Đăng vào: 12 tháng trước
Phong Tĩnh Đằng chở Mai Truyền Kỳ, Mai Nguy Hiểm về chỗ tiếp khách của Tinh Chiến căn cứ.
Bọn họ vừa xuống xe, nhân viên công tác nhanh chóng đốt pháo hoa biểu đạt chúc mừng, toàn bộ chỗ tiếp khách đều vang lên tiếng ‘ầm, ầm’, nhanh chóng thu hút sự chú ý: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại đột nhiên đốt pháo hoa?”
“Có đội ngũ thành công ‘đại chiến ba trăm người’.”
“Thật sao? Ai lợi hại như vậy chứ?”
“Không biết. Bất quá, nghe nói đội này chỉ có ba người, hơn nữa, trong đó còn có một đứa bé sáu, bảy tuổi a.”
Mọi người cảm thấy kinh ngạc: “Ba người một đội? Trong đó còn có một đứa bé sao?”
“Anh cũng chớ xem thường đứa bé này, tôi vừa nghe một vị kích chiến sĩ mới từ chiến địa đi ra ngoài tán thưởng đứa bé này có thuật bắn súng như thần, liếc một cái liền bắn chuẩn xác. Hơn nữa, hai vị phụ thân biểu hiện cũng phi thường xuất sắc, bằng không cũng đã không mang theo đứa nhỏ vượt ải thành công.”
“Mấy người nói thành công khiêu chiến ba trăm tên kích chiến sĩ có phải là bọn họ hay không?” Người nói chuyện hướng Mai Truyền Kỳ, Mai Nguy Hiểm và Phong Tĩnh Đằng chỉ qua.
“Đúng! Đúng! Đúng, chính là bọn họ.”
Tất cả mọi người tò mò nhìn về phía ba người Mai Truyền Kỳ, họ đều muốn biết đây rốt cuộc là thần thánh phương nào, đáng tiếc đối phương đều mang kính phòng hộ, che đi hơn phân nửa gương mặt.
Tất nhiên trước đây cũng không phải không có tổ đội lợi hại tới khiêu chiến qua ba trăm tên kích chiến sĩ. Bất quá, đều là năm người một đội. Nhưng như một đội ba người Mai Truyền Kỳ mang theo đứa nhỏ lại còn thành công vượt ải căn bản chưa từng xảy ra.
Hơn nữa bởi vì có quy định ‘Trong quá trình khiêu chiến, thành viên trong đội không bị bắn trúng’ và ‘Một tháng chỉ có thể một lần thành công khiêu chiến ba trăm tên kích chiến sĩ’. Từ trước đến nay chỉ có hơn mười đội có thể qua ải thôi, vì thế khó tránh khỏi mọi người đối với bọn họ cảm thấy hiếu kỳ.
Thấy ba người Mai Truyền Kỳ trở lại, nhân viên tiếp tân cười chúc mừng: “Chúc mừng ba vị vượt ải thành công, các vị sẽ nhận được hai triệu tín dụng điểm, không biết ba vị có muốn chụp ảnh lưu niệm hay không?”
Vừa nói hắn vừa ở trên quang não đem hạng mục khiêu chiến ba trăm tên kích chiến sĩ tháng này xóa đi, để tránh khỏi có nhiều người tới khiêu chiến tạo thành tổn thất.
Phong Tĩnh Đằng mâu quang chớp động: “Muốn.”
Nhân viên tiếp tân gọi nhân viên công tác đến chụp ảnh cho bọn họ.
Mai Nguy Hiểm cầm lấy cúp danh dự Tinh chiến căn cứ vừa được trao tặng, bày ra một loạt động tác kỳ lạ cùng Mai Truyền Kỳ và Phong Tĩnh Đằng chụp vài tấm hình.
Ngay khi chụp xong tấm đầu tiên, Phong Tĩnh Đằng đưa tay đặt lên vai Mai Truyền Kỳ, đem người kéo vào trong lòng, như một đôi phu phu thân mật dựa vào nhau.
Mai Truyền Kỳ cả người cứng đờ, hung hăng trừng mắt nhìn Phong Tĩnh Đằng, nhưng cũng không lập tức tránh thoát, dù sao chụp tấm này xong liền về nhà.
Nhân viên công tác chụp ảnh hô: “Một, hai…”
Ngay trước tiếng hô thứ ba, Phong Tĩnh Đằng bỗng nhiên ôm đầu Mai Truyền Kỳ quay sang bên mình, cúi đầu, chuẩn xác thưởng thức đôi môi ngày đêm mong nhớ kia.
“Ba!”
Nhân viên công tác nhanh chóng ấn xuống nút chụp hình, đem vẻ mặt rạng rỡ cùng nụ cười đáng yêu của đứa nhỏ, một tay giơ cao chiếc cúp, một tay làm dấu chữ V, cùng hai nam nhân hôn môi đứng sau lưng nhóc đang hôn nhau là hình ảnh vĩnh viễn dừng lại tại khoảnh khắc này.