Đăng vào: 11 tháng trước
Thiện Vũ Linh giật mình tỉnh lại trên bàn học, nơi vài tia nắng cuối ngày trải lên qua cửa sổ.
Ngồi giữa căn phòng nhỏ xíu trong viện trẻ mồ côi, nhìn tập sách ôn thi đại học quen thuộc trước mặt, cô ngơ ngác.
Cô ngủ quên từ lúc nào vậy? Đã vậy hình như còn mơ một giấc mơ rất dài, khi vừa mở mắt thì nó liền tan biến như cát bụi khiến cô không nhớ được gì cả.
Bỏ qua sự kì lạ, bàn tay còn đang ôm lấy quyển đại số giải tích, cô theo thói quen muốn mở ra xem thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Mẹ Lan bước vào, tay đặt cốc sữa lên bàn, giọng nói ấm áp:
"Linh, con nghỉ ngơi một chút, uống cốc sữa này đi."
Trái tim cô bỗng đập thình thịch.
Sao cảm giác như lâu rồi cô không được nghe âm thanh cùng hơi ấm quen thuộc này.
"Dạ, con cảm ơn mẹ."
"Đã sắp thi đại học rồi đấy, con phải thật chăm chỉ để đậu vào một trường tốt, mai này còn có công ăn việc làm ổn định, tự chăm sóc cho bản thân mình."
Mẹ Lan nhắc nhở cô.
Cô vâng vâng dạ dạ uống hết sữa rồi ngồi lại vào bàn học mở một cuốn đề tiếng Anh ra làm, nhưng đầu óc cứ như trên mây không tập trung, lòng cân cấn về giấc mơ vừa biến mất, cảm giác mình đã quên điều gì rất quan trọng.
Tới giờ ăn tối, nhóc My, một cô bé năm tuổi xinh xắn đáng yêu, gõ cửa phòng gọi cô xuống ăn cơm.
Cô ôm nhóc trên tay đi xuống cầu thang bằng đá cũ rích.
Cả bàn đều là món cô và các em nhỏ thích ăn, trong đó có một đ ĩa bò xào.
Nhánh cần tây cắt gọn xanh óng ánh và cà rốt hình hoa tươi roi rói, mùi thịt bò thơm như vậy nhưng một đũa cô cũng không động vào.
Rõ ràng trước đây cô không phải một đứa bé kén ăn, chỉ là vô thức cảm thấy không thích gắp đ ĩa thức ăn đó.
Bữa cơm đơn giản cứ thế trôi qua trong tiếng nói cười của mấy đứa nhỏ và ánh mắt trìu mến của mẹ.
Đêm.
"Đồ ngốc này, ông đây chính là thích em đấy."
"Bé con..."
"Linh Linh..."
"Anh yêu em."
Trong giấc mơ, một người đàn ông khuôn mặt không rõ luôn luôn gọi tên cô, âu yếm ngọt ngào.
Thiện Vũ Linh mở bừng mắt nhìn trần nhà tối om, trái tim trong lồ ng ngực đập thình thịch.
Người đàn ông đó rốt cuộc là ai? Tại sao cứ gọi tên cô như vậy?
Thiện Vũ Linh không ngủ được nữa, nằm trằn trọc tới sáng.
Mẹ Lan nói nhân lúc được nghỉ hè, mẹ tổ chức một chuyến đi chơi công viên nước, làm bọn nhóc phấn khởi không thôi.
Phải nói là, tiền đi chơi này hơn phân nửa là tiền túi của mẹ, chứ trợ cấp chẳng dư ra chút nào để tổ chức nhiều hoạt động cho bọn trẻ như vậy.
Chính vì vậy, cô gái mười tám tuổi đầu như cô mới chưa từng được đi công viên bao giờ.
Nhưng vừa bước đến cổng, nhìn lên tàu lượn siêu tốc trên cao, cô cảm giác như mình đã từng ngồi trên đó, còn từng chơi rất nhiều trò chơi ở đây.
Bỏ qua cảm giác quen thuộc khó hiểu, cô đi cùng trông chừng bọn nhỏ cùng mẹ Lan.
Buổi trưa, bọn họ cắm trại trong khu vực cho phép cắm trại của công viên rồi cùng nhau ăn cơm trưa.
Vẫn như cũ, Thiện Vũ Linh không gắp bất cứ món nào có cà rốt.
Không biết từ bao giờ cô đã trở nên kén ăn như vậy rồi.
Đợi cô ăn xong, mẹ Lan nhìn cô mỉm cười, dịu dàng nói với cô, âm thanh như vọng đến từ một nơi rất xa:
"Ở lại thăm mẹ thế là được rồi, con trở về đi.
Nơi ấy còn có người đang đợi con."
Cô tròn mắt nhìn người mẹ trước mặt.
Mẹ đang nói gì vậy? Cái gì mà trở về? Cô nhi viện chính là nhà của cô, cô còn có thể trở về đâu được nữa.
Mà nơi ấy là nơi nào, còn người ấy lại là ai?
Theo ánh mắt mẹ, cô nhìn lại phía sau, chỉ thấy hình ảnh một người con trai cao lớn đứng trong sương khói, đâu đó vọng lên tiếng gọi "Linh Linh".
Đùng một cái, cô đau đầu đến choáng váng, nhắm tịt mắt ôm lấy thái dương.
Khi mở mắt ra, mọi thứ đều biến mất, từ mẹ Lan đến những đứa nhỏ và công viên nước.
Hiện giờ, cô đang đứng giữa đồng cỏ bao la, trông như trong một khu nghĩa trang vậy.
Phía xa xa, cô thấy bóng mẹ Lan.
Mẹ đang khóc rất đau lòng trước một bia mộ, mấy đứa em trong cô nhi viện cũng mếu máo khóc hu hu ôm lấy nhau.
Thiện Vũ Linh tò mò tiến tới gần hơn.
Trái tim nhói lên một cái.
Gương mặt trên bia mộ kia thật quen thuộc, còn không phải chính là cô hay sao?
Còn mẹ Lan đang ngồi thụp trước đó, khóc không kìm được, mấy đứa nhỏ đứa khóc đứa quỳ gọi "Chị ơi".
Đầu cô lại bắt đầu đau như búa bổ, từng mảnh ký ức như muốn vỡ vụn ra.
Cô nhớ ra rồi, cô đã chết vì một tai nạn xe vào mùa hè năm lớp mười hai và xuyên vào một cuốn tiểu thuyết.
Ở trong đó, cô đã yêu một người đàn ông.
Anh mang đến cho cô hạnh phúc, cũng mang đến cho cô ưu phiền đau khổ.
Cô nhớ tiếng gào thét đến lạc giọng anh gọi tên cô vào giây phút đó, tràn đầy tuyệt vọng và đau thương.
Có lẽ anh ấy đã rất dằn vặt tự trách.
Diệp Vũ, cô muốn nói với anh rằng cô không trách anh, rằng đó không phải lỗi của anh, là tự cô muốn bảo vệ anh, đừng đau khổ vì cô mà hãy tiếp tục sống thật hạnh phúc.
Cô muốn nói rằng nếu anh còn nguyện ý và nếu cô còn có thể tiếp tục cuộc sống trong thế giới ấy, cô sẽ nắm chặt tay anh không buông, cho đến ngày anh chính miệng nói không cần cô nữa thì thôi.
Nước mắt từ khoé mi rớt xuống.
Diệp Linh bên cạnh đang gọt táo, thấy nước mắt của cô liền cắt luôn vào tay, máu đỏ nhỏ xuống sàn.
Nhưng cô ấy không thấy đau, chỉ liền lập tức bấm chuông gọi bác sĩ tới.
Đây là lần đầu tiên suốt mười mấy tháng qua Thiện Vũ Linh có dấu hiệu tỉnh lại.
Lúc Diệp Linh gọi tới, Diệp Vũ và Giang Sơn đang bàn hợp đồng với đối tác.
Thấy anh không tắt chuông khi đang họp, vẻ mặt người phụ nữ trung niên đối diện liền hiện lên vẻ không hài lòng.
Số được gọi đến là điện thoại liên lạc riêng của anh, chỉ dùng vì những điều liên quan đến cô.
Từ ngày anh quên hẹn, anh luôn đặt chuông báo mỗi tiếng một lần nhắc anh về cô.
Điện thoại này chưa một lần hết pin, chưa bao giờ ở chế độ im lặng.
"Anh, Vũ Linh cậu ấy..."
Vừa nghe tin, anh đứng bật dậy khiến đối tác giật cả mình.
Sau đó, anh không ngần ngại hợp đồng quan trọng như thế nào liền giải thích ngắn gọn theo phép lịch sự rồi rời khỏi, không để đối tác cùng Giang Sơn kịp phản ứng.
Anh ta vừa nói gì? Hôn thê thực vật của anh ta mới có dấu hiệu tỉnh lại, anh ta phải đến bệnh viện ngay, để phó tổng Giang ở lại bàn chuyện với bà, ngày khác anh ta sẽ đích thân tới xin lỗi?
Chút ấn tượng xấu bất lịch sự vừa rồi trong lòng bà về anh cũng giảm bớt.
Một người có tình nghĩa chắc hẳn là một đối tác đáng tin cậy, tuy nhiên sau này anh ta muốn làm việc với bà thì cũng lại là một chuyện khác, sự chuyên nghiệp là không thể thiếu.
Diệp Vũ chạy như bay xuống tầng, nhịp tim không nhanh vì chạy mà chỉ vì suy nghĩ đến cô.
Anh gọi taxi tới bệnh viện vì anh sợ bản thân mình quá run, tay không cầm nổi vô lăng nữa.
Vừa xuống xe, anh lao vội lên tầng, không cẩn thận còn vấp chân mấy lần, giày da tinh tế đều đã xước hết cả mũi, dáng vẻ thật không phù hợp với bộ vest chỉn chu trên người anh.
Linh Linh của anh, em quay trở lại rồi sao?