết giá trị ngọc bội này không?"

"Tôi khinh!"

Đền tiền! Lâm Thiển Y không phủ nhận là ngọc bội này rất đẹp, nhưng nếu nói tới ngọc bội này có đáng giá thì không hẳn là thế. Tên cặn bã này rõ ràng muốn đòi tiền cô mà thôi. Nghĩ cũng rất hay!

"Đem tấm thẻ vàng lần trước đưa cho tôi, nói cho tôi biết mật mã tôi liền không truy cứu chuyện ngọc bội nữa!"

Hứa Hạo Trạch bấm ở cánh tay Lâm Thiển Y, khiến cô đau đến hít một hơi khí lạnh.

Đúng lúc này, một giọng nói ôn hoà có phần ngạc nhiên vang lên.

"Các người đang làm gì vậy?"

Sau khi tan việc, Cố Hiểu Kha không đi về trước mà ở lại chờ Hạ Minh Duệ cùng về.

"Buông tay!"

Lâm Thiển Y trợn đôi mắt như muốn phun lửa lên, giận dữ nhìn Hứa Hạo Trạch.

Lời Lâm Thiển Y vừa nói, cánh tay không bị Hứa Hạo Trạch bắt được ngược lại bị một người khác bắt được, đồng thời dùng sức kéo cô lui về phía sau. Lâm Thiển Y nhất thời có cảm giác đau đớn như bị xẻ hai.

Có điều cũng may cơn đau này chỉ kéo dài trong chốc lát, khi cô kịp phản ứng lại thì đã được một người khác kéo đến sau lưng. Người nọ còn một tay ôm cả cô.

"Hạ Minh Duệ!"

Lâm Thiển Y nhỏ giọng gọi. Vì cái gì mà mỗi lần cô gặp khó khắn người này luôn luôn xuất hiện kịp thời? Cô vuốt vuốt chóp mũi ê ẩm, khuôn mặt lần nữa chống lại ánh mắt âm trầm của Hạ Minh Duệ.

"Em là kẻ ngốc sao? Bị khi dễ cũng không biết kêu cứu? Công ty chúng ta nhiều người như vậy chỉ để trang trí thôi sao?"

Ặc!

Bị mắng, thật là không có chút dịu dàng nào. An ủi cô một chút bộ chết à! Trong lòng tuy là nghĩ như vậy, Lâm Thiển Y nhưng lại rất tự nhiên rút vào ngực Hạ Minh Duệ, cái đầu nhỏ thân thiết cọ cọ trên người anh.

Nhận thấy được hành động của Lâm Thiển Y như một chú mèo con có phần dựa dẫm, trong lòng anh dễ chịu hơn chút. Có điều lúc ánh mắt anh chuyển sang Hứa Hạo Trạch liền hoàn toàn trở nên âm trầm.

"Lại là anh!"

Hứa Hạo Trạch liếc mắt nhìn Lâm Thiển Y đang vùi đầu trong ngực Hạ Minh Duệ, trên mặt thoáng qua chút âm u không dễ phát hiện.

"Thế nào, mùi vị người đàn bà của người khác thế nào?"

"Anh dùng phương thức như vậy đối đãi với bạn gái cũ à? Phụ nữ là để yêu thương!"

Hạ Minh Duệ nắm cánh tay Lâm Thiển Y thật chặt, con người đen nhánh thoáng qua ánh sáng lạnh khó phát hiện. Thời điểm nhìn anh ta khi dễ Lâm Thiển Y, trong nháy mắt anh thật có xúc động khiến người đàn ông này hoàn toàn biến mất. Lần trước anh thiếu chút nữa là làm thật. Người này lại còn không biết sống chết dám tới quấy rầy cô lần nữa?

Có phải là anh quá nhân từ?

"Vậy ư? Tôi cũng không cho là như vậy, Lâm Thiển Y là người đàn bà của anh sao? Tiền viện phí của mẹ tôi cũng do anh cho? Không nhìn ra anh đúng là hào phóng nha!"

Nụ cười Hứa Hạo Trạch có chút tăm tối, có điều hắn thích người có tiền.

Đối với lời nói của Hứa Hạo Trạch, Lâm Thiển Y cảm thấy rất khó chịu. Người đàn ông này thật sự khiến cô hoàn toàn thất vọng. Hạ Minh Duệ lại vẫn duy trì im lặng.

Vốn là Cố Hiểu Kha đang choàng tay Hạ Minh Duệ, lúc Hạ Minh Duệ buông cô ra mà chạy tới trước mặt Lâm Thiển Y, cô cảm thấy có chút mất mát. Tuy nhiên sau khi nghe lời nói của Hứa Hạo Trạch xong, khuôn mặt nhỏ nhắn ban đầu đỏ thắm nay có chút trắng bệch.

Mặc dù sớm đã nghĩ quan hệ giữa Lâm Thiển Y cùng Hạ Minh Duệ tuyệt đối không đơn giản chỉ là người giúp việc như vậy, hoá ra cô là người phụ nữ của anh.

Theo cô biết, Duệ không phải là một người đàn ông tuỳ tiện. Anh dường như chưa bao giờ đi câu lạc bộ đêm tìm phụ nữ, chứ đừng nói chi là bao nuôi phụ nữ. Chẳng lẽ anh đối với Lâm Thiển Y là nghiêm túc?

Nhận thức này khiến buồng tim Cố Hiểu Kha co rút đau đớn, làm thế nào cũng không thể tiếp nhận. Nhưng cô thích Duệ, cô phải làm sao đây?

Nhìn hai người kia thân mật ở chung một chỗ, cô lại cảm thấy vô cùng chướng mắt.

"Tôi chỉ hào phóng với người phụ nữ của mình, về phần anh sau này cách xa cô ấy một chút!"

Con ngươi thâm trầm của Hạ Minh Duệ chằm chằm nhìn Hứa Hạo Trạch.

"Ha ha, cô ta hiện tại là bạn gái của tôi, mặc dù cô ta cho tôi đội nón xanh!"

Đối với ánh mắt lạnh như băng của Hạ Minh Duệ, mặc dù trong lòng Hứa Hạo Trạch vẫn còn sợ hãi, nhưng nghĩ đến bản thân mình cần tiền đành phải trở làm liều. Anh đưa tay muốn đoạt lại Lâm Thiển Y từ bên người Hạ Minh Duệ, người phụ nữ hiện tại là một cây hái ra tiền, người đàn ông này vì cô nhất định sẽ cho anh tiền.

Suy nghĩ của Hứa Hạo Trạch tốt đẹp là thế nhưng hiện thực vĩnh viễn đều tàn khốc.

Hứa Hạo Trạch dường như vừa vươn tay kéo Lâm Thiển Y đồng thời liền kêu thảm thiết một tiếng.

Chính là cánh tay của anh bị Hạ Minh Duệ bắt được, sau đó bị bẻ ngoặc lại như hai cái bánh quẩy, nhìn giống như là bị gãy xương.

"Cút, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi, càng đừng hòng có ý đồ với cô ấy, nếu không tôi sẽ cho anh biết chữ chết viết như thế nào!"

Ánh mắt Hạ Minh Duệ quá mức thâm trầm cùng tàn nhẫn, Hứa Hạo Trạch không nhịn được rùng mình một cái. Trong lòng đã có một cái kết luận, người đàn ông này cũng không giống như vẻ ngoài thoạt nhìn vô hại như vậy, anh thậm chí có cảm giác người đàn ông này thật sự sẽ giết mình.

Cuối cùng anh cũng chỉ có thể ôm cánh tay của mình hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Thiển Y một cái, chật vật cùng không cam lòng mà rời đi.

Mà sau lưng, trong đầu Cố Hiểu Kha chỉ lẩn quẩn một câu nói, đó chính là lời kia của Hạ Minh Duệ, người phụ nữ của tôi. Tiếp đó cô liền cảm thấy trời đất quay cuồng, ngực đập vô cùng kịch liệt.

"Hiểu Kha!"

Trong nháy mắt Cố Hiểu Kha ngã xuống đất, Hạ Minh Duệ vội vàng đem cô ôm vào lòng, vừa ôm chặt cô, vừa tìm trong túi xách của cô vật gì đó.