Chương 3: Em nói không có, anh có tin không?

Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cao ốc tập đoàn Cố Thị.

Cố Ngôn Sanh mặt mày âm trầm cầm tư liệu trong tay, tầm mắt hắn chậm rãi dời xuống người phía sau càng căng thẳng khẩn trương.

“Những thứ mà ngươi điều tra được, toàn bộ đều là thật?”

“Đúng vậy thưa Cố tổng, sở dĩ lúc trước không tra ra được hành tung của Thẩm Lạc An thiếu gia là do có người cố ý che dấu và hủy diệt dấu vết. Dựa theo tin tức cung cấp lần này tôi khẳng định rất nhanh sẽ tìm được tung tích của Thẩm Lạc An thiếu gia.”

“Còn có, trước khi Thẩm Lạc An thiếu gia mất tích có cùng Ôn tiên sinh gặp mặt, hơn nữa…… theo như ảnh chụp ở tiệm cà phê thì có thể thấy Ôn tiên sinh đã động thủ đánh Thẩm Lạc An thiếu gia.” Tiểu Lý cẩn thận nói.

Trêи đường Cố Ngôn Sanh lái xe trở về, hắn chợt nhớ đến cảnh tượng của mấy năm về trước, lúc Thẩm Lạc An nói lời chia tay với hắn đôi mắt của y đã sưng đỏ lên vì khóc quá nhiều, thì ra những điều đáng ngờ đó đều là do Ôn Niệm Nam một ray làm ra.

Ôn Niệm Nam xem tin tức TV truyền phát, người cầm quyền tập đoàn Cố Thị lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn của mình thành công thu mua thêm một công ty khác.

Người trong TV không vui vì bị phóng viên chụp ảnh mà nhăn mày lại, Ôn Niệm Nam không tự chủ được giơ cao khóe miệng.

“Phu nhân đừng đợi nữa, cậu uống ít sữa bò rồi đi trước ngủ đi.” Từ thúc đi tới nói.

“Ân.” Ôn Niệm Nam uống xong sữa bò rồi xoay người chạy lên lầu.

Ngoài cửa sổ đột nhiên hiện lên ánh sáng đèn pha xe hơi, là Cố Ngôn Sanh đã trở về! Ôn Niệm Nam vội vàng vui sướиɠ chạy xuống lâu.

“Ngôn Sanh.”

Cả người Cố Ngôn Sanh toát ra hàn ý bước nhanh tới, nhìn thấy người đã kết hôn với hắn ba năm nay nhất thời nghiến răng nghiến lợi nói: “Ôn! Niệm! Nam!”

Ôn Niệm Nam bị sự lãnh lệ trong mắt Cố Ngôn Sanh dọa sợ lui về phía sau hai bước, nhưng rồi lại bị hắn túm lấy..

“Tôi hỏi cậu, chuyện năm đó Lạc An đột nhiên chia tay với tôi rồi mất tích có phải có liên quan đến cậu?” Cố Ngôn Sanh lạnh giọng quát.

Ôn Niệm Nam không thể tin được nhìn về phía Cố Ngôn Sanh, cúi đầu cười khổ nói: “Em nói không có, anh có tin không?”

“Tôi tin? Cậu chuyện gì mà không dám làm, năm đó cậu làm thế nào mà gả được cho tôi chính cậu là người hiểu rõ nhất, những thủ đoạn bỉ ổi ti tiện đó không phải cậu là người am hiểu nhất sao? Cậu còn dám tính kế trêи người em ấy!”

Hắn lại đối xử với cậu như vậy, nguyên lai ở trong lòng Cố Ngôn Sanh, cậu lại là người tâm cơ thâm trầm như thế.

Ôn Niệm Nam vẫn luôn hiểu rằng Thẩm Lạc An chính là nghịch lân của Cố Ngôn Sanh, tuy trong nhà không ai dám nhắc đến tên người này, nhưng khắp nơi trong nhà đều lưu lại dấu tích của y, ảnh chụp trong thư cùng giá dương cầm trong phòng trống ở lầu hai kia, đều là những thứ được Cố Ngôn Sanh tận tâm trông chừng.

“Em nói, em không có.”

Đúng lúc này, chuông di động của Cố Ngôn Sanh đột nhiên vang lên, sau đó sắc mặt của hắn bất chợt chuyển thành kinh hoảng đến mức khó tin.

“Nếu cậu thật sự thương tổn em ấy, tôi nhất định sẽ khiến cậu phải trả giá bằng đại giới thảm khốc nhất.” Dứt lời, Cố Ngôn Sanh liền vội vàng lái xe đi.

Sau hơn một tháng nữa, Cố Ngôn Sanh cũng không có trở về, hai người tựa như đã quay trở về thời điểm bắt đầu đầy lạnh nhạt của lúc trước.

Ôn Niệm Nam nhìn về phía tấm lịch được đánh dấu biểu tượng màu đỏ, trong lòng cậu không nhịn được nổi lên một mạt chua xót, ngày mai là kỷ niệm ba năm kết hôn của hai người bọn họ.

“Anh ấy căn bản không nhớ rõ đoạn hôn nhân này thì làm sao có thể nhớ rõ ngày đặc biệt này.” Ôn Niệm Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, tự giễu nói.

Điện thoại phòng khách chợt vang lên, Từ quản gia tiếp điện thoại: “Thiếu gia? Văn kiện trong thư phòng sao? Được, tôi lập tức đem qua.”

Ôn Niệm Nam vừa nghe là Cố Ngôn Sanh gọi tới, lập tức chạy qua đoạt lấy điện thoại hỏi: “Ngôn Sanh, chừng nào anh mới trở về, ngày mai là ngày mà chúng ta……”

Tít… Đối phương vậy mà đã cúp máy.

“Phu nhân, thiếu gia nhờ tôi đưa văn kiện qua công ty, nói là ở thư phòng của ngài ấy, cậu có biết là cái nào không?”

“Ân, để cháu đi cho.”