Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Lạp Lệ Sa (Kai’Sa Team)
Trong văn phòng, Trần Tinh Vũ bắt chéo chân, vừa ăn cơm vừa xem tin tức tài chính và kinh tế.
Sắp đến hai giờ mà vẫn không có động tĩnh.
Anh ta không tìm nén được nữa, gửi wechat cho Giang Triệt.
Trần Tinh Vũ: Có nói như tôi dạy không?
Trần Tinh Vũ: Có hiệu quả không?
Trần Tinh Vũ: Trả lời cái đi.
Giang Triệt không để ý tới.
Trần Tinh Vũ bắt đầu suy nghĩ, vừa rồi có phải dạy sai chỗ nào không.
Nhưng ngẫm nghĩ một lượt anh ta vẫn không phát hiện có vấn đề gì.
Tung hoành tình trường nhiều năm, anh ta rất có tự tin với việc phỏng đoán tâm tư các cô gái trẻ.
Nếu anh ta không đưa ra biệp pháp cứu chữa kịp thời thì đã bị Giang Triệt đánh cho một trận rồi.
Trần Tinh Vũ mở hai phần cơm đùi gà, lại bắt đầu nghi ngờ, không phải là tên Giang Triệt ngu ngốc này không nhớ rõ đấy chứ?
Cũng không đúng.
Trí nhớ của Giang Triệt rất tốt.
Nghĩ hồi lâu cũng không ra, Trần Tinh Vũ hơi lo lắng. Nếu Giang Triệt không giải quyết được em gái Cá Mực, giận chó đánh mèo lên kẻ lắm mồm như anh ta thì anh ta nên làm gì?
Nghĩ đến chuyện này, anh ta không ngồi yên được nữa, kết nối điện thoại nội bộ với trợ lý, dặn dò: “Gần đây có thể sắp xếp thêm chút hoạt động đi công tác, trước đó tôi có việc bảo cậu từ chối đã từ chối chưa? Đừng từ chối đừng từ chối, đêm nay tôi đi Dương Thành luôn.”
Khác với Trần Tinh Vũ chạy trốn trong đêm, cả buổi chiều Chu Vưu có hơi hoảng hốt, sau khi về nhà cơm tối cũng không ăn, co người trong chăn trùm đầu ngủ say.
Khi tỉnh lại, trời đã tối hẳn.
Mấy tin nhắn từ hai giờ trước của wechat nhắc nhở cô, toàn bộ những việc cô đã trải qua ban ngày không phải là một giấc mơ.
Tổng giám đốc Giang: Buổi tối ăn gì?
Tổng giám đốc Giang: /Hình ảnh/
Tổng giám đốc Giang: Tạm thời phải đến Bắc Kinh, anh ăn bữa cơm đơn giản ở sân bay.
Chu Vưu xem hết, ném điện thoại qua một bên, vò đầu.
Tắm rửa xong, cô trùm khăn tắm đi ra, điện thoại lại đúng lúc vang lên tiếng thông báo wechat.
Tổng giám đốc Giang: Nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.
Không mặc quần áo xem tin nhắn của anh luôn cảm thấy là lạ, Chu Vưu giống như suy nhược thần kinh, giấu điện thoại trong chăn sau đó đi tìm áo ngủ trốn vào phòng tắm thay.
Ngày hôm sau thức dậy, đúng lúc wechat Giang Triệt gửi tới, “Chào buổi sáng.”
Chu Vưu ngồi trên giường một hồi, thực sự không nhịn được, trả lời anh: “Tổng giám đốc Giang, tôi không từ chức nữa, anh không cần gửi wechat cho tôi liên tục.”
Cũng chẳng biết là Giang Triệt tức giận hay sao, chưa trả lời lại.
Chu Vưu cũng không để ý, lúc ra ngoài, cô lấy đặc sản Lư Nguyên mình mua mấy ngày trước trong tủ bưu kiện ra, là một ít đồ ăn vặt.
Những đặc sản này cô mua lúc được thông báo điều chuyển công tác sang Giang Tinh. Trên đường đi công tác cô lại nảy sinh ý nghĩ từ chức nên cũng không quan tâm đến chúng nữa.
Không ngờ bên bán cứ lề mề mãi chẳng giao hàng, hôm qua cô nhận được tin nhắn tới lấy đồ trong tủ bưu biện mới nhớ ra còn có chuyện này.
Đến Giang Tinh, cô vào văn phòng Lisa đưa chút đặc sản.
Mới sáng sớm đã phải làm việc nên Lisa cũng không có tinh thần lắm, ngồi tại chỗ cầm trà chanh mật ong cô đưa tới, lại mở một gói thịt bò nhỏ ra, vừa ăn vừa khen không dứt miệng, “Ngon quá, mùi vị rất đặc biệt, chị còn chưa được nếm thử loại thịt bò chín này.”
“Thịt bò này là đặc sản Lư Nguyên quê em, nếu chị Lisa thích vài ngày nữa em lấy thêm cho chị.”
Lisa vui vẻ tiếp nhận, “Vậy chị không khách sáo nữa, cảm ơn em Zoe.”
“Đúng rồi, em không cần câu nệ, có vấn đề gì cứ trực tiếp hỏi đồng nghiệp tổ PR chúng ta, hoặc là đến hỏi chị cũng được.”
Chu Vưu cong môi, cười gật đầu.
Ngay sau đó, cô chia chỗ đặc sản còn lại cho tổ PR, còn tặng các đồng nghiệp bộ phận thương hiệu khác một chút.
Không phải đồ gì quá quý giá, người chưa quen thân nhận lấy cũng sẽ không thấy có gánh nặng, cộng thêm hương vị không tệ, hiển nhiên mọi người đều rất thích loại đồ ăn vặt khai vị này.
Có câu nói rất hay, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*, thái độ của đồng nghiệp bộ phận thương hiệu rõ ràng thân thiện hơn nhiều so với hôm qua. Mọi người đều có vẻ rất dễ gần, bảo cô đừng khách sáo, có chuyện gì cứ mở miệng.
(*) Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: ăn của người ta thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn, hưởng lợi từ người khác, đến lúc cần thì phải mở miệng nói tốt giúp người ta, nhận đồ từ người khác thì phải giúp người ta.
Chu Vưu cười yếu ớt, trả lời từng người.
Thật ra cô cũng không muốn mọi việc xoay trái xoay phải, trở thành đóa hoa giao tiếp trong công ty.
Chỉ là cùng làm việc trong một môi trường, mọi người có thể thoải mái sống chung thà để mặt lạnh làm việc theo nguyên tắc còn tốt hơn không biết mình tình cờ có hành động nhỏ gì lại đắc tội người ta.
Nhớ ngày đó cô và Dương Khả cùng tiến vào Gia Bách, Dương Khả có kinh nghiệm thực tập phong phú, từ công việc đến giao tiếp đều lão luyện hơn nhiều so với tay mơ như cô.
Đều phải tham gia đào tạo nhậm chức như nhau, có người thông báo cho Dương Khả còn cô lại nói sai gì đó nên đắc tội người ta, ngay cả thông báo tập thể cũng không gửi đến mail của cô. Lúc đó cô vô tình nghe thấy Dương Khả nói chuyện phiếm với người khác mới biết được ngày hôm ấy người mới phải tham gia đào tạo.
Sau đó Tiểu E cùng tổ tới sớm, thần bí nói một chuyện với cô… nghe nói là một đàn chị nào đó rất lợi hại của cô ấy truyền thụ cho cách sinh tồn ở nơi làm việc:
Ở chỗ làm, năng lực rất quan trọng, đạo lý đối nhân xử thế cũng rất quan trọng, học được cách sinh tồn trong khe hở ‘Chính trị office’ lại càng quan trọng.
Chính trị office, nghĩa như mặt chữ, chính là tranh đấu phe phái cấp lãnh đạo trong văn phòng.
Lúc trước bởi vì hợp đồng PR cả năm với xe đạp Trì Dược, Office Gia Bách từng nội đấu đến phun trào sóng ngầm.
Nhưng lúc Chu Vưu đi rồi thì Trì Dược cũng xảy ra chuyện, thắng bại đã định, với tư cách cấp dưới của Tăng Bội phe thắng lợi, cô không có cảm giác gì với chuyện này.
Hai điều còn lại, cho tới bây giờ cô đã thấu hiểu rất rõ.
Mặc dù cô là nhân viên không chính thức được phái tới Giang Tinh nhưng ngoại trừ đào tạo nhậm chức, quá trình khác cũng không khác gì với nhân viên mới nhậm chức.
Lisa sắp xếp cho cô rất nhiều nhiệm vụ, bao gồm đi khảo sát cửa hàng cùng với đồng nghiệp phòng thị trường, theo dõi hoạt động nền tảng của tổ truyền thông mới vân vân.
Tóm lại, công việc mấy ngày trước chủ yếu xoay quanh mở rộng mức độ nhận biết về Giang Tinh.
Trọng tâm công việc sau này của cô là làm người trung gian giữa Giang Tinh và Gia Bách, soạn kế hoạch PR tích hợp cả năm của Giang Tinh, sau đó căn cứ vào kế hoạch kia điều chỉnh và giám sát việc thực hiện theo thời gian thực.
Trước đó Dương Khả tới đây, vẫn luôn viết kế hoạch PR tích hợp cả năm, nhưng đề án của cô ta ngay cả bên phía Gia Bách cũng chưa thông qua, càng không cần phải đưa cho Giang Tinh xem.
Kết quả cô ta chưa kịp thông qua đề án nào thì đã bị đổi người.
Đối với công việc mới này, Chu Vưu thể hiện ra mười phần chăm chú và nỗ lực.
Hiểu biết của cô về công ty khoa học kỹ thuật công nghệ không nhiều, trong quá trình cọ xát với các đồng nghiệp bộ phận khác làm lộ trình khảo sát thị trường, cô cần phải liên tục học hỏi nhiều hơn để làm tốt ghi chép.
Công ty như Giang Tinh tổng thể mà nói vẫn là nam giới chiếm phần lớn, không thể không thừa nhận một điểm, cô gái loại hình thu hút trai thẳng như Chu Vưu sẽ làm việc thuận lợi hơn nhiều.
Đi khảo sát cửa hàng với người khác, trước khi ra ngoài cô sẽ thăm dò cụ thể có mấy người sau đó mua đồ uống, nếu ra ngoài rất sớm thì cô còn mang cả một chút đồ ăn sáng, ngay cả lái xe cũng không thiếu.
Đám con trai dân kỹ thuật vốn kiên nhẫn hơn khi cư xử với gái xinh, cộng thêm thái độ Chu Vưu thân thiện, nếu cô có một vài… câu hỏi ngu ngốc dưới cái nhìn của bọn họ thì họ vẫn sẽ cẩn thận giải đáp cho cô.
Chu Vưu ra ngoài mấy chuyến, Tiểu Bạch liền kinh ngạc thán phục: “Chị Zoe, chị thật là lợi hại! Lý Thụ Dương phòng thị trường ấy à, bình thường cái miệng anh ta chẳng biết nói lời gì hay ho, lần đầu em đến cửa hàng với anh ta đã bị chọc tức chết! Vậy mà anh ta lại vui vẻ hòa nhã với chị!"
“Có chị thật là tốt, em cảm thấy em rất ngốc, lúc vừa tới thực tập cái gì cũng không biết, mọi người cũng không kiên nhẫn với người mới, có lần em còn bị lái xe quên ở nhà máy.”
Chu Vưu cười, không nhiều lời.
Những chuyện này không phải cô vừa bắt đầu đã biết, chỉ là sau này khi đã hiểu rõ thì cô càng thấm thía cách đổi vị trí mà suy nghĩ.
Đồng nghiệp đối xử tốt với bạn do tình cảm, đối xử với bạn theo nguyên tắc làm việc là bổn phận, không ai có nghĩa vụ nhất định phải vui vẻ hòa nhã với bạn.
Nhậm chức một tuần, Chu Vưu thích ứng không tệ. Lisa ra lệnh bảo cô bắt tay viết kế hoạch PR tích hợp cả năm, đồng thời cũng sắp xếp cho cô một vài công việc mới.
Lúc nhìn thấy sắp xếp lịch trình quay chụp quảng cáo series Zodiac, Chu Vưu bỗng dừng lại, hỏi Tiểu Bạch bên cạnh, “Tiểu Bạch, chị nhớ series điện thoại Zodiac không có người phát ngôn, đại sứ quảng bá quý trước là Nghiêm Noãn, lần này vẫn là Nghiêm Noãn sao?”
Ánh mắt Tiểu Bạch rời khỏi máy tính, cô ấy cũng có chút nghi hoặc, “Zodiac sao lại phải quay quảng cáo? Vậy nhất định không phải Nghiêm Noãn, hợp đồng của Nghiêm Noãn hết thời hạn rồi."
“Em nhớ trước đó đã chuẩn bị ký tiếp hợp đồng với Nghiêm Noãn nhưng cô ấy nhận phim mới của đạo diễn Chương, chị biết đạo diễn Chương không, rùa lông* nổi tiếng, trong lúc quay phim không được phép có bất kỳ hoạt động bên ngoài nào nên ước hẹn với Nghiêm Noãn thất bại.”
(*) Người quá chú ý đến tiểu tiết.
Nghi vấn của Chu Vưu và Tiểu Bạch nhanh chóng được giải đáp.
Buổi chiều lúc họp, Lisa nói về vài quyết định của cấp trên, trong đó bao gồm series điện thoại Zodiac bán chạy nhất mà Giang Tinh thiết kế riêng cho phụ nữ đã chọn đại sứ quảng bá mới quý tiếp theo ——
Tô Doanh, Khương Khương.
Lúc nghe thấy tên Tô Doanh, tất cả mọi người không hẹn mà cùng kinh ngạc.
Chuyện lùm xùm của cô ta và boss lớn trên dưới công ty không ai không biết, mời cô ta làm đại sứ quảng bá không phải là muốn tai tiếng rõ ràng hơn sao?
Ngược lại Chu Vưu không có biểu hiện khác thường nào, vì viết kế hoạch tích hợp mà cô còn ở lại công ty tăng ca đến khuya.
Chỉ là hiệu suất không khỏi thấp xuống, sửa sang đến chín giờ tối, cô thật sự không còn tâm trạng, tắt máy tính đứng dậy rời đi.
Giang Triệt hơn tám giờ tối đến sân bay Tinh Thành. Gần đây anh không để ý Trần Tinh Vũ, thái độ nhận tội của anh ta rất tốt, bản thân ban ngày mới đi công tác về, ban đêm còn tự mình lái xe đến sân bay đón anh.
Giang Triệt vốn định gửi wechat cho Chu Vưu theo thường lệ, không biết nghĩ tới chuyện gì, cuối cùng lại không gửi.
Chu Vưu bảo anh đừng gửi tin nhắn liên tục nhưng trong khoảng thời gian này sáng trưa tối mỗi ngày anh đều gửi ít nhất ba cái, mặc dù đại đa số đều không được trả lời.
Theo như Trần Tinh Vũ nói là ——
Con gái nói không muốn chính là muốn!
Bí quyết theo đuổi con gái là gì?
Đó là dính chặt lấy!
Phải làm cho đối phương từ bỏ kháng cự trong sự chán ghét và không kiên nhẫn, quen thuộc với sự tồn tại của bạn.
Giang Triệt cũng không biết Chu Vưu có quen với sự tồn tại của mình không, nhưng anh đã quen với việc bày ra điệu bộ của một bạn trai chính quy cần có, báo cái hành trình mỗi ngày.
Trần Tinh Vũ cằn nhằn suốt dọc đường, ồn ào không ngừng, chủ đề không rời khỏi em gái Cá Mực.
“Mặc dù gần đây tôi cũng không ở công ty nhưng tôi vẫn để ý giúp cậu, em gái Cá Mực nhà cậu hoàn toàn không cần lo lắng, thích ứng với bộ phận thương hiệu đến mức như là cá gặp nước."
“Thỉnh thoảng cô ấy tặng đồng nghiệp đặc sản, ra ngoài làm việc thì mang nước bữa sáng gì đó cho người ta, vô cùng ân cần, từ trên xuống dưới bộ phận thương hiệu đều cực kỳ nhiệt tình với cô ấy."
“Tôi còn nghe nói mấy chàng trai những bộ phận khác đều có ý với cô ấy, trước đó lúc làm hoạt động V2, cái tên, tên ở bộ phận nghiên cứu kia… Vương Hưng Nam còn đặc biệt hỏi thăm đồng nghiệp, nhờ mọi người chăm sóc cô ấy đấy."
“Nhưng mà cậu yên tâm, em gái Cá Mực rất cầu tiến, gần đây bận việc đến chân không chạm đất. Nghe nói Vương Hưng Nam kia muốn hẹn cô ấy ăn cơm mấy lần đều không thành công.”
Giang Triệt trầm mặc.
Trần Tinh Vũ không phát hiện ra, còn đang lải nhải không ngừng.
“…”
“Cậu có thể ngậm miệng lại không.”
“Đường Phong Truyền ở phía trước, không phải cậu muốn đi tìm Triệu Dương sao? Xuống xe, đưa chìa khóa cho tôi.”
Tan tầm về nhà, Chu Vưu tùy tiện ăn gì đó ven đường nhét đầy dạ dày.
Thật ra cũng chẳng ăn được gì, cô không thấy ngon miệng.
Trong đầu cô cứ nhớ mãi phỏng vấn tạp chí của Tô Doanh, còn có tin tức Tô Doanh sẽ trở thành đại sứ quảng bá điện thoại Zodiac của Giang Tinh.
Gần đây mỗi ngày Giang Triệt đều sẽ gửi wechat cho cô, hầu hết là cô không trả lời nhưng sẽ xem hết toàn bộ.
Tối hôm nay anh không gửi tin, cô luôn cảm thấy giống như thiếu một chút gì đó.
Khu dân cư ban đêm yên tĩnh, sắp tới rằm, bầu trời đêm treo một vầng trăng tròn sáng loáng trên cao. Ánh trăng như nước, dường như làm cho vạn vật đều phủ thêm một vầng sáng dìu dịu.
Chu Vưu luôn cảm thấy đêm nay gió rất êm, đèn đường cũng cực kỳ nhẹ nhàng.
Ngoài tiểu khu có một con đường nhỏ hẹp, hai bên toàn là bồn hoa xanh biếc, cô cúi đầu giẫm lên cạnh bồn hoa, cẩn thận từng chút một đi về phía trước.
Có thể do quá say sưa, cô không hề phát hiện sau lưng có chiếc xe đang chậm rãi tiến vào đường nhỏ, còn chầm chậm dịch chuyển về phía trước.
Tốc độ xe chậm thế nào đi nữa cũng không bằng đi bộ, chiếc xe thể thao màu xanh ngọc bất ngờ xuất hiện bên cạnh khiến cô bị dọa hét lên một tiếng.
Cú giật mình này trực tiếp dẫn đến cô bị mất thăng bằng, ngã xuống từ cạnh bồn hoa, nửa cái đầu ngả về phía cửa sổ ghế lái đang mở ra ——
Bờ môi mềm mại cũng vừa vặn đụng vào mặt lái xe.