Chương 1: 1: Ký Ức Tuổi Thơ

Bảy Vị Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.


“Mẹ ơi, con muốn ra ngoài kia chơi với các bạn.”
Hàn Bội Bội chạy đến bên Hàn phu nhân, nắm lấy vạt váy bà khẽ giật nhẹ rồi nhìn bà bằng đôi mắt to tròn long lanh, miệng khẽ chu lại năn nỉ sau khi ngồi bên cửa sổ nhìn những đứa bé chơi đùa vui vẻ một lúc lâu.
Bà mỉm cười, dịu dàng xoa đầu Hàn Bội Bội nói, “Tất nhiên là được rồi, nhưng con phải mang theo vệ sĩ thì mẹ mới đồng ý.”
“Nhưng mang theo vệ sĩ thì sẽ không thoải mái,” Hàn Bội Bội nhăn mày phụng phịu nói.
“Nhưng nếu không mang vệ sĩ, mẹ sẽ không yên tâm.”
“Vậy tại sao các bạn ấy vẫn có thể chơi bình thường mà không cần mang theo vệ sĩ?” Hàn Bội Bội chỉ ra ngoài cửa sổ hỏi.
“Con khác, Tiểu Bội,” Hàn phu nhân cười bất đắc dĩ.
“Nhưng, nhưng mà… nếu con mang theo vệ sĩ, các bạn ấy sẽ không vui…”
Những đứa trẻ đang chơi ở bên ngoài chỉ tầm năm sáu tuổi, lúc đang vui đùa tự nhiên sẽ không thích có người lớn kè kè ở bên, lại còn trưng mặt lạnh nhìn bọn họ chằm chằm như vậy.
Năn nỉ hoài mà không được, Hàn Bội Bội bắt đầu rơm rớm nước mắt.

Nhìn thấy con mình như vậy, thật sự thì Hàn phu nhân cũng không nỡ một chút nào, nhưng thân phận của Hàn Bội Bội đặc biệt, bà không dám lơ là dù chỉ một giây.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng bà cũng nghĩ ra được một cách, vui vẻ dụ dỗ nói, “Tiểu Bội, ngày mai con có muốn tham gia một buổi tiệc cùng với cha mẹ không?”
“Buổi tiệc?” Hàn Bội Bội ngừng khóc, ngước đầu lên hỏi lại.
“Ừ, ở đó sẽ có rất nhiều thứ hay, lại còn có nhiều bạn nữa, con muốn chơi với ai cũng được, cũng không cần mang theo vệ sĩ, mẹ nghĩ nhất định sẽ vui lắm đấy.”
Nghe thấy mình sẽ được chơi với nhiều bạn mới, Hàn Bội Bội tức khắc nín khóc, nở nụ cười tươi rói gật đầu, “Vâng ạ!”
*
Ngày hôm sau.
Buổi tiệc mà Hàn phu nhân nhắc đến là tiệc sinh nhật của con gái một vị Công tước.

Buổi tiệc được tổ chức tại biệt thự của vị Công tước đó.

Toàn bộ biệt thự đều được người hầu trang hoàng đẹp đẽ tươm tất, ánh đèn lấp lánh lung linh, khách khứa đi đi lại lại, tiếng nói cười rộn rã hòa lẫn với tiếng nhạc thiếu nhi vui nhộn khiến cho khung cảnh toàn biệt thự trở nên thật xa hoa và náo nhiệt.
Vì là lần đầu tiên tham dự một buổi tiệc nên Hàn Bội Bội đã mặc chiếc váy mà mình yêu thích nhất.

Chiếc váy này khá đơn giản, chỉ thuần một màu trắng tinh khôi được làm từ lụa và ren, nhưng lại cực kỳ mềm mại.

Hàn Bội Bội rất thích cảm giác khi chiếc váy cọ qua làn da mình.
Mặc dù Hàn phu nhân đã chọn cho cô một chiếc váy khác cầu kỳ và rực rỡ hơn, nhưng cô lại không thích.

Hơn nữa, chị An Bạch cũng đã khen cô trông giống như một thiên thần khi mặc chiếc váy này mà.
“Mẹ ơi, cho con đi chơi nhé?” Sau khi đã ăn xong, Hàn Bội Bội lập tức hỏi.
“Được,” bà cười rồi quay sang nói với cô bé đang đứng bên cạnh Hàn Bội Bội, “Con đi theo tiểu thư, nhớ chăm sóc tiểu thư cẩn thận, đừng để bị lạc.”
“Vâng, thưa phu nhân,” An Bạch lễ phép đáp.
Được sự cho phép của mẹ, Hàn Bội Bội liền chạy đi, hiếu kỳ ngó hết chỗ này đến chỗ kia trong tòa biệt thự, hại An Bạch phải đuổi theo cô một hồi lâu.
Cuối cùng chịu không nổi nữa, An Bạch giở ra tuyệt chiêu, “Tiểu thư, chờ An Bạch với,”.
Quả nhiên, vừa nghe thấy hai tiếng "tiểu thư", Hàn Bội Bội ngay lập tức đứng lại, nhíu mày không vui nhìn cô, “Chị Bạch Bạch, em đã nói là chị đừng gọi em như thế rồi mà!”
“Chị biết mà”, An Bạch cười, “Nhưng phải gọi thế thì em mới chịu đứng lại chứ.

Không phải em muốn kết bạn mới sao, chạy lung tung như thế thì sao mà kết bạn được?”
“Ah! Đúng rồi nhỉ, chị không nhắc thì em cũng quên mất” Hàn Bội Bội le lưỡi cười rồi ngó xung quanh, lúc thấy một đám trẻ con đang ở cùng nhau ở cách mình không xa, cô lập tức reo lên, “Tìm thấy rồi,” sau đó chạy nhanh về phía họ.

An Bạch vội vàng đuổi theo sau.
Đến trước mặt họ, Hàn Bội Bội nhoẻn miệng cười tươi, đang định mở lời làm quen thì đột nhiên nhận ra vẻ mặt và ánh mắt bọn họ dành cho mình có chút không đúng, lời định nói nhất thời nghẹn lại trong cổ họng.
“Ngươi là ai?” Cô bé đứng giữa có mái tóc hơi xoăn màu cam đỏ hống hách lên tiếng, đôi mắt màu lửa nhìn Hàn Bội Bội tràn đầy vẻ coi thường.
“À… uhm… các bạn cho mình chơi chung với nhé…” Hàn Bội Bội rụt rè đáp.
“Ngươi là ai mà đòi chơi cùng bọn ta? Ngươi có biết ta là ai không? Ăn mặc thì quê mùa, ngươi là người hầu của gia tộc nào đấy?” Cô bé đó kiêu căng hỏi lại.
An Bạch nghe đến đây thì không nhịn nổi nữa, lên tiếng thay cho Hàn Bội Bội, “Thưa tiểu thư, đây là tiểu thư của——"
“Im ngay! Tiểu thư của chúng ta đã cho phép mày lên tiếng chưa hả?!” Lời còn chưa nói xong, An Bạch đã bị người hầu của cô bé tóc cam kia ngắt lời.
Cô bé tóc cam nhếch môi cười, giơ tay lên ngăn người hầu của mình lại rồi hỏi, “Tiểu thư sao? Vậy thì còn chấp nhận được.

Này, tước vị của ba cô là gì?”
An Bạch bị ngắt lời thì ấm ức vô cùng, nhưng lần này cũng không dám lên tiếng nữa.

Hàn Bội Bội thấy mấy người này hung dữ như vậy thì có chút sợ hãi, càng thêm rụt rè hỏi lại, “Tước, tước vị là gì vậy?”
“Tước vị mà cũng không biết?! Ha!” Cô bé tóc cam bật cười chế giễu rồi nói với giọng tức giận, “Vậy mà còn dám nói là tiểu thư! Đúng là con hầu láo toét!”
Lần đầu tiên bị mắng, Hàn Bội Bội có chút không thích nghi kịp, khẽ kéo vạt áo An Bạch hỏi, “Chị Bạch Bạch, bị gọi là con hầu láo toét có phải là bị coi thường không?”
Cô hỏi như vậy là vì ba cô đã từng dạy rằng, tuy cô không nên kiêu ngạo và khinh thường người khác, nhưng cô lại tuyệt đối không được để người khác xem thường mình.
An Bạch nghe câu hỏi của cô thì miệng cười như mếu.

Bọn họ đã xem thường tiểu thư từ đầu đến giờ rồi đấy tiểu thư à...
Cô bé tóc đỏ thì lại nhếch miệng, “Ta chưa thấy gia tộc nào để con cái của mình xưng hô với người hầu là chị-em cả.

Thân là người hầu còn dám đến đây đòi chơi cùng ta? Hừ! May cho ngươi hôm nay là sinh nhật ta, ta đang vui nên sẽ không trách phạt ngươi.


Giờ thì biến đi!”
Nói xong, cô bé ấy liền bỏ đi, khí thế vô cùng hống hách kiêu ngạo.

Người hầu của cô bé lúc đi ngang qua Hàn Bội Bội còn đưa tay đẩy hai người một phen.

Nhìn mái tóc màu đỏ cam như ngọn lửa rực rỡ kia ngày càng đi xa, Hàn Bội Bội không khỏi ủ rũ buồn bã.
An Bạch thấy cô như vậy thì không đành lòng, lên tiếng an ủi, “Thôi kệ đi! Bội Bội, chúng ta ra ngoài vườn hoa chơi nhé? Lúc nãy chị thấy ở ngoài đó có cả xích đu nữa đó! Không phải em thích chơi xích đu lắm sao?”
“Vâng…” Hàn Bội Bội rầu rĩ đáp rồi bước ra ngoài.
Đến bên cạnh chiếc xích đu, An Bạch giúp cô ngồi lên đó rồi thay cô đẩy xích đu.

Xung quanh ngập tràn toàn hoa thơm cỏ lạ, gió nhẹ vờn qua khiến người cảm thấy thư sướng thoải mái, nhưng Hàn Bội Bội ngồi một lúc lâu vẫn không thể cảm thấy vui hơn.

An Bạch thấy cô vẫn buồn bã như vậy, bèn tìm cách di dời sự chú ý của cô.
“Em khát không? Chị đi lấy nước trái cây cho em nhé? Và cả bánh kem nữa nhé? Lúc nãy em đã bảo là rất ngon mà.”
“Vâng…” Hàn Bội Bội gật đầu, đáp nhẹ.
“Vậy em ngồi yên đây nhé, đừng chạy lung tung, chị sẽ quay lại ngay thôi,” An Bạch dặn dò cẩn thận rồi chạy đi.
Còn lại một mình Hàn Bội Bội trong khu vườn rộng lớn, cô ngồi ở đó, ngón tay khẽ khẩy tạo ra từng đợt gió nhẹ đung đưa chiếc xích đu, chờ An Bạch trở lại.

Không bao lâu sau, từ phía sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân.
Tưởng là An Bạch, cô quay đầu hỏi, “Sao chị lấy nhanh——"
Lời chưa nói hết, cô đã phát hiện ra đó không phải là An Bạch.

Kẻ xuất hiện là một người đàn ông xa lạ với dáng người gầy nhom, mặt mũi trông rất dữ tợn.
“Chào cô bé,” tên đó nở nụ cười mà những kẻ xấu vẫn hay dùng khi muốn lừa trẻ con.
Nhận ra được có điều không ổn, Hàn Bội Bội vội vàng đứng dậy khỏi chiếc xích đu, định chạy đi nhưng vẫn là đã muộn.

Hàn Bội Bội bị người nhấc bổng lên, miệng bị một bàn tay mập mạp bịt chặt lại.

Cô sợ hãi vô cùng, nước mắt nhanh chóng rơi đầy trên khuôn mặt nhỏ xinh, thấm ướt cả bàn tay thô to đang bịt lấy miệng cô.

Cô vùng vẫy không ngừng cố gắng để thoát khỏi sự kiềm giữ của hắn, nhưng vẫn là tốn công vô ích.
Đúng lúc này, An Bạch mang theo ly nước và bánh kem trở lại.

Lúc nhìn đến tình cảnh của Hàn Bội Bội, tim cô tức khắc giật thót, hốt hoảng kinh sợ đến tột độ.

Ly nước và đ ĩa bánh rơi xuống đất tạo thành tiếng động chói tai, khiến cho hai kẻ bắt cóc kia chú ý đến.
An Bạch vốn cho rằng bọn họ đang ở trong khuôn viên biệt thự của Liêu Công tước nên sẽ không gặp nguy hiểm gì, vì vậy mới dám để Hàn Bội Bội ở lại một mình.

Cô không thể ngờ rằng bọn bắt cóc này sẽ ngông nghênh đến vậy, dám xông thẳng vào nơi này để hành động.
Thấy bọn bắt cóc đã chú ý đến mình, suy nghĩ trong đầu An Bạch chạy nhanh, giây sau nức nở cầu xin bọn chúng, “Cháu xin hai chú, hai chú làm ơn thả em cháu ra đi… Huhuhu…”
“Em mày?” Tên mập nhíu mày hỏi, “Con bé này vậy mà lại là người hầu?”
“Đúng, đúng vậy, huhuhu… Nên hai chú làm ơn hãy thả em cháu ra đi… Cháu hứa sẽ không nói với ai về việc này đâu…” An Bạch run rẩy trả lời, sắc mặt của cô lúc này tái nhợt không khác gì Hàn Bội Bội.
“Thật không?” Tên mập quay sang hỏi Hàn Bội Bội, đôi mắt trừng lớn đáng sợ khiến cô không kiềm chế được run lên, vội vàng gật đầu liên tục.
Tên gầy đứng bên cạnh thấy vậy thì bực bội mắng chửi, “Chết tiệt! Vậy chắc là thật rồi.

Tao chưa thấy con tiểu thư nào tự nhận mình là người hầu cả!”
Nghe thấy câu nói này của hắn, hai cô bé đều như bắt được hy vọng.

Nhưng đúng lúc này, tên mập đột nhiên giận dữ chau mày, khiến cho vết sẹo chạy dọc ở giữa khuôn mặt hắn nhăn nhúm lại, nhìn đáng sợ vô cùng, “Bắt con nhỏ kia lại cho tao!”.