Chương 156: Anh duệ thích không phải là cô

Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Đăng vào: 12 tháng trước

.

"Phải, anh thích cô ấy thì thế nào? Em đừng quên thân phận của mình. Em là của anh, cũng chỉ có thể là của anh, những người đàn ông khác em đừng hòng mơ tưởng."

"Em nhớ kỹ cho anh, nơi này."

Một tay còn lại của Hạ Minh Duệ chỉ vào vị trí tim Lâm Thiển Y.

"Nơi này! Người em có thể nghĩ đến chỉ có thể là anh!"

Ánh mắt Hạ Minh Duệ âm trầm đáng sợ, để cho cô không khỏi rùng mình một cái, nhưng là bị tức giận làm cho đầu óc cô mê muội, nơi nào còn quản được những chuyện này?

Cô chỉ biết là khi nghe được anh nói thích Ôn Hinh, trong lòng như bị xé rách, loại đau đớn này như nước thuỷ triều trào dâng cơ hồ đem cô bao phủ toàn bộ, trong mắt cư nhiên có chút ướt át.

"Tại sao?"

Cô khàn giọng chất vấn, một đôi mắt sáng rỡ lấp lánh ánh nước.

"Tại sao anh có thể thích người phụ nữ khác, mà em thì không thể cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ?"

Huống chi giữa bọn họ thật chẳng qua chỉ đơn thuần là quan hệ bạn bè, không giống anh, cư nhiên ở trước mặt cô ôm ôm ấp ấp một người phụ nữ khác.

Phải rồi, cô là do anh mua được, nhưng cô cũng là một con người bằng xương bằng thịt, cô cũng biết đau, trái tim cũng rất đau.

Đặc biệt là yêu một người không nên yêu!

Cô một mặt bàng hoàng, giùng giằng, trốn tránh, một mặt lại không thể khống chế mà yêu anh. Trong lòng cô có bao nhiêu khổ sở, anh ít nhiều hiểu rõ sao?

Mà cô đây, ở trong mắt anh bất quá chỉ là một món đồ chơi, ngoắc thì tới, phất tay thì đi.

Cô đã sống rất hèn mọn rất hèn mọn, có thể hay không đừng tới vũ nhục cô?

Có lúc cô thật muốn trốn đi, chạy trốn khỏi người đàn ông này, chạy trốn hết thảy mọi thứ lúc này, nhưng mà trong lòng lại có một ý nghĩ khác chi phối cô. Cô muốn ở lại bên cạnh người đàn ông này, chỉ vì cô yêu trước, liền nhất định phải hèn mọn.

"Em lại dám hỏi anh tại sao?"

Tay Hạ Minh Duệ nắm cằm của cô không ngừng siết chặt, Lâm Thiển Y bị đau đồng thời lại quật cường không nói tiếng nào.

Ở trước mặt người đàn ông này, cô không cách nào yếu thế, mặc dù cô yêu anh.

"Chỉ bằng em không có tư cách. Em là do anh mua được, trước khi anh chưa chán trong lòng em chỉ có thể nghĩ tới anh, người đàn ông khác em đừng hòng mơ tưởng."

Vừa nói, Hạ Minh Duệ liền cúi người bá đạo hôn lên môi cô, không để ý cô giãy giụa phản kháng.

Sau hết thảy mọi thứ tựa hồ liền rõ ràng. Bất kể cô có cầu xin thế nào, giãy giụa thế nào, khóc thút thít như thế nào, người đàn ông kia cũng không có ý định buông cô ra.

Anh liền giống như ác ma lao ra từ địa ngục, cả người có sẵn cũng chỉ là máu cuồng loạn, không chút nào để ý tới cô liều mạng giãy giụa.

Nhưng bây giờ là ban ngày a, nơi này còn là phòng làm việc của anh, càng làm cho cô không đất dung thân chính là nơi này đang ở trước cửa sổ, rèm cửa sổ cũng không kéo lại.

Cô xấu hổ muốn chết. Anh lại cuồng loạn như tà ma.

Bất luận cô khóc lóc, giãy giụa cầu xin tha thứ bất quá cũng chỉ rước lấy sự cuồng dã của người đàn ông kia.

"Hạ Minh Duệ, xin anh, đừng như vậy!"

"Hu hu!"

Thân thể đau quá! Tâm lại càng đau!

Tại sao? Cô rõ ràng chỉ là yêu anh a! Coi như anh không cảm giác được cũng không nên tàn bạo với cô như vậy.

Nếu như là Ôn Hinh, anh nhất định sẽ đối với cô ấy che chở cùng yêu thương trăm bề đi? Tại sao đổi lại là cô thì phải bị hành hạ như vậy?

Giờ khắc này cô thật ra có chút hận anh!

Hận anh vô tình! Càng hận chính mình không trông coi cẩn thận trái tim mình.

Khi hết thảy cuồng phong bạo vũ kết thúc, người đàn ông kia không chút nào lưu luyến đứng dậy, sửa sang lại quần áo, mà cô nằm trên đất, cả người tím bầm, ngay cả váy cùng áo đều bị anh xé rách đến nhìn không ra.

Trên mặt nước mắt nhục nhã rơi xuống. Cô cũng không biết mình đến tột cùng chảy bao nhiêu nước mắt.

Mới vừa rồi cô khóc lóc giãy giụa cầu xin tha thứ, cổ họng cũng khàn, mà người đàn ông kia cũng không chút lùi bước, chẳng qua là cuồng loạn muốn cô một lần lại một lần.

Nếu không thương cô, cần gì giữ cô ở lại bên người? Nhưng mà anh có biết hay không, cô đã đánh mất tim mình, đã yêu anh?

Nếu như anh biết cô yêu anh, sợ là sẽ cười nhạo cô không biết lượng sức mình. Dù sao giữa bọn họ chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch không biết lúc nào thì kết thúc.

Lâm Thiển Y cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tuỵ, phía trên còn lưu lại nước mắt chưa khô. Giờ phút này cô giống như một con rối bị vứt bỏ, ánh mắt trống rỗng ngốc trệ, không có chút tiêu cự nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Thân thể lộ ra bên ngoài làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.

Sau đó cô liền nghe tiếng cửa mở ra, cô biết là Hạ Minh Duệ bỏ lại cô ra ngoài.

Thật ra thì mới vừa rồi Ôn Hinh vẫn đứng ở ngoài cửa, động tĩnh bên trong tuy cô nghe không rõ nhưng mơ hồ cũng hiểu chuyện gì xảy ra.

Cho đến khi động tĩnh bên trong ngừng lại cô mới xoay người trở về phòng làm việc của mình.

Khi cô từ trên cửa sổ nhìn thấy Hạ Minh Duệ đi xuống lầu lái xe rời đi, cô mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc Hạ Minh Duệ ra.

Nơi đó, Lâm Thiển Y đang ôm hai cánh tay ngồi ở chân tường chỗ cửa sổ, tóc tai xốc xếch không chịu nổi. Cô một người ngồi ôm cánh tay co rúm ở góc tường, trên người của cô dường như không mặc gì. Con ngươi Ôn Hinh loé lên, liền thấy được quần áo nằm rải rác trên đất.

Nghe được tiếng bước chân, Lâm Thiển Y chậm rãi ngẩng đầu. Môi của cô sưng đỏ, phía trên còn lưu lại tia máu cùng dấu vết bị cắn, từ cổ của cô trở xuống khắp nơi đều là dấu vết.

Tròng mắt ngây thơ của Ôn Hinh loé lên, ở trước mặt Lâm Thiển Y ngồi xổm xuống.

"Mời cô đi ra ngoài!"

Lâm Thiển Y khó chịu hướng góc tường rụt lui lại, nhưng phía sau đã là vách tường lạnh băng, coi như có lui nữa cũng không che giấu được sự chật vật của cô giờ phút này.

Giọng nói của cô khàn khàn mang theo chút xa cách, cho dù là ai lúc này tâm tình cũng không khá hơn. Cho nên giọng nói Lâm Thiển Y có chút hung hăng.

"Tôi chỉ là tới thăm cô một chút..."

Giọng nói Ôn Hinh có chút uỷ khuất.

"Không cần! Có thể để tôi một mình yên lặng một chút không?"

Lâm Thiển Y rốt cuộc đem đầu của mình từ đầu gối ngẩng lên, một đôi con ngươi trong trẻo có chút tối tăm, nhìn chằm chằm Ôn Hinh. Chẳng lẽ cô bị ảo giác sao?

Cô từ trên mặt Ôn Hinh chỉ thấy có sự giễu cợt cùng khinh bỉ, đây là Ôn Hinh ngây thơ thuần khiết như búp bê sao?

Ánh mắt Ôn Hinh không chút nào che giấu, ở trên người Lâm Thiển Y đánh giá một vòng. Lâm Thiển Y khó chịu co lại thân thể, nhưng trên người cô không có quần áo, mà lui như thế nào cũng không thể lui xuống dưới nền đất được.

"Mời cô rời khỏi đây được chứ?"

Lâm Thiển Y cất cao âm điệu, mơ hồ có chút tức giận. Người phụ nữ này bị gì vậy? Chẳng lẽ không biết khi nào thì nên tránh mà về phòng mình sao? Cô bây giờ chỉ muốn một người lẳng lặng liếm vết thương mà thôi.

"Vóc người của cô cũng chẳng có gì đặc biệt, cũng không biết anh Duệ thế nào mà lại thích thân thể cô như vậy!"

Ôn Hinh ngây ngô lắc đầu, ngồi xổm ở trước mặt Lâm Thiển Y, cô rất là thưởng thức vẻ mặt chật vật hiện tại của cô ấy.

"Anh Duệ thích không phải là cô, cô biết không?"

Ôn Hinh chớp chớp đôi mắt ngây thơ, có mấy phần nghịch ngợm. Nếu như không phải vừa rồi cô nói mấy lời này, Lâm Thiển Y sẽ cho rằng cô chỉ là một cô gái không hiểu sự đời.

Lâm Thiển Y mím môi, không nói tiếng nào! Có trời mới biết, giờ phút này trong lòng cô vết thương sâu cỡ nào.

"Anh ấy chỉ xem cô như một món đồ chơi thôi. Anh Duệ đối với tôi rất dịu dàng, cho tới bây giờ cũng sẽ không lớn tiếng với tôi. Tôi cũng chưa từng thấy qua anh ấy lại không chút thương xót đối xử với một cô gái như vậy đó!"