Chương 132: Anh khiến tôi cảm thấy ghê tởm

Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Ôn Niệm Nam vừa nghe lời mình vừa thốt ra thì giật mình, bàn tay bôi thuốc run lên ấn vào miệng vết thương, Cố Ngôn Sanh đột nhiên nắm chặt lấy tay anh.

"Em ... em vừa nói cái gì! Sao em lại gọi tên Đường Sóc !"

Cố Ngôn Sanh nắm chặt tay Ôn Niệm Nam, trong mắt tràn đầy tia sự lạnh lùng.

Ôn Niệm Nam chật vật đứng dậy, sức lực của người kia quá lớn khiến cậu không thể thoát khỏi.

“Buông tôi ra.”

Cố Ngôn Sanh bước lên trước, nhìn chằm chằm vào Ôn Niệm Nam, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em gọi anh tên hắn nghe thật êm tai. Xem ra ngày thường hai người có quan hệ thân thiết…”

“Không phải việc của anh. . Buông ra! "

"Em cứ cự tuyệt tôi như vậy! Chạm vào một chút cũng không được sao! "

Ôn Niệm Nam có phản ứng có điều kiện gọi Đường Thiến bởi vì mỗi lần cậu ta bị thương, Đường Sóc đều tỏ vẻ đáng thương chạy tới để cậu bôi thuốc, Đường Sóc và Cố Ngôn Sanh đánh nhau bị thương cũng đều do Ôn Niệm Nam bôi thuốc.

Cách đây một thời gian, để chăm sóc cho Ôn Niệm Nam bị chấn thương ở chân, Đường Sóc đã theo dõi quá trình hồi phục của Ôn Niệm Nam dù cậu ấy rất bận rộn với phòng thu của mình. Kết quả là cậu ấy chóng mặt ngã xuống cầu thang vì tụt huyết áp, bầm tím cánh tay và đầu gối.

Ôn Niệm Nam đang viết giai điệu trong phòng trên lầu hai, đột nhiên nghe thấy có tiếng động, bởi vì chân bị thương nên động tác có chút chậm, nhưng trước khi xuống giường, Đường Sóc đã đi vào trong phòng với cục u sưng vù, vẻ mặt đầy ủy khuất.

"Cậu sao vậy, Đường Sóc? Chân của cậu ..."

"Niệm Nam, tôi cảm thấy rất đau, chân của tôi cũng bị động kinh, chúng ta đã trở thành hai đứa nhỏ bị động kinh, phải làm sao bây giờ..."

Ôn Niệm Nam nhìn về phía trước Đường Sóc với cái mũi đỏ và vẻ mặt đau khổ cười: "Đúng vậy, cậu cũng đã trở thành tiểu động kinh."

Đường Sóc thấy Ôn Niệm Nam cười nhạo mình mà không an ủi mình, liền lẩm bẩm: “Cậu còn cười, tôi đau thật đấy, Niệm Nam, cậu có thể giúp tôi bôi thuốc được không?”

“Được rồi…”

Từ lúc đố mỗi lần Đường Sóc bị thương sẽ đi kiếm cậu để bôi thuốc.

Mỗi lần bôi thuốc, Đường Sóc đều nhìn chằm chằm vào cậu thật lâu, thỉnh thoảng đưa tay giúp hắn vuốt một ít tóc dài sau tai, vì vậy cậu có phản ứng có điều kiện gọi tên Đường Sóc.

Cố Ngôn Sanh nhìn Ôn Niệm Nam đang trầm tư, lửa giận trong mắt càng thêm nặng, đang suy nghĩ về người khác ...

"Mong rằng em đừng quên những gì đã hứa, sẽ chăm sóc tôi cho đến khi tôi khỏi bệnh . "

Ôn Niệm Nam nâng mắt liếc Cố Ngôn Sanh, nhẹ giọng nói." Thuốc đã được bôi xong rồi, không cần tôi chăm sóc nữa. Tôi về trước… "

" Dừng lại! "Cố Ngôn Sanh giơ tay ngăn cản người định rời đi, nhưng lại quên mất rằng vai trái của mình đang bị thương.

"A ..."

Ôn Niệm Nam nhìn vẻ mặt đau đớn của Cố Ngôn Sanh, ánh mắt hơi lóe lên.

"Anh ... nếu bị thương thì đừng có cử động nữa, sau khi bôi thuốc phải nghỉ ngơi thật tốt. Anh sao lại giống như đứa nhỏ không biết gì như vậy?"

Cố Ngôn Sanh nắm chặt vai, không trả lời mà cúi đầu nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của Ôn Niệm Nam., mắt anh trầm xuống.

Chắc chắn rồi ... Ôn Niệm Nam vẫn không thay đổi, giống như hồi cấp ba không thể trơ mắt nhìn người khác bị thương, tuy rằng trong lòng hận hắn nhưng vẫn cảm thấy mềm lòng ...

Ngày hôm sau Ôn Niệm Nam lại đến, Cố Ngôn Sanh biết rằng mình đã đúng.

Cố Ngôn Sanh nhìn Ôn Niệm Nam thất thần bước vào, dựa vào giường bệnh nhìn thuốc mỡ đang chuẩn bị trong tay, trong mắt lóe lên một tia kỳ quái.

Ôn Niệm Nam ngồi sang một bên và không nói sau khi bôi thuốc cho Cố Ngôn Sanh giống như ngày hôm qua, bầu không khí có chút cứng ngắc.

Đột nhiên điện thoại di động của Ôn Niệm Nam để trên bàn vang lên.

Điện thoại hiển thị người gọi là Đường Sóc.

Cố Ngôn Sanh liếc nhìn Cố Ngôn Sanh đang kiểm tra máy tính, mở ban công bước ra ngoài nhận cuộc gọi.

"Niệm Nam, cậu đang viết nhạc sao? Tại sao muộn như vậy mà vẫn chưa đi làm?"

"Ừ"

"Đừng để cơ thể mệt mỏi như vậy, cơ thể của cậu chưa hoàn toàn hồi phục. Chú ý đừng đứng quá lâu. Niệm Nam thuốc tôi chuẩn bị cho cậu nhớ uống đúng giờ nhé? "

Ôn Niệm Nam dụi dụi mắt, nhẹ giọng nói:" Đúng vậy, tôi sẽ nghe lời Đường thiếu gia dặn dò, ngoan ngoãn làm theo. Cha tôi cũng theo dõi tôi. Đừng lo lắng về điều đó. Ba mẹ cậu đã lâu không gặp cậu. Họ sẽ rất vui khi được cậu đi cùng họ nhiều hơn. ”

Ở bên kia đầu dây điện thoại, Đường Sóc nằm trên giường lắc lắc mặt dây đeo hoa hướng dương trên điện thoại, nhìn Ôn Niệm Nam trong hình nền điện thoại, trong mắt tràn đầy dịu dàng.

“Niệm Nam ... tôi nhớ cậu. Hiện tại tôi rất muốn gặp cậu. Cậu muốn gặp tôi không?"

Ôn Niệm Nam bất lực thở dài: "Cậu đi chưa được ba ngày. Cậu đã gọi cho tôi mười cuộc, mà chúng ta có cách nhau xa đâu, chỉ mất một giờ đi đường. Cậu nói mà cứ như thể cậu ở nước ngoài vậy? "

Đường Sóc bĩu môi và nói với vẻ bực bội:" tôi rất muốn gặp cậu, cậu nói một câu nhớ tôi được không? Tôi muốn để nghe cậu nói. "

" Đường Sóc ... Tôi hiện đang ở bên ngoài, có rất nhiều người không thích hợp. "

" Vậy cậu có thể nói nhỏ một chút, OK? Chỉ một lần, tôi sẽ đi ngay sau khi nói"

Ôn Niệm Nam nghe Đường Thiến nói vậy. Vì yêu cầu trẻ con đành phải thỏa hiệp, cậu ta cười khúc khích," Chà, tôi cũng nhớ cậu. "

"Thật sự! Tôi rất vui, haha, cuối cùng tôi cũng nghe thấy ..."

Ôn Niệm Nam đang định nói lại đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, một ánh mắt mạnh mẽ nhìn chằm chằm vào chính mình

Quay đầu lại nhìn Cố Ngôn Sanh mắt đang dừng trên bàn máy tính, người bên kia đang chăm chú vào máy tính xem hồ sơ, nhưng lại không thấy bên này.

"Niệm Nam, ngày mai tôi sẽ quay lại tìm cậu được không ? Mẹ tôi làm rất nhiều món ngon, mùi vị rất đặc biệt ..."

“Ôn Niệm Nam vẫn chưa kết thúc cuộc gọi sao? Mang áo khoác cho tôi.”

Đường Sóc ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói của Cố Ngôn Sanh từ trong điện thoại, anh sững người, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, trong mắt hiện lên một cảm xúc phức tạp.

Ôn Niệm Nam bây giờ đang ở cùng Cố Ngôn Sanh ...

Mặc dù Đường Sóc biết nhưng anh không muốn vạch trần, anh ta chỉ có thể giả vờ như không biết và mỉm cười: "Niệm Nam ... Hiện tại cậu đang ở đâu? Tôi đã gửi bài hát vào máy tính của cậu. Cậu có thể sửa đổi nó rồi đưa cho tôi, tôi sẽ đăng nó lên "

Ôn Niệm Nam liếc mắt nhìn thời gian rồi trả lời:" Được rồi, trước buổi tối tôi sẽ gửi cho cậu”

Sau khi Ôn Niệm Nam cúp điện thoại , quay lại và nhìn Cố Ngôn Sanh rồi bước tới.

"Tôi về đây. Thuốc đã bôi rồi. Ở lại đây cũng vô ích. Tôi còn có nhạc để viết, cần rời đi."

Cậu thu dọn quần áo rời đi không ngoảnh lại.

Cố Ngôn Sanh biết Ôn Noãn Nam đang tức giận, vì anh cố ý nói to cho Đường Sóc nghe.

Ngay khi Ôn Niệm Nam rời đi, bác sĩ mở cửa bước vào.

“Cố tiên sinh, vết thương của anh rõ ràng không nghiêm trọng, chỉ là bầm dập thôi. Tại sao anh lại nói vết thương của anh rất nghiêm trọng?"

Cố Ngôn Sanh xoa nhẹ vai, nâng mắt liếc nhìn nơi vừa rồi Ôn Niệm Nam nghe điện thoại, trầm giọng nói: "Nếu không phải nói tôi bị thương nặng, e rằng em ấy sẽ không ở lại với tôi một giây, sao có thể nguyện ý ở bên tôi mỗi ngày”

Bác sĩ rời đi sau khi nói chuyện với Cố Ngôn Sanh, chỉ còn lại Cố Ngôn Sanh ở trong phòng sững sờ.

Ngày thứ ba, Ôn Niệm Nam không tới.

Cố Ngôn Sanh đợi ở phòng bệnh rất lâu vẫn không thấy ai, hoảng sợ đứng dậy đi xuống lầu.

Không ngờ, anh bị vấp ngã đột ngột và suýt ngã.

Cố Ngôn Sanh lập tức khó chịu, nhưng sau khi quay lại để xem ai đã ngáng chân mình, một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt anh.

“Tại sao anh lại ở đây? Ôn Niệm Nam bảo anh đến?”

Đường Sóc bước ra ngoài với ánh mắt mỉa mai, và nói, “Trên đời này còn có những loại người như anh. Chỉ cho quan châu tốt lửa, không cho dân chúng đốt đèn đèn, lúc đánh người khác thì không quan tâm, nhưng bị thương một chút cũng không chịu được. "

Đường Sóc không chờ Cố Ngôn Sanh mở miệng liền đấm anh ta một cái, cơ thể Cố Ngôn Sanh phản xạ lại liền phản công và đánh trả lại bằng một cú đấm.

Đường Sóc rõ ràng là bị trúng đòn nhưng đột nhiên bật cười, chế nhạo: “Tôi đoán đúng rồi, Cố Ngôn Sanh, cậu thật sự không bị thương, cậu không sao đâu, cậu giả vờ bị thương chỉ để lừa gạt Niệm Nam thôi sao?”

Cố Ngôn Sanh đứng đó và ngước lên, nhìn Đường Sóc, một tia lạnh lẽo hiện lên trong mắt anh ta, anh âm thầm nắm chặt tay.

“Vết thương của anh không sao cả, anh chỉ là lợi dụng sự mềm lòng của cậu ta mà thôi, đồ khốn nạn!”

Cố Ngôn Sanh quay lại, nhẹ nói: “Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì”.

Đường Sóc nhìn Cố Ngôn Sanh, lạnh lùng nói: "Tôi không hiểu sao? Anh đang dùng sự thương cảm của cậu ấy đối với người bị thương để đi cùng anh. Anh biết Niệm Nam trái tim mềm yếu, không thể nhìn thấy người bị thương, cho nên anh mới cố ý nói là bị thương nặng, gãy xương nhỏ là cái gì. Không phải là anh bị tụ huyết sao? ”

Đường Sóc thật lâu mới phát hiện Ôn Niệm Nam vô cùng dịu dàng nhẹ nhàng đối với người bị thương, có lẽ là bởi vì của hắn đã từng trải nghiệm ...

Cố Ngôn Sanh sắc mặt xanh mét nhìn anh nói: "Còn cậu thì sao, Đường Sóc? Cậu không lợi dụng em ấy sao? Từ trước khi ly hôn, ngày nào cậu cũng giả vờ đáng thương để lấy lòng em ấy." Những gì cậu sử dụng không phải là Ôn Niệm Nam mà là WE. Cậu muốn lợi dụng dự nổi tiếng của WE để cọ nhiệt. Tôi nói đúng không? "

" Anh có nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu Niệm Nam nhìn thấy anh như thế này không? "

Cố Ngôn Sanh sửng sốt: “Ý của anh là gì?”

Đường Sóc dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn anh, nói: “Niệm Nam, cậu hiểu chưa?”

Trong góc hành lang, một người chậm rãi bước ra, chính là Ôn Niệm Nam ...

Tay Ôn Niệm Nam nắm chặt bức tường trở nên tái nhợt và gớm ghiếc, ánh mắt trầm xuống không biết đang suy nghĩ gì.

Khi Cố Ngôn Sanh nhìn thấy Ôn Niệm Nam từ từ đến gần, trong mắt tràn đầy vẻ không tin, anh ta lập tức phản ứng lại, quay đầu nhìn Đường Sóc.

“ Đường Sóc là cậu? Cậu cố tình? Anh cố ý chơi tôi?"

Đường Sóc mặc kệ anh, đi tới chỗ Ôn Niệm Nam, cởi áo khoác ngoài khoác lên người cậu ta.

“Tôi chỉ muốn Niệm Nam biết câu trả lời và nhìn rõ bộ mặt thật của anh.”

Đôi mắt Cố Ngôn Sanh tối sầm lại, anh ta đột nhiên bước tới định động thủ, Ôn Niệm Nam đột nhiên đứng trước mặt Đường Sóc, Cố Ngôn Sanh rút tay lại.

"Tránh sang một bên."

Ôn Niệm Nam không nhường đường mà tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Cố Ngôn Sanh, anh thật là đạo đức giả. Anh giả bộ bị thương uy hiếp tôi và cha tôi. Anh nói dối tôi hết lần này tới lần khác là muốn làm gì." .. "

" Anh muốn em! "

Cố Ngôn Sanh giương mắt lên, nhìn thẳng vào Ôn Niệm Nam trước mặt, anh gằn từng chữ từng chữ nói:" Anh thích em ... anh muốn em! "

" Anh ... nói dối em. ..cũng ... ”

Thích? Ôn Niệm Nam chưa bao giờ cảm thấy hai chữ này rẻ mạt như vậy ...

Ôn Niệm Nam chậm rãi cúi đầu không nói gì, nhưng Đường Sóc nhìn thấy tay Ôn Niệm Nam run lên, liền đột nhiên đi từng bươc về phía Cố Sanh Ngôn.

Cố Sanh Ngôn cho rằng Ôn Niệm Nam đã nghe được, vội vàng nói: "Ôn Niệm Nam ... Tôi thích ..."

Một cái tát vào mặt, bác sĩ và Đường Sóc ở hành lang đều sững sờ.

"Đừng để tôi nghe thấy từ miệng của anh nói rằng anh thích tôi ... làm cho tôi cảm thấy ghê tởm, Cố Sanh Ngôn... anh không xứng đáng ..."

Thân thể Ôn Niệm Nam run lên, lồng ngực đập kịch liệt, mặt cậu tái mét.

Tách tách ... một giọt máú nhỏ xuống đất ... và một giọt khác ...

Mũi của Ôn Niệm Nam đang chảy máu, đột nhiên cậu ngất đi.

“Niệm Nam!”

Máu ...

Cố Ngôn Sanh đông cứng tại chỗ nhìn cảnh tượng trước mặt, hoài nghi nơi bị đánh vào mặt đau như lửa đốt, máu trên mặt đất đâm thẳng vào tim Cố Ngôn Sanh .. .