Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái
Post on: 11 tháng ago
Dương Tĩnh nhẹ nhàng nở nụ cười, nhìn Lăng Thành nói: “Lần trước ở trong hôn lễ, đúng là cậu đã cứu tôi, nhưng mà sau đó tôi cũng đưa cậu một gốc Trúc Linh Thảo rồi.
Nếu không phải có cây kia Trúc Linh Thảo kia thì cậu cũng không thể trở thành người tu luyện, cho nên ân tình giữa hai chúng tôi coi như xí xóa.”
Lăng Thành rất là bất đắc dĩ, cười khổ nói: “Thôi được, coi như xóa bỏ, vậy cô bắt tôi làm gì?” Dương Tĩnh nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói: “Cậu là thực sự không biết hay là giả vờ không biết vậy? Lúc trước em trai tôi phái người đi bắt vợ của Tôn Đại Thánh, vậy mà bị cậu cản lại, cậu được lắm, ngay cả chuyện của Dương Gia chúng tôi mà cũng dám nhúng tay vào?”
Lời nói vừa dứt, Dương Tĩnh lạnh lùng nhìn hắn.
Không khí trong phòng trong nháy mắt trở nên bức bối.
Hóa ra là bởi vì cái này.
Lăng Thành âm thầm nở nụ cười, nhìn thẳng vào mắt Dương Tĩnh: “Đại Thánh là huynh đệ của tôi, vợ hắn chính là em dâu của tôi, đụng tới loại chuyện này, tôi đương nhiên phải xen vào.”
Vừa dứt lời, Dương Tĩnh bỗng sầm mặt lại, chén rượu trong tay đột nhiên vung lên, giội cho gương mặt Lăng Thành toàn màu rượu đỏ.
Mẹ kiếp...! Lăng Thành thầm chửi một câu, lập tức có chút tức giận, có điều tay chân đều bị cột chặt, cơ bản không tránh thoát được.
Liế.m láp vết rượu ở khóe miệng, Lăng Thành lộ ra vẻ tươi cười, chịu đựng cơn giận, nói: “Dương tiểu thư, nếu cô muốn mời tôi uống rượu thì có phải là mời sai cách rồi không?”
Dương Tĩnh cười lạnh một tiếng: “Đừng có cười đùa tí tửng với tôi, nghe chưa? Vì bắt Lý Nam, chúng tôi đã lên kế hoạch lâu như vậy, giờ lại bị cậu phá hỏng, hơn nữa còn đánh bị thương nhiều thủ hạ của tôi như vậy.
Không phải là cậu thích lo chuyện bao đồng à? Đi, tôi sẽ cho cậu biết hậu quả của việc xen vào chuyện của người khác là gì.”
Nói xong, Dương Tĩnh từ trên bàn công tác đằng sau lấy một cái roi da ra.
Dương Tĩnh tức giận như thế, không đơn thuần là bởi vì Lăng Thành xen vào việc của người khác.
Tên đầu trọc cầm đầu đám người đi bắt Lý Nam kia là em họ của Dương Tĩnh, tên là Vu Bằng.
Người thì không bắt được, Vu Bằng còn bị Lăng Thành đấm cho hai đấm, bây giờ còn đang tĩnh dưỡng trong bệnh viện.
Dương Tĩnh hết sức yêu thương cậu em họ này, cho nên sao có thể dễ dàng tha cho Lăng Thành được.
Mẹ kiếp, cô gái này thật là độc ác.
Nhìn thấy roi da trong tay Dương Tĩnh, mặt Lăng Thành biến sắc: “Dương Tĩnh, cô đừng có quá đáng!”
“Quá đáng?” Dương Tĩnh cầm roi da trong tay, nhếch miệng lên, trong đôi mắt tràn đầy khinh bỉ: “Cậu phá hỏng kế hoạch của chúng tôi, còn đánh người của tôi bị thương, cậu ngược lại còn nói tôi quá đáng?”
Lời nói vừa dứt, cô cầm roi da trực tiếp vung tới phía Lăng Thành! Ba! Chỉ một phát, bả vai Lăng Thành lập tức da tróc thịt bong, máu tươi trong nháy mắt đã thấm ướt quần áo! Mẹ kiếp, đánh thật?! Lăng Thành cắn răng thật chặt, cố không kêu lên tiếng, hai mắt thoắt cái đỏ ngầu!
“Dương Tĩnh, tôi có thể không lo chuyện bao đồng.
Nhưng mà mấy người về sau đừng có quấy rối Tôn Đại Thánh nữa.” Lăng Thành hít một hơi thật sâu, lạnh lùng mở miệng nói.
Dương Tĩnh nở nụ cười, có chút hăng hái nhìn Lăng Thành: “Cậu có vẻ thú vị đấy, cậu cho rằng bây giờ cậu có tư cách đặt điều kiện với tôi?” Nói xong, Dương Tĩnh giơ cây roi trong tay lên lần nữa, hung hăng quất lên người Lăng Thành.
Ba! Ba! Ba! Quất liên tiếp mười mấy roi, mỗi một roi đều vang dội! Ngay từ đầu Lăng Thành còn có thể cắn răng cố chịu đựng, đến cuối cùng thực sự không nhịn được nữa, bèn hét to lên: “Dương Tĩnh, cô...” Hắn muốn mắng hai câu, thế nhưng lại phát hiện mình ngay cả nói chuyện cũng phí sức!
Cmn! Mặt mũi Lăng Thành đầy mồ hôi, máu tươi đã ướt đẫm quần áo! Sau khi quất hai mươi mấy roi, Dương Tĩnh cuối cùng cũng dừng tay.
Cô cười híp mắt nói: “Lăng Thành, lần trước cậu cho em trai tôi một viên Thần Tiên Đan, nghe nói cậu vẫn còn nữa đúng không?”
“Như vậy đi, hôm nay tâm trạng tôi khá tốt.
Chỉ cần cậu cho tôi một viên Thần Tiên Đan, tôi sẽ thả cậu đi.” “Cô muốn Thần Tiên Đan? Có thể, trên người của tôi có, cô cởi trói cho tôi, tôi lấy cho cô.” Lăng Thành mở miệng cười nói.
Dương Tĩnh nhếch môi, cởi trói cho Lăng Thành.
Bây giờ Lăng Thành đã bị cô hành hạ chỉ còn lại nửa cái mạng.
Cơ bản không sợ hắn giở trò gian.
“Thần Tiên Đan đâu? Nhanh đưa cho tôi.” Sau khi cởi trói, Dương Tĩnh đưa tay ra, lạnh lùng nói.
Lăng Thành hoạt động gân cốt toàn thân một chút, thản nhiên nói: “Cô vội cái gì.” Mẹ kiếp! Cái cô này ra tay thật là độc ác.
Hơn mười vết roi, chỉ sợ phải dùng đan dược mới có thể khỏi được.
Trong lòng mắng thầm, Lăng Thành từ trên người lấy ra mấy viên Thần Tiên Đan cuối cùng.
Mấy viên thuốc quay tròn trong lòng bàn tay Lăng Thành, tản ra mùi thuốc nhàn nhạt, vô cùng hấp dẫn.
Dương Tĩnh hơi run lên, ánh mắt lập tức sáng quắc: “Nhanh đưa cho tôi.” Dương Tĩnh cũng giống Dương Long, mắc kẹt tại cảnh giới Võ Sư tầng năm đã nhiều năm.
Trong mấy năm này, mặc kệ Dương Tĩnh dùng cách gì cũng không mảy may có dấu hiệu đột phá, vì thế Dương Tĩnh rất lo lắng mà cũng rất buồn rầu.
Một tháng trước, biết được em trai lấy được Thần Tiên Đan từ trong tay Lăng Thành, thành công đột phá đến Võ Tướng tầng một, Dương Tĩnh bèn huy động các mối quan hệ cùng với thế lực của chính cô, tìm kiếm Thần Tiên Đan khắp nơi.
Kết quả không thu hoạch được gì.
Mà vài ngày trước trong buổi đấu giá mà La Gia tổ chức, một viên Thần Tiên Đan được đấu giá với giá 500 tỷ.
Lúc đó Dương Tĩnh không có tham gia, sau khi biết được tin tức cô hết sức hối hận.
Chỉ cần có thể đột phá đến cảnh giới Võ Tướng, đừng nói là 500 tỷ, dù có là 5000 tỷ thì cô cũng tình nguyện bán người bán xe bán công ty để góp tiền! Phải biết rằng, đột phá đến cảnh giới cao hơn là ước mơ cả đời của người tu luyện.
Mà trong tay Lăng Thành lại có hẳn mấy viên Thần Tiên Đan! Phải biết rằng, thứ như Thần Tiên Đan cho dù là mấy đại môn phái cũng không có!
Trong thoáng chốc, Dương Tĩnh vô cùng mừng rỡ! Kết quả lúc này, Lăng Thành cười lạnh một tiếng, thân thể nghiêng đi, né tránh tay của Dương Tĩnh, đồng thời đem mấy viên Thần Tiên Đan nhét tất vào trong miệng của mình.
Ực.
Một giây sau, Lăng Thành trực tiếp nuốt xuống.
Cái gì? Dương Tĩnh giật bắn người, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lăng Thành, ngay sau đó, toàn thân cô tràn ngập ý muốn giết người! “Cậu đùa tôi?” Lúc này, trong lòng Dương Tĩnh vô cùng tức giận, cô hận không thể quất tiếp cho hắn mấy trăm roi! Thần Tiên Đan nghìn vàng khó mua như vậy, thế mà hắn cứ thế nuốt mất, còn không chỉ một viên! Phung phí của trời, đây không phải là phung phí của trời thì là cái gì!
Tác dụng chủ yếu của Thần Tiên Đan chính là trợ giúp người tu luyện đột phá bình cảnh.
Lăng Thành bây giờ là Võ Sư tầng bốn, cho nên ăn bao nhiêu Thần Tiên Đan cũng không có tác dụng, chỉ có thể nói là rất lãng phí.
“Cậu đúng là chán sống rồi!” Trong tay Dương Tĩnh lóe lên ánh sáng, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay cô, trong nháy mắt đâm tới phía Lăng Thành! Khi mũi kiếm của cô cách tim hắn chưa đến hai mươi centimet, Lăng Thành lạnh lùng nói: “Cô giết tôi thì mãn kiếp cũng đừng mong lấy được Thần Tiên Đan.”
Mẹ kiếp, vừa rồi quất tôi mười mấy roi, sao tôi có thể dễ dàng cho cô được? Ông đây coi như lãng phí hết cũng không cho cô! Nghe nói như thế, Dương Tĩnh ngừng lại, kiếm trong tay cũng ngừng lại theo.
“Mấy viên Thần Tiên Đan kia đều bị cậu ăn rồi còn đâu, giờ cậu đã không còn, cậu còn muốn lừa tôi?”
Gương mặt xinh đẹp của Dương Tĩnh đầy sương giá, lạnh lùng mở miệng nói.
Lăng Thành cười nhạt một tiếng: “Chỉ là Thần Tiên Đan mà thôi, cô muốn bao nhiêu thì chỗ tôi có bao nhiêu.” Cái gì? Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu? Dương Tĩnh nhìn Lăng Thành không nháy mắt.
Thần Tiên Đan trong mắt người tu luyện có thể nói là linh dược hiếm thấy!
Có rất nhiều trưởng lão của lục đại phái đều kẹt ở bình cảnh, bởi vì không có được Thần Tiên Đan mà cả một đời cũng không có cách nào đột phá được.
Mà tên Lăng Thành trước mắt lại nói, chính hắn còn có rất nhiều? Hắn thật sự có, hay là đang cố ý lừa cô?
Thấy sắc mặt của Dương Tĩnh thay đổi, dường như đã choáng váng, trong lòng Lăng Thành sung sướng không sao tả được, chính là sự sung sướng khi trả được thù.
Lăng Thành lười nói nhảm, thuận tay cầm lên một cái bình.
Cái bình này là vật trang trí của Dương Tĩnh, rõ ràng là đồ triều Thanh.
Lăng Thành lại đi đến phòng bếp, đem nguyên liệu luyện chế Thần Tiên Đan đặt vào trong bình, dùng lửa bắt đầu đốt.
Thần Tiên Đan là đan dược dễ luyện chế nhất trong tất cả đan dược.
Nguyên liệu cần có thì trong nhà ai cũng có.
Chân mày Dương Tĩnh nhíu chặt: “Cậu làm gì?” “Chờ lát nữa cô sẽ biết.” Lăng Thành lười nói nhiều, đứng ở một bên bắt đầu luyện đan.
Mỗi một bước đều lưu loát trôi chảy.
Luyện đan cũng cần ngộ tính và độ thuần thục .Trong khoảng thời gian này, Lăng Thành ở phương diện luyện đan đã có không ít cảm ngộ, cho nên cảnh giới tăng lên không ít.
Vốn luyện chế Thần Tiên Đan cần hơn ba tiếng.
Mà lần này chỉ dùng không đến một tiếng.
Phanh.
Theo sự dao động của mùi thuốc trong bình gốm, Lăng Thành mỉm cười đi qua, mở bình gốm ra.
Chỉ thấy bên trong bình bỗng nhiên có hai viên Thần Tiên Đan đã được luyện chế thành công.
Mùi đan dược thơm ngát cũng dần dần tràn ngập cả gian phòng.
Cái gì? Luyện đan?! Hơn nữa còn luyện chế thành công?! Dương Tĩnh hoàn toàn ngây người, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, thân thể mềm mại cũng hơi phát run! Lăng Thành cười híp mắt nhìn cô, cầm hai viên đan dược này ở trong tay, trực tiếp nhét vào trong miệng một viên!
“Cậu!” Dương Tĩnh gấp gáp giậm chân một cái, tại sao lại ăn mất một viên rồi?! Bây giờ trong tay Lăng Thành chỉ còn lại một viên!
“Lăng Thành, xin cậu đó, chớ ăn, cho tôi viên này đi!”