Đăng vào: 12 tháng trước
Dương Ái Vân đưa Liễu Khánh An vào trong thì Sầm Cảnh Đình đã đứng chờ cô từ bao giờ, nhìn thấy anh cô muốn cười nhưng không thể cười nổi, chỉ hỏi: “Anh đón em sao?”
“Ừ, đi thôi.” Sầm Cảnh Đình hộ tống hai người đi lên phòng phó chủ tịch, ở đó bày sẵn cơm nước cho hai người, anh cũng không ở lại làm phiền mà nói mình có việc phải xử lý.
Dương Ái Vân biết anh chừa không gian cho hai người lại bảo: “Anh cũng phải ăn cơm đi đấy, em sẽ kiểm tra.”
“Anh biết rồi, em mau ăn đi kẻo nguội.” Sầm Cảnh Đình vẫn dịu dàng nói.
Hôm nay anh mặc một bộ vest trắng áo sơ mi đen với dáng người cao lớn nhìn vô cùng bắt mắt, chưa kể khuôn mặt điển trai làm người ta mê muội, mặc dù Dương Ái Vân rất muốn thưởng thức cảnh đẹp này nhưng tình huống hiện tại không cho phép cô nhìn anh quá lâu.
Đợi người rời đi Dương Ái Vân lại có chút luyến tiếc.
Liễu Khánh An vào trong đây tâm tình cũng tốt hơn nhiều, cô nhìn ra vẻ tiếc nuối của cô bạn lại nói: “Xin lỗi cậu, vì tớ mà ảnh hưởng đến hai người bên nhau.”
“Có làm sao, cậu đừng nói thế, chúng tớ ngày nào chẳng ở cùng nhau, quan trọng là cậu đấy, mau ăn đi, dù tâm trạng có tồi tệ thế nào cũng không được làm khổ bao tử mình.” Dương Ái Vân gắp thức ăn đầy chén cho Liễu Khánh an lại thúc giục cô bạn.
Liễu Khánh An ăn nhưng lại không chút khẩu vị nào, cô cũng không biết mình đang ăn cái gì nữa, chỉ biết gắp vào miệng mà ăn.
Bữa cơm dù ngon nhưng do tâm trạng người mà trở nên nhạt nhẽo, Liễu Khánh An ăn xong nghỉ ngơi một chút thì rời đi, Dương Ái Vân tiễn người ra đến xe mới trở về, lúc quay người thì đụng trúng một lồ ng ngực, cô hơi ê mũi nhìn lên, lập tức giọng nói lo lắng vang lên: “Em có đau không?”
Bàn tay của người đàn ông xoa nhẹ mũi cô, Dương Ái Vân lại sà vào lồ ng ngực anh.
Thấy tâm trạng cô không tốt anh hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”
“Sầm Hạo Nhiên làm tổn thương Khánh An, em đau lòng thay cô ấy.” Dương Ái Vân mệt mỏi nói.
Sầm Cảnh Đình nghe cái tên này lại nhíu mày, ban nãy anh cũng vừa gặp Sầm Hạo Nhiên, người này vẫn đưa ra yêu cầu vô lý như lúc trước khiến tâm tình của anh không tốt chút nào.
Sầm Cảnh Đình lại bảo: “Ái Vân, sau này tránh xa Sầm Hạo Nhiên một chút, được không?”
Chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy bất an, trong lòng cứ cồn cào khó chịu không thôi lại không biết nguyên nhân là gì.
Dương Ái Vân nhìn anh nói: “Em với cậu ta chẳng có việc gì phải gặp nhau cả.”
“Ý anh là sau này dù cậu ta có ngỏ lời muốn gặp em cũng không được đồng ý, hứa với anh, nhé?” Sầm Cảnh Đình tha thiết nhìn chăm chăm vào cô, như thể cô không đồng ý anh sẽ không buông tha.
Mặc dù không biết người đàn ông này lo lắng cái gì nhưng cô vẫn theo anh: “Được.”
Lúc này Sầm Cảnh Đình mới thở phào nhẹ nhõm, lại ân cần đưa cô vào trong, còn hai tiếng nữa anh mới tan ca không thể cùng cô về ngay được, cho nên anh đã để cô nghỉ ngơi trong phòng phó chủ tịch, bản thân lại giải quyết thêm vài chuyện.
Gần đây, khi anh quán triệt lại một số vấn đề về phòng ban có vài giám đốc hợp sức lại với nhau chống đối không làm theo, còn cố tình chỉ trích anh lợi dụng chức quyền để ra oai.
Thậm chí khi dự án mới được đề xuất họ cũng phản đối kịch liệt mà không cân nhắc.
Chưa kể những người phản đối bao gồm cả ban giám đốc thuộc hai phe ủng hộ Hạo Nhiên và Tuệ Nhi.
Bọn họ dường như muốn cùng nhau kéo anh rời khỏi vị trí, còn bất chấp cả lợi ích chung của công ty.
Chỉ cần đạt được mục đích thì công ty có thua lỗ bọn họ cũng không quan tâm.
Nói đi nói lại tập đoàn Sầm Gia là của nhà họ Sầm, bọn họ chỉ ăn lợi ích trong đây, ai cho bọn họ nhiều lợi thì họ theo phe người đấy.
Trong buổi họp Sầm Cảnh Đình một lần nữa triển khai dự án mới của mình.
Thế nhưng bên dưới chưa gì đã có người phản đối.
“Phó chủ tịch, cậu làm vậy có phải gấp gáp quá rồi không? Dự án này mọi người đều không đồng ý cậu muốn làm một mình sao? Lẽ nào cậu lên chức phó chủ tịch rồi không cần nghe ý kiến của ai nữa à?” Giám đốc Hoàng ở bộ phận tài chính lên tiếng.
Những người ở bộ phận khác cũng nhao nhao nói vào không ngớt: “Đúng vậy, thái độ của cậu không khác nào coi thường chúng tôi, sao có thể làm lãnh đạo.”
Sầm Cảnh Đình nhìn cuộc họp náo loạn như một cái chợ, không nhịn được đạp mạnh bản tư liệu xuống bàn: “Câm mồm hết đi.”
Bên dưới phút chốc lặng câm nhìn khuôn mặt xám xịt của anh, khí lạnh cũng dần lan tỏa khắp căn phòng.
Sầm Cảnh Đình chỉ ngồi đó thôi cũng đủ khiến người ta lạnh tê tái.
Anh không tiếp tục trình bày dự án nữa mà lạnh lùng nói một câu: “Một số người hình như không còn đủ năng lực đảm nhiệm chức vụ nữa thì phải, cho nên Sầm Gia sẽ thanh lọc ban giám đốc tìm người tài năng hơn.”
“Phó chủ tịch, ý cậu là muốn đuổi chúng tôi chứ gì?” Giám đốc Hoàng đen mặt lên tiếng.
Sầm Cảnh Đình mặt lạnh bảo: “Sầm Gia chỉ giữ được người tài, thứ lỗi không thể dung chứa những kẻ không có đầu óc.”
“Cậu, cậu nói vậy là có ý gì? Đây chẳng khác nào đấm vào mặt chúng tôi, cậu nên nhớ Sầm Gia lớn mạnh như hôm nay cũng có công sức của chúng tôi trong đó, cậu muốn vong ân bội nghĩa sao?” Ông Hoàng tức giận nói thẳng mặt.
“Tôi chưa từng phủ định công lao của bất cứ ai nhưng với những người cản trở sự phát triển của công ty tôi đương nhiên không thể giữ lại.” Sầm Cảnh Đình cười lạnh.
Một số người trong ban giám đốc nghe vậy nhìn nhau, không hiểu anh có ý gì, ông Hoàng định thần lại hỏi: “Phó chủ tịch nói vậy là sao? Chúng tôi ở đây ai cũng giúp công ty phát triển lớn mạnh, cậu không nhìn thấy sao còn muốn vu cáo chúng tôi?”
“Hay cho bốn từ phát triển lớn mạnh, vậy các người nói xem trong thời gian qua các người đã khiến nó lớn mạnh thế nào? Chi nhánh Nam An thua lỗ hơn 3 tỷ chỉ trong hai tháng, dự án phía tây Đông Đô bị trì trệ nửa tháng tiêu hao không ít thời gian và tài nguyên, các kế hoạch đưa ra thì sơ sài không có một định hướng rõ ràng nào.”
Sầm Cảnh Đình nói đến đâu người phía dưới cúi mặt đến đó.
Thế nhưng anh vẫn chưa dừng ở đây, tiếp tục nói: “Dự án vừa đưa ra chưa kịp đánh giá thì từng người đã lớn tiếng bác bỏ.
Tôi không hiểu các vị ở đây có phải là thành viên cốt cán lâu năm của Sầm Gia hay không? Ngay cả một chút tư duy cũng không có, các người ngồi ở vị trí này ăn tiền lương mỗi tháng có thấy xấu hổ hay không?”
Mặc dù ai nấy cũng bối rối, có chút xấu hổ nhưng ai cũng kiêu ngạo nên không hoàn toàn đồng ý với lời nói của anh.
Một người còn cứng rắn nói: “Chúng tôi, chúng tôi cũng cố gắng hết sức vì Sầm Gia, chỉ là mấy tháng vừa rồi thị trường có chút biến động, lại có vài tin đồn không hay về cậu nên, nên công ty cũng vì thế mà bị ảnh hưởng không ít.
Cậu, cậu không thể chỉ trích chúng tôi.”
“Sao? Các người không có năng lực lại đổ lỗi cho tôi à?” Sầm Cảnh Đình không lạnh không nhạt nói, khuôn mặt lại vô cảm khiến ai cũng không dám nhìn thẳng.
Anh lại cười nhạt: “Ngay cả khi tôi đã rời khỏi công ty thì các người vẫn còn xem tôi là nguyên cớ cho việc Sầm Gia bị trì trệ sao? Xem ra năng lực của ban giám đốc cũng chỉ đến thế thôi nhỉ? Thế thì tôi muốn thanh lọc các người còn có ý kiến gì? Không lẽ Sầm Gia phải nuôi một lũ vô dụng chỉ biết gây tổn thất cho công ty thôi sao?”
“Cậu, cậu… Càng nói càng quá đáng, tôi muốn gặp chủ tịch, cậu cho dù là phó chủ tịch cũng không có quyền đuổi chúng tôi.” Ông Hoàng tức giận đứng dậy chỉ vào mặt anh nói.
“Không có quyền sao? Giám đốc Hoàng, ông biết cái này là cái gì không?” Sầm Cảnh Đình đột nhiên ném ra giữa bàn một cái hộp, cái nắp vừa vặn bật ra.
Đám người hiếu kỳ nhìn vào cái hộp lập tức có những biểu cảm méo mó lẫn kinh sợ.