Chương 187: Thuận lý thành chương

Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Đăng vào: 12 tháng trước

.

"Em làm gì vậy?"

Hạ Trí Vũ vươn tay ra nắm chặt bàn tay đang sắp hạ thủ của Hoa Tiểu Mạn.

Kỳ thật cho dù bây giờ Hạ Trí Vũ không giúp cô, cô cũng sẽ không để cho Hoa Tiểu Mạn tát mình thêm lần nữa.

Khi nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Hoa Tiểu Mạn nhìn cô, trong mắt Lâm Thiển Y xẹt qua chút trào phúng.

Vừa nhìn liền thấy Hạ Trí Vũ không thích người không an phận, cho dù bọn họ kết hôn, Hoa Tiểu Mạn phỏng chừng cũng không khá hơn chút nào, trừ phi cô ta có thể nhịn được khẩu khí này!

"Trí Vũ?"

Cổ tay Hoa Tiểu Mạn bị đau nhưng mà cô không dám la lên, chỉ xoay khuôn mặt còn dính nước mắt sang, điềm đạm đáng yêu nhìn anh, trong mắt có chút thất vọng. Trí Vũ cho tới bây giờ luôn dịu dàng che chở cô, vì cái gì hôm nay lại lớn tiếng với cô?

Đây toàn bộ đều là do con tiện nhân Lâm Thiển Y này!

Cô còn chưa kết hôn, cô ta liền dám công khai quyến rũ vị hôn thê của mình, vậy nếu thực sự đã kết hôn còn không biết sẽ như thế nào.

"Trí Vũ, anh làm đau em!"

Hoa Tiểu Mạn uỷ khuất nói xong, nước mắt trong mắt từng giọt to rơi xuống.

"Thực xin lỗi!"

Hạ Trí Vũ buông lỏng tay, ngược lại đem tay trắng nõn mềm mại của Hoa Tiểu Mạn đặt trong lòng bàn tay mình, cẩn thận vuốt ve.

"Thực xin lỗi, làm đau em rồi ư?"

Vẻ mặt dịu dàng cùng ánh mắt chuyên chú của Hạ Trí Vũ khiến cho Hoa Tiểu Mạn đang phẫn nộ nháy mắt trở nên mềm mại, cô chịu không nổi nhất chính là ánh nhìn chuyên chú kia của Hạ Trí Vũ, ánh mắt thâm thuý ôn nhu, mỗi lần đều khiến cô say mê trong đó.

"Trí Vũ? Anh..."

Hoa Tiểu Man ai oán cúi đầu, trong mắt là đau thương cùng đau lòng.

Hạ Trí Vũ bất đắc dĩ thở dài một hơi, đặt tay Hoa Tiểu Mạn vào ngực mình, chuyên chú nhìn cô, giọng nói trầm thấp thuần hậu của anh mang theo một chút trẻ con như có ma lực làm cho người ta an tâm.

"Tiểu Mạn, sự tình không phải như em nghĩ đâu. Chuyện này là ngoài ý muốn, anh cam đoan với em loại chuyện như thế này sau này sẽ không xảy ra nữa!"

Hạ Trí Vũ chuyên chú mà dịu dàng nhìn Hoa Tiểu Mạn, giọng điệu chắc chắn, thái độ thành khẩn, bộ dáng hối lỗi.

Trong khoảng thời gian ngắn Hoa Tiểu Mạn nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hạ Trí Vũ có chút ngây người, người đàn ông này cái gì cũng tốt, nhân phẩm tốt, gia thế tốt, bộ dáng tốt, hình như không có phương diện nào không tốt cả.

Lâm Thiển Y nhìn hai người trước mắt mà chỉ thấy buồn nôn, cô như thế nào lại cảm thấy giả tạo như vậy?

Có điều cô cũng không bỏ qua cơ hội này, trong lúc bọn họ lời qua tiếng lại, cô đã mặc quần áo vào, may mắn Hạ Trí Vũ không giống Hạ Minh Duệ dã man xé rách quần áo của cô.

Sau khi Lâm Thiển Y mặc quần áo tử tế xong, mang giày cao gót, lấy tốc độ 100km/h chạy ra ngoài.

Mãi đến khi chạy ra khỏi văn phòng Hạ Trí Vũ cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đối với sự rời đi đột ngột của Lâm Thiển Y, hai người đều không chú ý nhiều, dù sao còn nhiều thời gian. Bọn họ có chính là thời gian. Dĩ nhiên chuyện trước mắt vẫn quan trọng hơn.

Sau khi Lâm Thiển Y rời đi, đôi mắt thâm thuý sắc bén của Hạ Trí Vũ loé lên, bất quá sau đó rất nhanh đã khôi phục lại sự ôn nhu.

"Tiểu Mạn, anh nói thật đó, em tin tưởng anh có được không?"

Thái độ của Hạ Trí Vũ cực kỳ thành khẩn, ánh mắt cũng vô cùng dịu dàng say lòng người.

Hoa Tiểu Mạn đã sớm bị anh làm cho thần hồn điên đảo, trong mắt không che dấu được ý cười. Cô chỉ bĩu môi, liếc mắt nhìn, có chút làm nũng mà chất vấn.

"Giữa hai người thật sự không có gì sao? Không gạt em chứ?"

"Thật sự, anh thề đó!"

Nghe thấy Hoa Tiểu Mạn nói như thế, mặt mày Hạ Trí Vũ nhíu lại, khoé miệng khẽ nhếch, bộ dạng như cười như không, giơ lên một tay chuẩn bị thề với trời.

"Aizz. Thôi! Hoa Tiểu Mạn em cũng không phải người nhỏ mọn, nếu về sau còn để em phát hiện anh với người phụ nữ khác có quan hệ gì, em sẽ không tha cho anh đâu!"

Hoa Tiểu Mạn nhăn mặt, chiếc mũi xinh đẹp hừ một tiếng, kéo tay đang giơ lên của Hạ Trí Vũ xuống, bao bọc trong bàn tay mềm mại của mình, đồng thời không quên đưa bàn tay nhỏ của mình ra uy hiếp.

"Tuân mệnh bà xã đại nhân!"

Hoa Tiểu Mạn bị lời nói này của Hạ Trí Vũ làm cho vui vẻ, cô còn tưởng rằng Hạ Trí Vũ là người đàn ông có nề nếp, có vẻ lạnh lùng thành thục, bình thường ăn nói rất có chừng mực, thật không ngờ anh cũng có một mặt này. Điều này làm cho Hoa Tiểu Mạn nhất thời ngây ngất trong lòng, đối với người đàn ông trước mắt càng thêm yêu thích.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau, bởi vì vừa rồi Hoa Tiểu Mạn đánh Lâm Thiển Y cho nên giờ phút này cô nửa quỳ ở trên giường, cũng bởi vì động tác kịch liệt vừa rồi, cổ áo chiffon rộng thùng thình của cô có chút trễ xuống.

Nhiệt độ trong không khí nhất thời trở nên khô nóng.

Hai người lẳng lặng đối diện nhau, ánh mắt Hạ Trí Vũ càng trở nên thâm thuý u ám, liền ngay cả hô hấp cũng có chút nặng nề.

Còn không phải sao, mới vừa rồi bị Lâm Thiển Y khơi mào còn chưa được dập tắt a, hiện giờ trước mặt có người đẹp, là đàn ông bình thường liền khó tránh khỏi có ý nghĩ kỳ quái, huống chi người trước mặt còn là vị hôn thê của anh.

Hoa Tiểu Mạn bị ánh mắt thâm thuý trầm thấp của Hạ Trí Vũ nhìn như vậy, trong lúc vô thức ánh mắt bắt đầu dao động. Trên người người đàn ông này tản ra hơi thở thật mãnh liệt, làm cho người ta cực kỳ thấy áp bức, cô trước kia quen biết không ít bạn trai, loại chuyện này tự nhiên cũng đã làm qua, nhưng chưa từng có một người đàn ông nào chỉ với một ánh mắt đã khiến cho cô toàn thân bắt lửa, cháy sạch hoàn toàn.

Trong lòng dần dần có một loại khát cầu, khát cầu người đàn ông này hôn môi, vuốt ve.

Ánh mắt của cô càng loé sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, trong không khí dao động mùi vị ám muội, xao động bất an.

"Tiểu Mạn, cho anh được không?"

Hồi lâu sau, Hoa Tiểu Mạn nhìn tới yết hầu giật giật của Hạ Trí Vũ. Ngay sau đó giọng nói thuần hậu trầm thấp mang theo từ tính trí mạng của người đàn ông vang lên.

Cô cư nhiên không tự chủ được ưm một tiếng, chậm rãi gật đầu.

"Uhm..."

Một tiếng này không nghi ngờ gì nữa chính là kíp nổ, nháy mắt đốt cháy toàn bộ lí trí của Hạ Trí Vũ.

Chuyện phát sinh sau đó hoàn toàn là thuận lý thành chương. Khi Hạ Trí Vũ cuối cùng phá tan một tầng trở ngại sau cùng trên người Hoa Tiểu Mạn, hai người đồng thời rên nhẹ một tiếng đạt tới đỉnh.

Sau khi mọi chuyện bình ổn trở lại, Hạ Trí Vũ nhìn vết máu đỏ trên giường thật lâu không nói gì.

Sau đó anh thở dài một tiếng, ôm chặt lấy Hoa Tiểu Mạn đang mềm nhũn như vũng nước xuân vào lòng.

Anh vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô, tinh tế hôn môi, miệng thì thào.

"Tiểu Mạn, sau này anh sẽ đối tốt với em!"

"Uhm!"

Hoa Tiểu Mạn nhẹ nhàng lên tiếng, trên mặt đỏ bừng một mảnh, cả người thẹn thùng vùi vào trong lòng Hạ Trí Vũ.

Mà Hạ Trí Vũ cũng ôm cô thật chật, hai người gắt gao dán sát cùng một chỗ.

Hoa Tiểu Mạn chưa bao giờ có cảm giác thoả mãn như vậy. Người đàn ông này bất kể lúc nào cũng đều ưu tú như vậy, không uổng công cô một phen đi tu bổ lại lớp màng kia.

Nghĩ đến có thể gả cho một người đàn ông ưu tú như vậy, khoé miệng Hoa Tiểu Mạn không khỏi nhếch lên một nụ cười hoàn mỹ.

Lâm Thiển Y! Chờ xem, tôi sẽ không để cho cô được thoải mái, hiện giờ người đàn ông này đã hoàn toàn thuộc về tôi.

Chờ tôi chân chính trở thành vợ anh ấy, lúc đó sẽ đuổi cô ra khỏi nhà.