Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa
Đăng vào: 12 tháng trước
Đêm qua Ôn Niệm Nam gần như không hề chợp mắt, sáng sớm nay xuống lầu giúp dì Lam dọn bát đũa chuẩn bị đồ ăn, vừa ngồi xuống ghế không lâu thì trêи tầng có hai người đi xuống.
Cố Ngôn Sinh nhìn Ôn Niệm Nam đang ăn sáng, tối qua sau khi ra khỏi phòng ngủ hắn muốn tới phòng làm việc, có điều do uống rượu mà đầu có chút váng vất nên đi tắm nước lạnh trước mới tỉnh táo lại.
Lúc đi ngang qua phòng ngủ cho khách, Cố Ngôn Sinh thấy ánh đèn lọt qua khe cửa, hắn dừng bước, đoán rằng có lẽ người bên trong không ngủ, lại cũng có thể do sợ tối mà để đèn cả đêm.
Thẩm Lạc An nhận ra Cố Ngôn Sinh đang nhìn Ôn Niệm Nam, ánh mắt y ghen tỵ, cố ý cầm tay Cố Ngôn Sinh lên nói: “Ngôn Sinh, hôm qua ngủ muộn quá, thời gian nghỉ ngơi không đủ, lát nữa em tới phòng làm việc của anh ngủ thêm chút nha.”
Cố Ngôn Sinh không nghe ra hàm ý trong lời nói của y, tưởng rằng hôm qua đi uống rượu về muộn quá nên y không ngủ đủ, nhẹ gật đầu: “Được, đêm qua em vất vả rồi.”
Mỗi người một câu tung hứng qua lại, thân thể Ôn Niệm Nam ngồi ở bàn ăn cứng đờ, bộ dao dĩa trong tay bị cậu nắm chặt, hơi run rẩy, thức ăn vào miệng như sáp nến khó mà nuốt xuống. Cố Ngôn Sinh nhanh chóng ăn xong bữa sáng, ánh mắt làm như vô tình cố ý liếc tới người vẫn im lặng ngồi một bên, tới tận khi Thẩm Lạc An ăn xong mới đứng lên đưa y rời đi.
Sau khi hai người rời khỏi, dao dĩa trong tay Ôn Niệm Nam cũng được buông xuống.
“Loại người lẳng lơ thế này cứ bám lấy quyến rũ cậu chủ, thật sự không biết xấu hổ, đã vậy cậu chủ lại còn đưa y về nhà.” Dì Lam nhìn nhức cả mắt, thay Ôn Niệm Nam nói vài câu bất bình.
“Hắn muốn nhắc nhở cháu, nhắc nhở cháu phải luôn biết rõ thân phận của mình, cháu chỉ là người thừa thãi, sẽ bị hắn vứt bỏ bất cứ lúc nào.”
fanhongyu.wordpress.com
Nếu không phải có mẹ chồng một mực che chở cậu, sợ rằng cuộc hôn nhân này đã sớm kết thúc rồi, cậu vốn không có một chút khả năng chống lại Cố Ngôn Sinh…
———-
“Tiệc sinh nhật chuẩn bị thế nào rồi?”
“Đã thu xếp ổn thỏa, cũng giống mấy năm trước, mẹ ngài đã sớm sai người chuẩn bị xong xuôi rồi, không cần chúng tôi bên này phải làm gì.”
Cố Ngôn Sinh vừa tới công ty, nhân viên quầy lễ tân thông báo có người đang chờ hắn trong phòng làm việc, không biết ai có thể đi thẳng vào phòng làm việc của hắn mà không bị Tiểu Lý cản lại.
Vừa đẩy cửa vào liền thấy một người đang ngồi ở bàn làm việc xem tài liệu, hai chân vắt chéo đặt phía trêи, Chu Nguyên Phong.
“Chu Nguyên Phong cậu muốn ‘soán vị’ sao? Tôi giờ phải gọi cậu một câu Tổng giám đốc Chu nhỉ?”
Chu Nguyên Phong thờ ơ mở miệng: “Cũng được, nếu cậu đột tử, khả năng cao mẹ cậu sẽ thật sự đưa công ty cho tôi toàn quyền đó.”
“Oh, có thể lắm, hồi bé mẹ tôi rất thích bế cậu, còn yêu thương cậu hơn cả con ruột là tôi đây này.”
Bởi vì cha mẹ hai bên là bạn tốt thường xuyên qua lại với nhau, Chu Nguyên Phong và Cố Ngôn Sinh từ nhỏ đã chơi chung tới lớn, là một cặp ‘trúc mã trúc mã’, sau khi Chu Nguyên Phong tốt nghiệp liền đến tập đoàn Cố thị làm việc, được coi là phụ tác đắc lực mà Cố Ngôn Sinh tin tưởng nhất.
“Lần này cậu về nước bao lâu?”
“Đến cuối tuần, qua sinh nhật cậu tôi còn định ở lại tìm thêm mấy nhà đầu tư có tiềm lực, xong việc rồi đi.”
“Việc mẹ tôi giao à?”
“Ừ, việc tập đoàn Bình Lạc lần trước cũng là Tổng giám đốc Lục quyết định.”
Cố Ngôn Sinh dựa vào bàn làm việc nghi hoặc mở miệng: “Việc tập đoàn Bình Lạc là sao? Dự án hợp tác đang tiến triển bình thường sao tự nhiên lại vứt sang cho tôi? Đây không phải phong cách làm việc chuyên nghiệp của cậu.”
Lông mày Chu Nguyên Phong nhíu lại, trả lời có chút không tự nhiên: “Ánh mắt buồn nôn của gã đó khiến tôi không thoải mái, tôi sợ không kiềm chế được sẽ đập cho gã mấy trận, đánh cho nằm viện thì thôi.”
Lập tức cũng nghĩ tới gì đó, nói tiếp: “Ngày kia sinh nhật cậu, gã cũng sẽ tới, tốt nhất cậu nên ước tôi sẽ không động thủ ngay tại đó.”