Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái
Post on: 11 tháng ago
Giờ phút này, cảnh tượng ở bên trong biệt thự nhà họ Lăng vô cùng náo nhiệt.
Trong sảnh lớn là hơn mười cái bàn, tất cả con cháu của nhà họ Lăng đều đến đông đủ, ăn một bữa cơm đoàn viên.
Vị trí phía trên là chỗ dành cho khách quý, chính là chỗ mà Diệu Huyền sư thái đang ngồi, ở chung quanh bà ta, là mười nữ đệ tử của phái Nga Mi, ai cũng xinh đẹp hơn người.
Bọn họ đã trở thành phong cảnh rất đẹp trong bữa tiệc của nhà họ Lăng.
Lúc này, ông Lăng ngồi ở ghế chủ nhà cảm khái: "Tất cả mọi người đến đông đủ rồi nhỉ, tốt lắm, hôm nay là ngày tôi xuất quan tu luyện, hôm Trung thu đầu tiên này có thể nhìn thấy tất cả con cháu của nhà họ Lăng chúng ta, rất vui mừng."
Nói đến đây, ông Lăng liếc nhìn Diệu Huyền sư thái, cười nói: "Không chỉ có thế, bữa cơm đoàn viên Trung thu năm nay của nhà họ Lăng chúng ta còn có phái Nga Mi Diệu Huyền sư thái đến chung vui, thật sự là nở mày nở mặt cho kẻ hèn họ Lăng này, ha ha..."
Vừa mới nói xong, không ít con cháu của nhà họ Lăng ở xung quanh đều nhao nhao gật đầu phụ họa.
Diệu Huyền sư thái nhẹ nhàng gật đầu rồi khiêm tốn mở miệng: "Ông Lăng khách sáo quá, ông từ bi nhân hậu, để chúng tôi ở lại nhà họ Lăng, chúng tôi đã rất biết ơn ông rồi, hôm nay là Trung thu, lại cố ý mời chúng tôi đến, cùng nhau ngắm trăng ăn cơm, thế nên người cảm thấy vinh hạnh, hẳn là chúng tôi mới đúng."
Ấn tượng của đệ tử phái Nga Mi đối với nhà họ Lăng rất tốt.
Trong khoảng thời gian ở lại nhà họ Lăng này, người nhà họ Lăng đối xử với các cô đều có lễ nghĩa.
Ông Lăng cười ha ha, nói: "Diệu Huyền sư thái khách khí quá, sáu môn phái lớn chúng ta là anh em đoàn kết, vốn là nên giúp đỡ lẫn nhau, sư thái và đệ tử quý phái ở lại nhà họ Lăng chúng tôi, trong lòng tôi rất vui vẻ."
Diệu Huyền sư thái gật đầu, cảm khái nói: "Những lời này không sai.
Sáu môn phái lớn của chúng ta, là đứng cùng một chiến tuyến, chúng ta có cùng chung một kẻ thù, là Thông Thiên Giáo và Trường Sinh Điện."
Nói đến đây, Diệu Huyền sư thái cười một tiếng: "Hy vọng sau này học viện Ánh Dương có thể bồi dưỡng ra nhiều người tài cho sáu môn phái lớn của chúng ta, để áp chế những thứ tà ma ngoại đạo ngoài kia."
Người nói vô tình, người nghe cố ý.
Lời vừa dứt, tất cả vẻ mặt của người nhà họ Lăng đều lộ ra vẻ xấu hổ.
Ông Lăng cũng có chút không được tự nhiên.
Dù sao thì ông cũng là người dẫn đầu cả nhà họ Lăng gia nhập Trường Sinh Điện mà.
Diệu Huyền sư thái nói Trường Sinh Điện đều là tà ma ngoại đạo, chẳng phải là đang mắng nhà họ Lăng sao?
Nhưng với tình huống như này, ông Lăng không nên phản bác lại, đành phải ho khan một tiếng, cười nói: "Không sai, khụ khụ...!Diệu Huyền sư thái nói rất đúng."
Lúc này, trong lòng ông Lăng cũng có chút lo lắng.
Không được, không thể nói về chủ đề đó ở một nơi như thế này được.
Lỡ, lỡ như trả lời sai câu hỏi nào đó rồi lòi đuôi thì sao?
Đúng lúc này, Diệu Huyền sư thái tiếp tục mở miệng: "Đúng rồi, ông Lăng, nhà họ Lăng các ông ở thành phố Đại Phong này vô cùng giàu có.
Các ông có mối quan hệ rộng, tôi muốn hỏi một chút, ông có biết người nào tên là Lăng Thành không?"
Lăng Thành?
Vừa mới nói xong, sắc mặt của người nhà họ Lăng liền thay đổi, vẻ mặt của cả đám rất phức tạp.
Sao vị Diệu Huyền sư thái này có thể quen biết cái tên Lăng Thành bại hoại kia?
Lăng Huy cười tủm tỉm đứng lên: "Diệu Huyền sư thái, ngài quen thân với Lăng Thành à?"
Diệu Huyền sư thái lắc đầu, nói: "Không quen, hơn nữa chúng tôi chưa từng gặp bao giờ.
Phái Nga Mi chúng tôi có một đệ tử tên là Chu Lam, là đại sư tỷ của phái Nga Mi, mấy ngày hôm trước, nó nói cho tôi biết, thành phố Đại Phong có một người gọi là Lăng Thành, trong tay anh ta có tiên đan.
Cho nên tôi muốn hỏi một chút."
Cái gì?
Lăng Thành có tiên đan?
Diệu Huyền sư thái đang kể chuyện cười đúng không?
Diệu Huyền sư thái vừa dứt lời, chỉ một lát sau, cả đại sảnh trong biệt thự liền cười vang, vẻ mặt của mọi người nhà họ Lăng đều là buồn cười và khinh miệt.
Lúc này, một vị đệ tử của nhà họ Lăng đứng lên, mở miệng nói: "Diệu Huyền sư thái, có lẽ ngài không biết, tên Lăng Thành mà ngài nói đúng là người của nhà họ Lăng chúng tôi, hơn nữa, còn là cậu hai nhà họ Lăng."
Sắc mặt Diệu Huyền sư thái vui vẻ: "Vậy sao?"
Người nọ cười, nhưng lời nói ra lại mang ý coi thường: "Nhưng mà, thằng nhãi này vì phạm quy định của dòng họ, đã bị chúng tôi đuổi ra khỏi dòng họ rồi, bây giờ đang ở rể nhà người ta, không liên quan đến chúng tôi.
Nó chính là một thằng vô dụng, sao có thể có tiên đan được?"
"Đúng vậy, tên này chính là bại hoại cặn bã.
Sao có thể có loại linh dược quý hiếm đến thế?"
"Diệu Huyền sư thái, nhất định là ngài nhớ nhầm rồi."
"Đúng, đúng."
Nghe người nhà họ Lăng anh một câu tôi một câu mà nói, đôi mày thanh tú của Diệu Huyền sư thái hơi chau lại, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần cũng hiện ra một chút nghi ngờ.
Lạ thật.
Lăng Thành trong lời nói của con cháu nhà họ Lăng, thật quá kinh khủng.
Nhưng Chu Lam lại nói, cái vị Lăng Thành là một người rất giỏi.
Gần như là trên thông thiên văn dưới tường địa lý, không có gì không làm được.
Sao có thể như vậy?
Cũng vào lúc này, Lăng Huy nhịn không được nói một câu: "Diệu Huyền sư thái, cái thằng Lăng Thành đó à chính là thằng cầm thú súc sinh, là vết nhơ của nhà họ Lăng chúng tôi, đi sàm sỡ em dâu trong đêm tân hôn của em trai tôi, ngài nói xem có đáng giận không."
Bây giờ Lăng Huy đang cố gắng thể hiện bản thân ở trước mặt Diệu Huyền sư thái, có hơi hớ miệng.
Ngay lúc ấy, ông Lăng liên tục ho khan hai cái, đồng thời dùng ánh mắt ngăn anh ta lại.
Việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài được!
Sàm sỡ em dâu là chuyện bê bối của dòng họ, sao có thể tùy tiện nói cho người ngoài nghe được?
Sau này nhà họ Lăng còn mặt mũi nào gặp ai nữa?
"Cái gì?"
Quả nhiên, khi nghe nói như thế, sắc mặt Diệu Huyền sư thái lập tức thay đổi.
Trong giới giang hồ, sàm sỡ vợ của anh em là điều tối kỵ!
Những nữ đệ tử của phái Nga Mi ở bên cạnh cũng nhíu mày.
“Rầm!”
Mặt Diệu Huyền sư thái lạnh lùng, vỗ mạnh xuống bàn, hùng hổ nói: "Không ngờ được Lăng Thành lại là tên vô sỉ bỉ ổi như thế, nếu một ngày nào đó đụng phải tên thất đức này, sư thái tôi đây nhất định sẽ trút giận thay nhà họ Lăng."
Tuy ngoài mặt Diệu Huyền sư thái ôn hòa khiêm tốn, nhưng rất không thích loại chuyện này!
Ngày kế tiếp.
Trung thu đã qua rồi, nhưng dường như toàn bộ thành phố Đại Phong còn đang đắm chìm trong không khí vui mừng của ngày hội.
Hôm nay trời trong nắng ấm, ở trên lộ lớn ngay trước học viện Ánh Dương, người qua lại như mắc cửi, náo nhiệt vô cùng.
Lúc này, các học sinh cũng nhao nhao chạy vào trong các dãy lớp, chuẩn bị vào học.
Kỷ Phương đi từ trong văn phòng ra, tâm trạng sa sút.
Buổi sáng, cô ta phát hiện mình lại xuống hai bậc.
Cộng với thêm hai ngày trước, đến bây giờ, cô ta đã xuống sáu bậc.
Từ Vũ Hầu bậc một, rớt xuống Vũ sư bậc bốn.
Có thể nói, bây giờ có vài đệ tử còn có thực lực cao hơn cô ta nữa.
Sao lại thành ra như thế?
Kỷ Phương bực bội, bỗng nhiên nghĩ đến Lăng Thành.
Anh nói mỗi ngày cô ta sẽ rớt hai bậc, rớt đến khi nào trở thành người bình thường mới thôi.
Chẳng lẽ thật sự đúng như lời anh nói? Cho đến tận bây giờ, Kỷ Phương đã tin tưởng, nhất định là viên thuốc kia có vấn đề!
Nếu biết như vậy thì đã nghe lời Lăng Thành nói, không uống viên thuốc đó.
Bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi.
Nhưng mà...
Lăng Thành đã từng nói, anh có biện pháp giải quyết vấn đề này!
Nghĩ tới đây, trong lòng Kỷ Phương xuất hiện một chút hi vọng nhỏ nhoi, đôi chân đi giày cao gót bước nhanh về hướng dãy lớp.
Kết quả vừa vào phòng học, Kỷ Phương liền ngây ngẩn cả người, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng.
Lớp đã đủ học sinh rồi mà chỉ vắng mỗi Lăng Thành.
Nhưng Tôn Đại Quân đã quay lại lớp.
"Chào cô giáo!"
Học sinh trong lớp chào hỏi, cả bọn đều ngồi rất ngay ngắn.
Mấy ngày nay học chung với nhau, tất cả mọi người rất sợ cô giáo Phương.
Kỷ Phương gật đầu, nói: "Tôn Đại Quân, sao hôm nay Lăng Thành không đi học?"
Tôn Đại Quân giơ tay ra, lắc đầu nói: "Em cũng không biết nữa..."
Mấy ngày nay bản thân anh ta nằm viện, cũng không liên lạc gì với Lăng Thành.
Đúng lúc này, Vương Kì Vũ đứng lên, cười ha ha nói: "Cô giáo Phương, nhất định là Lăng Thành đã bị nhốt ở nhà rồi!"
Chỉ cần nghe được tin đồn gì đó liên quan đến Lăng Thành, cái tên này liền suy đoán lung tung.
Doãn Phùng cũng đứng lên, nói: "Vương Kì Vũ, sao cậu lại biết là Lăng Thành đang bị nhốt ở trong nhà?"
Hai người một bên xướng một bên hoạ, không ít người trong phòng học đều hớn hở nhìn.
Vương Kì Vũ cười hì hì: "Còn sao nữa? Anh ta cầm một số tiền lớn của vợ đi quyên góp để lấy lại mặt mũi cho mình, mọi người thấy thế nào?"
Nói xong, Vương Kì Vũ cố ý làm một động tác: "Nói không chừng bây giờ anh ta đang ở nhà quỳ ván giặt đồ đấy."
Anh ta vừa dứt lời, cả lớp liền cười ầm lên.
Tôn Đại Quân không nghe nổi nữa, đột ngột đứng lên, căm tức nhìn Vương Kì Vũ nói: "Thằng khốn, mày muốn ăn đòn không?"
Mẹ nó, anh em nhà mình không đi học thì thôi đi, nhưng không thể ngồi yên nghe người khác nhục mạ nó được.
Còn nữa, cái tên Vương Kì Vũ này thật quá ti tiện.
Đúng là muốn ăn đòn mà.
Trên mặt Vương Kì Vũ hiện lên vẻ bối rối, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nói: "Tôi có làm gì đâu, chỉ trêu chọc Lăng Thành chút thôi, để bầu không khí trong lớp vui vẻ lên cũng không được à?"
Ngày đầu tiên đi học, Tôn Đại Quân liền đánh Hách Quang ở lớp bên cạnh.
Anh ta cũng không là người bình thường, căn bản là người mà bản thân mình không thể trêu vào.
Nói xong câu này, Vương Kì Vũ ngồi xuống, vẻ mặt kiêng dè, không dám nói lung tung nữa.
Nhưng Kỷ Phương vẫn thở dài một hơi, không lẽ là thật à? Lăng Thành cầm tiền của vợ anh, quyên góp hơn bảy mươi tỷ, liệu có phải ở nhà quỳ ván giặt đồ thật không nhỉ...