Nơi Nào Củi Gạo Không Vương Khói Bếp
Đăng vào: 12 tháng trước
Cuối cùng anh cũng trở lại, toàn thân nồng nặc mùi thuốc lá
đứng ở cửa thay giày, cúi đầu, nói với tôi. « Xe hỏng giữa đường, vừa
mới sửa xong ».
Không nhìn thấy ánh mắt của anh, tôi nói chuyện với cái ót đen thùi,
nghe thấy giọng của mình bình bình lặng lặng. « Không sao, tắm rửa đi
rồi ngủ ».
Chất vấn anh ? Vạch trần anh ? Không. Tân hôn ngày đầu tiên, tôi phải duy trì cục diện đoàn kết an định, dù cho mọi thứ đều là giả dối. Nghe
thấy tôi nói vậy, dường như anh thở phào nhẹ nhõm, xoay người cởi quần
áo đi tắm, lê từng bước từng bước, hành động và vẻ mặt mệt mỏi thấy rõ.
Anh Dũng ngữ điệu nhẹ nhàng lúc chiều không còn thấy bóng dáng đâu
nữa, chúng tôi lặng im, hệt như con trai, đóng chặt cái vỏ của mình.
Điện thoại của anh đặt trên bàn, ngó thứ đồ điện nho nhỏ ấy, tôi cảm
thấy sức hút vô cùng khổng lồ. Điều tra số điện thoại di động ? Giống
như trong phim, tra nhật ký cuộc gọi, gọi lại, lật được mặt con yêu tinh phía sau bức màn, đánh tàn bạo, khóc lóc van xin, trả đũa, uy hiếp hay
lợi dụng ? Vươn tay ra, rốt cuộc vẫn để xuống, tâm niệm bốn chữ châm
ngôn. « Yên ổn đoàn kết, yên ổn đoàn kết ».
Quên đi, mắt không thấy coi như không có.
Đêm đó, chúng tôi hành hạ nhau trên giường, tắt đèn rồi quấn lấy
nhau, anh quên mất cái thứ vị chuối kia, tôi quên khoe thành quả của
đống sữa tắm và nước hoa, anh cứ việc gạt tôi, tôi cứ việc oán anh, tôi
cắn lên ngực anh, như kẻ ăn thịt người Hannibal*, anh hôn cổ tôi, như
quỷ hút máu Dracula.
*Kẻ ăn thịt người Hannibal Lecter trong bộ phim Hannibal (2001) do Anthony Hopkins thủ vai.
« Ân Sinh, Ân Sinh... ». Ôm chặt tôi, anh gọi trong vô thức, không
ngừng khàn giọng rên rỉ, nhưng vẫn mặc tôi cắn, chảy máu cũng không la
đau.
Có chút mềm lòng, cảm thấy cũng không dễ dàng gì với anh, ai xảy ra
chuyện chẳng cần thời gian suy nghĩ, thật ra thì tôi với anh bên tám
lạng người nửa cân, một người tâm phiêu ngoài Tam Sơn, một người hồn bay tới núi Ngũ Nhạc, khi tụ lại một nơi rồi, tâm tính tôi một chút ích kỷ
thích ăn dấm chua.
Càng nghĩ càng khó chịu, giống như có dao cứa qua tim, đau nhói, nhất thời nhịn xuống, dứt khoát nhắm mắt lại, vợ chồng son quan hệ cũng tốt, sấn qua, cố gắng hôn môi anh, nhưng anh quay đầu né tránh, một mực đi
xuống phía dưới.
Túm được tóc anh, dục vọng vội vàng tiêu tan, cơn giận dữ trong lòng
ngược lại bốc hỏa dữ dội, có nén cũng nén không được. Tại sao không hôn
tôi ?
Cho dù quên ăn kẹo cao su, tôi cũng đánh răng rồi, dù không có hương
thơm xộc vào mũi, cũng không phải hôi, cứ né tránh, tình hình này làm
tôi xấu hổ không tưởng được ! Điên tiết, một cước đạp anh ra, nơi đó
quẹt qua đùi tôi, nhiệt độ nóng hổi.
« Ân Sinh, em làm gì vậy ! ». Anh chất vấn, thở hổn hển. Tôi xoay
người, không thèm để ý tới anh. Đi đi, đi tìm người nào đó đi ! Yên ổn
đoàn kết cái gì, anh thích gây sự thì tôi yên ổn làm sao, đoàn kết thế
nào !
Ngồi dậy, chuẩn bị xuống giường đi tắm, trong lúc cao trào mồ hôi là
chất dẫn lửa, nhưng hiện tại, chẳng qua làm người ta cảm giác dính nhớp
nháp không thoải mái.
« Để làm gì ! ». Bàn tay to chụp tới, níu lấy mặt tôi, bàn tay trơn kéo tôi vào khóa trong ngực, nhìn tôi chằm chằm.
Tròng mắt anh sâu và đen, lấp lánh trong bóng đêm như kim cương, từng giọt mồ hôi trên mặt cũng lấp lánh, vô cùng gợi cảm.
Anh nhìn tôi, cau mày, hé miệng. « Em đang bực ».
Tôi nói. « Không dám, không dám ».
« Thật ».
« Thôi, buông ra, em muốn đi đánh răng ».
Anh không buông tay, đầu ngón tay cứng rắn nắm lấy cằm tôi. « Ân
Sinh, anh... ». Ngập ngừng, tôi có thể cảm giác được lồng ngực anh phập
phồng, hít vào, thở ra thật sâu. « Hôm nay anh gạt em, xe không có hư,
suốt ban nãy anh vẫn đứng dưới lầu ». Tim đột nhiên nhảy dựng, trời ơi
đất hỡi, anh ấy muốn rồi, anh ấy muốn công bằng với tôi rồi !
« Em nhớ đầu bếp trong nhà hàng chứ ? Không sai, là lão Lưu, vừa rồi
ông ấy gọi điện cho anh, nói là chịu bán công thức món thịt xiên hun
khói, ra giá sáu vạn ».
« Cò kè mặc cả hồi lâu, cuối cùng chấp nhận giá bốn vạn, dù vẫn hơi đắt, nhưng món đó đặc sắc, không nên tiếc ».
« Không dám nói cho em biết, sợ em bệnh nghề nghiệp kế toán nguyên tắc cẩn thận lại mắng anh ».
« Anh biết, anh biết, hiện tại tụi mình không có nhiều tiền dành dụm, nhưng để người ta có được công thức đó, anh không cam lòng ».
« Cho nên không lên nhà, ngồi dưới lầu suy nghĩ làm sao bây giờ. Nhưng hành động đó của anh hôm nay là không đúng lúc ».
Tiếng nói rơi xuống đất, lực tay trì hoãn, anh nhếch miệng cúi đầu,
hôn lên má tôi. « Ân Sinh, xin lỗi em ». Chất giọng đàn ông trầm trầm,
dịu dàng, không có sơ hở, trong phòng tối om, tôi không nhìn rõ ánh mắt
của anh, không hiểu anh nghĩ gì.
Cho dù bên trong có trăm ngàn lời muốn nói, nhưng nhìn mặt anh, rốt cuộc không nói ra được. Cứ như vậy ư ? Đơn giản như vậy ư ?
Quên đi, quên đi, đàn ông chịu xuống nước làm hòa mà không nhận, đó
mới gọi là ngu ngốc. Mơ mơ màng màng đưa tay, vuốt qua lông mày anh,
chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ là cảm thấy hàng lông mày đó thật là đáng yêu.
Đây cũng không thể trách tôi nha, ai bảo anh ấy đẹp trai mê hoặc
người khác. Thấy tôi xuôi xuôi, da mặt anh dãn ra, bắt đầu buông lỏng
cười, thình lình nắm lấy đầu ngón tay của tôi bỏ vào miệng mút, lẩm bẩm
vô nghĩa. « Vợ à, niệm tình mặt mày anh cũng thật thà, làm đại nhân đừng chấp tiểu nhân, rộng rãi được không ». Leo lên người, tay chân dần dần
lộn xộn. « Cho anh nửa cái thang rút lui đi Ân Sinh à, chỉ có em là nỡ
như vậy thôi, anh nhất định phải, nhất định phải... ».
Nói chưa xong, đầu anh bận rộn trước ngực tôi. Môi hôn mê đắm, cái
lưỡi hòa tan hồn phách, vẽ loạn khắp nơi, thật sự làm cho người ta thần
mê tính loạn.
Bắt đầu thở dốc khó khăn, cơ thể tê dại trướng và ngứa, vất vả giữ vững chút lý trí, nâng đầu anh lên, tôi nói. « Hôn em đi ».
Thoáng cái, toàn bộ động tác ngừng lại, anh sửng sốt, nghe tôi nói
như vậy giống như nghe được nhiệm vụ bất khả thi. Thật lâu mới cố nhích
tới gần, đôi môi mỏng lạnh ịn lên môi tôi, hời hợt như chuồn chuồn lướt
nước, đồng thời thẳng lưng, ngang nhiên tiến vào, không lưu cho tôi một
giây suy nghĩ.
« A ! ». Tiếng hét là của tôi. Không liên quan đến kích tình, không
liên quan đến khoái cảm. Thân thể thì nóng nhưng tâm lạnh thấu. Có tiếng thở dài từ con tim bị thương rướm máu : anh ấy không hôn tôi, không hề
hôn tôi...
Dùng cả tay chân, đẩy anh, chỉ một ngón tay. « Phía sau, phía sau ».
Anh không nói lời nào, xoay người, tiếp tục tiến công. Trong bóng
tối, trên giường, tiếng thân thể va chạm kinh thiên động địa, giữa bốn
vách tường, tôi cảm thấy hai chúng tôi như những con dã thú.
Đúng, là dã thú. Dã thú không hôn môi, dã thú không yêu nhau, dã thú quan hệ được gọi là : giao phối !