Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái
Post on: 11 tháng ago
“Không hổ là Ngọc cấp thế lực!”
Nhìn núi non nghìn trùng trước mặt, hàng loạt các tòa đại sơn cao vút trong mây, chim cầm tẩu thú bay lượn, Tiên Khí nồng đậm sánh ngang với Linh Giới Châu, hoa thơm cỏ lạ, các tòa kiến trúc cổ kính xây dựng trên thân núi, đại khí bàng bạc nhìn không thấy điểm cuối…Lạc Nam không nhịn được cảm thán một hơi.
Nếu không phải cách làm của ông lão Ngọc Tiên quá mức đáng ghét, thì Ngọc Tiên Môn ở trong mắt hắn cũng là một danh môn đại phái, đáng để xem trọng…
Lạc Nam cùng với Bà Lão có Hắc Đàm Thủy và một đám 15 tên thiên tài vừa mới Phi Thăng đã được ông lão mang về Ngọc Tiên Môn…
Ánh mắt tuyển chọ đệ tử của Ngọc Tiên Môn cực kỳ cao, trong gần 2000 người, tính luôn cả Lạc Nam và Bà Lão có Hắc Đàm Thủy, chỉ có 17 người được lựa chọn mà thôi.
Theo như ông lão tự giới thiệu, ông ta tên là Ngọc Quán…là Thất Trưởng Lão của Ngọc Tiên Môn, có thực lực Ngọc Tiên Sơ Kỳ.
Ngọc Tiên Môn có tất cả tám vị Ngọc Tiên, từ Thất Trưởng Lão đến Đại Trưởng Lão tu vi dao động từ Ngọc Tiên Sơ Kỳ đến Ngọc Tiên Hậu Kỳ, mà Môn Chủ của Ngọc Tiên Môn càng là Ngọc Tiên Viên Mãn cấp bậc cường giả.
Địa vị của Ngọc Tiên Môn là cực cao ở Cực Lam Tiên Tinh này, có thể thấy rõ vì sao chín tên Ất Tiên kia lại kính sợ Thất Trưởng Lão Ngọc Quán đến như vậy.
Tuy nhiên mạnh thì có mạnh, nhưng Ngọc Tiên Môn không phải vô đối ở Cực Lam Tiên Tinh, trái lại vẫn có không ít đối thủ cạnh tranh đáng e dè, chẳng qua bọn hắn không xuất hiện tại lần tuyển chọn đệ tử vừa Phi Thăng này mà thôi.
Vì thực lực cả đám chưa đủ để phi hành, nên chỉ có thể theo chân Ngọc Quán trưởng lão vận chuyển thân pháp chạy vào Ngọc Tiên Môn, Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ của Lạc Nam ở hạ giới tung hoành ngang dọc, nhưng ở tại nơi này lại không đáng chú ý.
Hắn phát hiện thân pháp của mấy người không ai là kém hắn, đặc biệt là thân pháp của Ngọc Quán trưởng lão càng là xuất trần ung dung, một bước chân dậm nhẹ đã biến mất tại chỗ xuất hiện ở trăm dặm xa, cực kỳ khủng bố.
“Lạc Nam sư huynh…ngươi xuất thân từ tinh cầu nào thế?”
Trong quá trình di chuyển, một nữ nhân trong số 15 đệ tử được chọn mở miệng hỏi Lạc Nam.
Vì Lạc Nam là kẻ duy nhất đã đạt đến Chân Tiên, lại vừa trở thành đồng môn nên đám người này khá tôn kính hắn gọi một tiếng sư huynh, đương nhiên đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, trong lòng bọn hắn có nghĩ như vậy không thì Lạc Nam cũng lười biết.
Nữ nhân vừa hỏi thăm hắn có tên Huỳnh Thảo, chỉ mới 4850 tuổi đã thành công Phi Thăng, vì thế lọt vào mắt xanh của Thất Trưởng Lão Ngọc Quán, cũng là kẻ duy nhất là nữ trong bọn ngoại trừ bà lão có Hắc Đàm Thủy.
Thân là một người tu luyện có thiên phú, diện mạo của Huỳnh Thảo cũng không hề kém, da trắng má hồng, môi mộng nước, có lúm đồng tiền, mái tóc óng ả, thân thể đầy đặn mê người, nhan sắc chỉ thua tổng thể nữ nhân của hắn một bậc.
Bất quá với kinh nghiệm nam nữ của Lạc Nam, hắn nhận ra Huỳnh Thảo là nữ nhân từng trải, đã không còn là trinh nữ, đối với nàng cũng không mặn không nhạt.
“Tại hạ phi thăng từ Địa Tinh Cầu!” Lạc Nam không tỏ vẻ kiêu ngạo mở miệng nói bừa, Địa Tinh Cầu là tên hắn dựa vào trái đất ở kiếp trước để tùy tiện bịa ra, trong vô số các thế giới cấp thấp, có quỷ mới biết có nơi nào tên Địa Tinh Cầu hay không.
Quả nhiên Huỳnh Thảo và đám người không nghi ngờ gì, nàng chỉ tùy tiện hỏi thăm xã giao để rút ngắn quan hệ với Lạc Nam mà thôi, muốn từ hắn học được kinh nghiệm quý báo trong quá trình chuyển Linh Lực thành Tiên Lực…
“Lạc Nam sư huynh nhìn qua thật trẻ trung, tuổi tác chắc hẳn không quá lớn?” Mấy tên nam tử trong đám cũng lôi kéo bắt chuyện, hiển nhiên bọn hắn đều không phải người ngu, Huỳnh Thảo có thể nghĩ đến học hỏi kinh nghiệm từ Lạc Nam thì bọn hắn cũng không ngoại lệ.
Huống hồ cả bọn đều là người mới, kéo gần mối quan hệ để ngày sau hỗ trợ lẫn nhau cũng tốt…
Chỉ có những kẻ não tàn mới ghen ghét ganh tị khi mới vào tông môn, hành vi ngu xuẩn như vậy so với tự tạo thêm kẻ thù cho mình.
“Vừa tròn 3000 tuổi!” Lạc Nam lại chém gió, dù tính luôn cả thời gian bên trong Gia Tốc Trận thì hắn vẫn chưa đến trăm tuổi, nói ra chỉ sợ hù chết đám người này.
Bất quá con số 3000 cũng khiến đám người hít một ngụm khí lạnh, ngay cả đang thong thả bay phía trước dẫn đường Ngọc Quán trưởng lão cũng liếc mắt nhìn Lạc Nam, âm thầm gật đầu tuổi của hắn thật rất trẻ, chắc là không khoác lác.
3000 tuổi đã có thể Phi Thăng, kẻ này có ngộ tính cực kỳ bất phàm…
….
Càng tiến vào sâu bên trong núi, Lạc Nam càng đánh giá cao Ngọc Tiên Môn, cách thức bố trí kiến trúc cùng thiên nhiên hòa hợp một cách lạ kỳ này khiến tâm hồn thanh tịnh dễ tập trung tu luyện.
Trên quảng trường rộng nằm giữa hai ngọn núi khổng lồ, hàng vạn đệ tử đang luyện Vũ Kỹ, liên miên bất tuyệt các loại chiêu thức được đánh ra, mặc dù nhân số không quá nhiều…nhưng mỗi người đều là tinh anh, Tiên Lực khá là tinh khiết, không quá hỗn tạp.
Vài tòa đại điện cổ lão uy nghiêm cao vút trong mây mù, Lạc Nam có thể từ bên trong đó loáng thoáng cảm nhận được vài luồng khí thế vượt qua cả Ngọc Quán Thất Trưởng Lão…
Chắc là nơi cư ngụ của các cường giả đỉnh cấp Ngọc Tiên Môn rồi…
Lạc Nam mặc dù có chút kiến thức, nhưng chưa từng thấy qua thế lực nào có được luồng khí phách như Ngọc Tiên Môn, chỉ có Tuế Nguyệt Cung của Tuế Nguyệt Nữ Đế là ở một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt, không cần bàn đến.
Phần phật…phần phật…
Có tiếng tay áo tung bay, hai tên thanh niên nam tử diện mạo đường đường ngự không mà đến, tu vi Ất Tiên bùng nổ, trên người mặc y phục của Chấp Sự, kính cẩn nhìn sang Ngọc Quán trưởng lão chắp tay:
“Thất Trưởng Lão vừa trở về!”
Ở Ngọc Tiên Môn, địa vị của Môn Chủ cao nhất…kế đến là Thất Đại Trưởng Lão, sau đó mới đến Chấp Sự, Đệ Tử Nội Môn, Đệ Tử Ngoại Môn.
Ngoài ra còn có hàng ngũ đệ tử hạch tâm chính là đệ tử thân truyền của Thất Đại Trưởng Lão…dù là Chấp Sự cũng phải lễ độ ngang hàng với bọn hắn.
“Ừm!” Ngọc Quán thông thả gật đầu, râu dài nhẹ vuốt…chỉ vào đám người Lạc Nam mở miệng phân phó nói:
“Bọn hắn đều là Đệ Tử vừa mới tuyển chọn từ Phi Thăng Đài, hai người thu xếp bố trí động phủ cho từng người, lão phu trước tiên đi bẩm báo Tông Chủ!”
Nói xong thân thể ngự không mà bay, xuyên vào tầng mây…tìm đến đại điện nằm trên đỉnh núi cao nhất, nơi tọa lạc của Môn Chủ Ngọc Tiên Môn, Ngọc Tiên Viên Mãn cấp cực giả.
“Tuân mệnh!” Hai tên Chấp Sự kính cẩn chắp tay, ánh mắt đánh giá đảo quanh đám người, hơi có chút kinh ngạc liếc nhìn Lạc Nam, hiển nhiên không nghĩ đến tiểu tử này vừa mới Phi Thăng đã có được Thổ Tiên Lực hoàn chỉnh, là một Chân Tiên Cảnh.
Bất quá Chân Tiên ở trong mắt Ất Tiên cũng chỉ là con kiến hôi, vì thế hai người cũng không quá chú ý.
Hai người bọn hắn đường đường là chấp sự, cũng không đích thân vì mấy người Lạc Nam bố trí nơi ở, bèn hạ lệnh cho một đám thị nữ ở gần đó…
“Lạc Nam sư huynh…hẹn gặp lại!”
Huỳnh Thảo cùng đám người chào hỏi với Lạc Nam một tiếng, tách nhau rời đi…
Bà lão sở hữu Hắc Đàm Thủy sắc mặt chưa bao giờ thôi vẻ lo lắng, bất quá vận mệnh của bà ấy lúc này đã không theo bản năng sắp xếp, chỉ có thể thở dài một tiếng, về động phủ của mình.
Lạc Nam ý vị thâm trường nhìn bà lão một chút, xem ra bà ta cũng cảm nhận được Dị Thủy của mình lúc này đã trở thành vật có khả năng gây họa cho mình.
Hắn đi theo phía sau thị nữ tiến về một động phủ, đây là một thiếu nữ dung nhan thanh tú, trên người tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, tu vi không tệ đạt đến Độ Kiếp Kỳ…
Độ Kiếp Kỳ chỉ có thể làm thị nữ…không thể không nói quả nhiên là Tiên giới a.
Từ lúc dẫn đường cho đến khi đến cửa Động Phủ, Lạc Nam và thị nữ vẫn giữ bầu không khí im lặng không ai nói với ai câu nào…
Thậm chí Lạc Nam còn từ trong thái độ của thị nữ cảm giác được nàng có một chút cảm giác ưu việt, một chút cảm giác khinh rẻ hắn.
Hiển nhiên ở trong mắt thị nữ, bản thân nàng chính là người được sinh ra ở Tiên giới, mà Lạc Nam chỉ là thổ dân ở hạ giới phi thăng, xét về nguồn gốc xuất thân nàng đã cao quý hơn hắn một bậc rồi.
Chưa kể dù Lạc Nam có trở thành đệ tử của Ngọc Tiên Môn cũng không đảm bảo tiền đồ của hắn tươi sáng đến mức nào.
Bởi vì Đệ Tử của Ngọc Tiên Môn cũng không phải chỉ tuyển chọn từ đám người vừa mới Phi Thăng, trái lại đệ tử Phi Thăng từ hạ giới chỉ chiếm số ít mà thôi…đa phần đệ tử quan trọng của Ngọc Tiên Môn đều là thanh niên thiếu nữ được sinh ra tại chính Lam Cực Tiên Tinh, có phụ mẫu là danh gia vọng tộc.
Huống hồ…mỗi ngày đệ tử Ngọc Tiên Môn chết trong quá trình làm các nhiệm vụ nguy hiểm cũng có không ít, Lạc Nam là thổ dân, tại tiên giới chỉ có một thân một mình, không có địa vị cũng chẳng có chỗ dựa, tiền đồ u ám…
Thay vì bắt chuyện làm quen với hắn, thị nữ suy nghĩ mình nên đi làm ấm giường của vài vị sư huynh Nội Môn Đệ Tử có xuất thân ở Tiên giới thì có ý nghĩa hơn.
Lúc này đưa Lạc Nam về động phủ, chẳng qua là làm tròn chức trách của bản thân nàng mà thôi.
Lạc Nam cũng chẳng thèm chấp nhất một tiểu thị nữ, đi theo chân nàng đến một cái tiểu động được đục trong vách núi, mặc dù không có rộng rãi nhưng cũng khô ráu sạch sẽ, có Tiên Khí khá ổn, gần đó còn có một dòng suối nhỏ chảy róc rách, quan cảnh xem như không tệ.
“Đây là động phủ của ngươi, tốt nhất là ở yên một chỗ đợi có lệnh triệu hoán…chạy loạn lung tung gây nên hậu quả gì, ngươi không gánh nổi đâu!” Thị nữ chỉ vào động phủ, liếc sang Lạc Nam nghiêm túc mở miệng.
“Đa tạ nhắc nhở!” Lạc Nam mỉm cười gật đầu, tiến vào trong động phủ, tâm cảnh của hắn đã không đem mấy chuyện nhỏ nhặt như thái độ của thị nữ để ở trong lòng.
Nhìn nụ cười của Lạc Nam, tiểu thị nữ sắc mặt có chút hoảng hốt, nhịp tim hơi đập nhanh hơn…lúc nãy không nhìn kỹ, tên đệ tử vừa phi thăng này cũng thật đẹp trai mà.
Chỉ tiếc tại thế giới này, đẹp trai anh tuấn không mài ra ăn được…
Nghĩ đến đây, tiểu thị nữ không tiếp tục để ý đến Lạc Nam, thản nhiên rời đi…
Nhìn theo bóng lưng của nàng, Lạc Nam âm thầm lắc đầu…hắn sẽ không xấu hổ vì mình xuất thân ở hạ giới, trái lại cảm thấy những tu sĩ đến từ hạ giới mới là tinh anh trong tinh anh.
Dù sinh ra ở hoàn cảnh thua kém, nhưng không ngừng nỗ lực để đặt chân cùng một chỗ với người sinh ra ở tầng lớp cao hơn, những người như thế mới đáng trân trọng.
“Một ngày nào đó…ta sẽ chứng minh cho toàn thể Tiên giới nhìn thấy, tu sĩ đến từ hạ giới như ta tung hoành ngang dọc như thế nào!”
Lạc Nam nhếch mép người…
“Chủ nhân!” Bên trong đan điền, Quang Nhi với Hỏa Nhi hô lên một tiếng, các nàng cũng muốn ra ngoài để xem quang cảnh Tiên giới như thế nào.
Đáng tiếc Lạc Nam lại lắc đầu, cẩn thận nói: “Các nàng xuất hiện nói không chừng sẽ bị đám Ngọc Tiên cảm ứng được, chịu khó ở trong một thời gian đi!”
“Vâng!” Hai nữ cũng hiểu chuyện, ngoan ngoãn gật đầu, không tiếp tục đòi hỏi.
Hết cách rồi, Quang Nhi và Hỏa Nhi chính là Khí Linh của hai tôn Đại Đỉnh, bản thân các nàng vốn đã là Dị Thuộc Tính, để hai nàng ra ngoài nếu bị cảm ứng được thì lớn chuyện.
Trái lại trốn trong cơ thể hắn có Cấm Kỵ che giấu, dù là Tiên Đế cũng đừng mong nhìn ra.
Lạc Nam lúc này khoanh chân ngồi trên giường đá trong động phủ, đem Lạc Hồng Kiếm đeo trên lưng tháo xuống…
Xunh quanh Lạc Hồng Kiếm lúc này được quấn lấy một lớp vải dày màu đen trong hết sức đơn giản nhưng có thể che giấu khí tức, bởi vì hình dạng của Lạc Hồng Kiếm quác mức bất phàm, lại thêm đã đạt đến Ất Cấp, rất dễ bị dòm ngó.
Ở Tiên giới này…Lạc Nam không dám lơ là chút nào.
Tháo lớp vải ra, vuốt ve thân kiếm một chút…
“Ba ba, ngột ngạt chết Hồng Nhi!” Lạc Hồng Kiếm hóa hình, tiểu Hồng Nhi phồng má lên phụng phịu nhìn hắn.
“Nếu không Hồng Nhi chịu khó vào Linh Giới Châu được không? Khi nào chiến đấu ba ba gọi ngươi ra!” Lạc Nam xoa lên cái đầu nhỏ của nàng cười nói.
“Không muốn, Linh Giới Châu lúc này buồn muốn chết, không có Tiểu Kỳ Nam cũng không có các ma ma, Tiểu Hồng Nhi mới sẽ không vào!” Tiểu Hồng Nhi làm nũng lắc đầu.
Nghe lời nói của Tiểu Hồng Nhi, trái tim hắn rung lên một chút…bởi vì ngay cả hắn cũng không muốn vào Linh Giới Châu lúc này, nhìn Cung Đình Thụ trống rỗng, cảm giác đó thật không dễ chịu.
Mười năm trôi qua, Tiểu Kỳ Nam thân thể ngày một lớn lên…mà Tiểu Hồng Nhi vẫn giữ nguyên như cũ, hình hài của một tiểu cô nương chỉ mới vài tuổi.
Lạc Nam không biết làm sao mới có thể nuôi lớn nàng…
“Được rồi…đợi ba ba nghĩ cách!” Hắn trầm tư nói một câu, hướng trong lòng hạ lệnh:
“Hệ Thống, mở ra gói quà Phi Thăng đi!”
Gói quà Phi Thăng đạt được sau khi hoàn thành nhiệm vụ Phi Thăng, hy vọng sẽ không quá tệ.
“Keng! Thành công mở ra gói quà Phi Thăng!”
“Keng! Đạt được 30 Tỷ Điểm Danh Vọng!”
“Keng! Đạt được một Ngọc Cấp Cực Phẩm Vũ Kỹ - Động Thiên Ngạo Tiếu!”
“Keng! Đạt được một Vương Cấp Cực Phẩm Vũ Kỹ - Đẩu Chuyển Tinh Di!”
“Keng! Đạt được một Tôn Cấp Cực Phẩm Phù Chú – Khí Trang Ẩn Cấp Phù!”
“Keng! Đạt được một Đế Cấp Cực Phẩm Thân Pháp – Thiên Địa Vô Cực!”
Liên tục là các âm thanh thông báo vang lên liên tục bên tai, Lạc Nam toàn thân chấn động, hai mắt lóe sáng mừng rỡ không cách nào để hình dung.
Hắn đạt được hai loại Vũ Kỹ, một loại Thân Pháp, một tấm Phù Chú…đẳng cấp đều là cực cao, chưa kể 30 Tỷ Điểm Danh Vọng phòng thân lúc cần thiết.
“Gói quà Phi Thăng bao gồm chính những vật phẩm mà Hệ Thống chuẩn bị làm nền tảng cho công tử sử dụng ở Tiên giới, không cần sợ đụng hàng của bất kỳ thế lực hay cường giả nào!” Kim Nhi lên tiếng nói.
Lạc Nam nghe vậy hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên tinh quang rạng rỡ.
Không bị đụng hàng là tốt nhất…
Dùng đồ đụng hàng hết sức khó chịu, điển hình như Thiên Đế Biến là vật của Thiên Đình khiến Lạc Nam không dám sử dụng, Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn lại là đồ của Bạch Nguyệt Tộc làm hắn phải che giấu.
Lúc này có Kim Nhi khẳng định những thứ vừa đạt được không đụng hàng của ai, Lạc Nam sao cót hể không mừng rỡ và hưng phấn?
Nhìn tấm Khí Trang Ẩn Cấp Phù, Lạc Nam lập tức tìm hiểu thông tin của nó…
Khí Trang Ẩn Cấp Phù: Tôn Cấp Cực Phẩm Phù Chú, có thể ngụy trang ngoại hình và ẩn giấu đẳng cấp của Vũ Khí, dưới Tiên Đế sẽ không thể nhìn thấu.
“Đồ tốt!” Lạc Nam hưng phấn cười to.
Không tiếp tục nói nhảm, hắn lấy ra Khí Trang Ẩn Cấp Phù đặt vào đầu Tiểu Hồng Nhi.
“Ba ba, có chuyện gì?” Tiểu Hồng Nhi nghi hoặc hỏi.
“Ngoan, Baba sẽ cải trang cho ngươi, để ngươi tùy lúc đều có thể xuất hiện!” Lạc Nam nghiêm túc nói, trong đầu tưởng tượng ra hình dạng của Lạc Hồng Kiếm sau khi ngụy trang.
Ánh sáng đỏ rực lóe lên, Lạc Hồng Kiếm xuất hiện…bắt đầu hấp thu các phù văn bên trên Khí Trang Ẩn Cấp Phù.
Theo tưởng tượng của Lạc Nam, vốn đỏ rực như máu, kích cỡ khủng bố, hình dạng bất phàm Lạc Hồng Kiếm thay hình đổi dạng.
Vẫn là hình dạng to lớn, nhưng màu đỏ phai nhạt đi rất nhiều, phần đầu bị gãy mất một nửa, bên trên lưỡi kiếm còn vài dấu vết sứt mẻ, đẳng cấp thấp đến đáng thương hại…
Lạc Nam hài lòng đánh giá bộ dạng sau khi ngụy trang của Lạc Hồng Kiếm, hỏi thăm Tiểu Hồng Nhi:
“Hồng Nhi, có cảm giác gì lạ không?”
Tiểu Hồng Nhi một lần nữa xuất hiện, ánh mắt hưng phấn nhìn hắn: “Thật thần kỳ baba, giống như Hồng Nhi vừa có thêm một y phục rách nát, muốn mặc lúc nào thì mặc, muốn cởi lúc nào thì cởi!”
“Vậy là tốt rồi!” Lạc Nam thở phào, như vậy sau này có thể đeo Lạc Hồng Kiếm trên lưng mà chẳng lo tên nào tham lam chú ý.
Hai cha con chém gió thêm vài câu, lúc này trên tay Lạc Nam xuất hiện ba khối Ngọc Bội.
Hắn muốn tu luyện rồi!
!
Sáng mùng 2 vui vẻ nha cả nhà!