Chương 89: Một phút thời gian một phút em.

Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Nghe Dung Tự nói, Trình Cẩm Chi liếc mắt: "Ở mấy tiếng mấy, em gặp chị thế nào?"
Mấy tiếng, nếu gặp kẹt xe, thì kẹt..... trên đường.
"Vậy..."
"Có phải em muốn chị đến sân bay không?"
"Ừ..."
Trình Cẩm Chi cười cười, từ bị động trở thành chủ động trong nháy mắt: "Em năn nỉ chị."
Dung Tự cũng rất uyển chuyển: "Em nhớ chị."
Có thể khiến Dung Tự nói ba chữ này, đã đủ rồi. Trình Cẩm Chi cười mấy tiếng: "Xuống máy bay, gọi điện thoại cho chị."
Hai hôm nay quay vẫn rất căng thẳng. Để tránh sự quấy rối của bên ngoài, đội ngũ sản xuất đặt một phần cảnh quay vào phim trường. Khách mời cũng chạy hai bên, ban ngày chạy đến phim trường, buổi tối chạy ngoại cảnh. Trình Cẩm Chi còn lôi kéo Thẩm Thu Như, tăng ca quay thêm vài cảnh.
"Tôi không chịu nổi, tôi không ngủ hai mươi tiếng rồi." Rời khỏi ống kính, Thẩm Thu Như lập tức ngồi tê liệt trên ghế: "Không, là hai ngày liên tục. Bốn mươi tám tiếng, tôi chỉ ngủ hai tiếng mấy."
"Cảnh này được rồi, cô đi nghỉ trước." Trình Cẩm Chi thấy vẻ mặt của đạo diễn, chắc cũng không xê xích gì nhiều. Nàng quay đầu nhìn Thẩm Thu Như. Thẩm Thu Như vịn ghế, ngồi dậy. Cô nhìn đạo diễn không chớp mắt.
Đạo diễn chỉ huy quay trên không một tí, quay sang nhìn Trình Cẩm Chi và Thẩm Thu Như: "Tiểu Trình Tiểu Trầm, được rồi, các cô về nghỉ ngơi đi."
"Đạo diễn, tôi sẽ quay bù cho cảnh hôm qua lần nữa nhé." Trình Cẩm Chi nói.
Thẩm Thu Như vừa thở phào một cái, thấy Trình Cẩm Chi tích cực như vậy. Vội kéo tay Trình Cẩm Chi: "Lão Trình, mấy ngày cô không về khách sạn rồi. Cô muốn chết à."
"Cô không muốn thành nữ diễn viên đầu tiên đột tử chứ?" Thẩm Thu Như nói.
"Cô đừng lo tôi, ngày mai tôi muốn xin nghỉ." Trình Cẩm Chi nói.
"Xin nghỉ?"
"Nếu có fan đến thăm, cô giúp tôi ứng phó một tí." Trình Cẩm Chi nói.
"Ừ." Thẩm Thu Như nói: "Cô phải chạy show à?"
"Không phải." Thấy Thẩm Thu Như đứng lên, Trình Cẩm Chi cũng vịn vai cô. Đặt đầu lên vai Thẩm Thu Như, kề tai nói nhỏ với Thẩm Thu Như: "Ngày mai Dung Tự đến, tôi phải đi hẹn hò."
"Chậc chậc ra là thế." Thẩm Thu Như trượng nghĩa vỗ vỗ ngực: "Cô đi đi, có chuyện gì thì tôi chống."
"Ừ, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."
Trình Cẩm Chi quay bù xuyên không, về khách sạn đã là bốn giờ sáng. Tắm đắp mặt nạ, chăm sóc sắc đẹp, thay quần áo. Ngồi trên xe đã là bảy giờ sáng. Có lẽ hơn chín giờ Dung Tự sẽ xuống máy bay, khoảng một giờ chiều bay đi Venice. A Tiêm thấy ở sân bay thì hỗn tạp khó giữ bí mật, nên chuẩn bị clubhouse cho hai người. Clubhouse ở gần sân bay, từ sân bay đến clubhouse chỉ mười phút đi xe. Trình Cẩm Chi đến clubhouse trước.
Ăn một tí, Trình Cẩm Chi mệt mỏi rã rời: "Chị ngủ trước, đến gọi chị."
Đến khi Trình Cẩm Chi thức dậy, Dung Tự đã vào phòng tắm. Trình Cẩm Chi nhìn cái chăn mỏng trên người mình, nàng vò vò tóc mình, xuống giường. Có một cái túi màu đen trên sô pha, là sản phẩm trong nước do Dung Tự làm người phát ngôn gần đây. Cửa phòng tắm cũng không khóa, Dung Tự tắm vòi sen bên trong. Dung Tự nhìn thấy Trình Cẩm Chi mơ mơ màng màng, lập tức tắt vòi sen. Cô trùm khăn tắm, tay dài với một cái, ôm Trình Cẩm Chi vào lòng: "Dậy rồi?"
"Sao không gọi chị?"
"Thấy chị ngủ say."
"Còn không phải vì dành ra thời gian sao." Thấy Dung Tự, Trình Cẩm Chi lại phát tật ngây ngủ. Nàng cọ cọ cổ Dung Tự.
Rất cực khổ, nếu em không đánh thức chị, không phải sẽ uổng công chị cực khổ sao.
"Ừ." Dung Tự lập tức bế Trình Cẩm Chi lên.
Trình Cẩm Chi nằm trên giường, lại ôm cổ Dung Tự: "Tự Nhi..."
Dung Tự cười cười, hôn trán Trình Cẩm Chi: "Ngủ đi, em ngủ với chị."
"Ngủ tiếc lắm." Trình Cẩm Chi nằm trên người Dung Tự, nháy mắt một cái. Dung Tự nhéo nhéo gò má Trình Cẩm Chi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt quầng thâm của Trình Cẩm Chi. Quầng thâm cũng không nặng lắm, nhưng nhìn vẫn đủ làm đau lòng.
"Ở bên cạnh chị, gì cũng không tiếc." Dung Tự nhẹ nhàng chống trán Trình Cẩm Chi, tắm, tai cũng hơi đỏ lên.
Trong thời gian này, Dung Tự sẽ không có lịch trình trong nước. Vẫn phải bận rộn đến khi liên hoan phim Venice kết thúc. Liên hoan phim kết thúc, Dung Tự lại có việc khác phải làm, thời kì phát triển của sao nữ, một giây cũng không dừng lại được. Thị trường quốc tế bây giờ, coi trọng nhất là hai người, một người là Thượng Úy Úy, một người là Dung Tự. Ngoại trừ năm ngoái Trình Cẩm Chi có vẫy được tí bọt nước ở quốc tế. Năm nay hoàn toàn là Dung Tự dẫn nàng theo. Năm nay nhóm quan hệ công chúng đang tranh thủ giải Ngọc Lan, nhận chương trình tạp kĩ cũng vì tạo danh tiếng. Trong tình hình tốt đẹp, rất khó không lấy được giải. Về giải Ngọc Lan, lòng Trình Cẩm Chi lại có nhiều lo lắng.
Trên đường về, DC nói với Trình Cẩm Chi về giải thưởng Ngọc Lan. "Cẩm tú truyền kỳ" đã bắt đầu tung chiêu lớn, cách đây hai ngày, nam nữ diễn viên chính truyền ra scandal. Tỉ suất người xem chiếu lần hai của "Cẩm tú truyền kỳ" ngồi vững vị trí hạng nhất toàn quốc. Nam chính là Dương Thụ, nữ chính là Nam Tuyền. Nam Tuyền là người duy nhất được hai nhiệm kỳ liên tiếp của "tứ tiểu hoa đán", lần trước nổi danh với Cao Y. Lần này nổi danh với Trình Cẩm Chi. Dương Thụ và Nam Tuyền đều là những người gánh tỉ suất người xem, nếu như tin đồn là thật, nó sẽ trở thành tin bùng nổ nhất trong tháng này.
"Sếp, tháng chín sếp muốn chừa một tuần thật à?" Tháng chín chính là giai đoạn chạy nước rút cuối cùng của giải Ngọc Lan.
"Tôi đi Venice, đi về mất rất nhiều thời gian."
"Vậy được rồi."
Về khách sạn, Trình Cẩm Chi ngủ lại. Đến đêm, Thẩm Thu Như đến tìm Trình Cẩm Chi ăn tối. Vẻ mặt Thẩm Thu Như hơi thâm sâu, lấy khăn lụa vây quanh cổ Trình Cẩm Chi: "Đây gọi là gì? Tiểu biệt thắng tân hôn."
Trình Cẩm Chi cầm di động lên, nhìn cổ mình. Quả nhiên, trên cổ còn có tí dấu hôn. Lúc vừa ra cửa, Dung Tự hỏi nàng có phải thường xuyên đi với Thẩm Thu Như không. Nàng vừa nói đúng, lập tức bị Dung Tự ôm hôn. Thật ra ngẫm lại, Dung Tự rất giống người bình thường. A? Hình dung người yêu mình như vậy cũng hơi kì.
"Hiếm khi được buổi tối không có cảnh quay đêm, còn có thể uống tí rượu." Thẩm Thu Như nói.
Tửu lượng của Thẩm Thu Như khá tốt, bình thường cũng thích chiếm lợi thế rót mấy ly. Mấy hôm nay khối lượng công việc quá lớn, sợ làm lỡ việc, kiềm nén không ít chứng nghiện rượu của cô. Hai hôm trước ăn cơm, còn bảo trở lý đi mua rượu mùi* cho đỡ ghiền. Tửu lượng của Trình Cẩm Chi bình thường, bia còn tạm, đụng với một chút độ cồn thì không chịu được.
*Rượu mùi được pha chế từ một thức uống có cồn được chưng cất, được bỏ thêm những vị từ trái cây, kem, dược thảo, gia vị, hoa, có thêm đường hoặc các chất tạo vị ngọt. Vậy nên rượu mùi thường rất ngọt, thường không để được lâu.
"Ngày mai còn phải dậy sớm để trang điểm đấy." Trình Cẩm Chi nói.
"Thế thì sao." Thẩm Thu Như nói: "Uống tí rượu, làm việc mới hăng say."
"Vậy cô hăng say đi." Vào quán rượu, Trình Cẩm Chi gọi mì và đồ chua. Quán rượu này rất nổi tiếng, nghe nói là quán có trăm năm tuổi đời. Rượu cũng được ủ tại gia. Quán rượu tọa lạc gần phim trường, trang hoàng cũng có phong cách cổ xưa, nhiều diễn viên, đặc biệt là diễn viên nam rất thích đến đây giải sầu. Thẩm Thu Như và Trình Cẩm Chi vừa vào quán, đã thấy một số khuôn mặt vừa quen vừa lạ. Khách của quán mặc phục trang của các triều đại, đều là những gương mặt quen thuộc của dòng phim cổ trang, chắc là còn cảnh quay ban đêm.
Thẩm Thu Như trò chuyện với những người này khá vui, mới tìm bàn ngồi xuống, có người đến mời rượu hai người ngay.
"Đây là cô Trình nhỉ? Không nghĩ là mặt mộc còn xinh đẹp như vậy... Cô đừng chỉ chú ý đến đồ nhắm chứ. Uống chút?" Người mời rượu bắt chuyện với Thẩm Thu Như xong, lập tức chú ý đến Trình Cẩm Chi.
"Vậy anh mời rượu ai hả?" Thẩm Thu Như liếc người mời một cái.
"Mời hết mời hết." Người mời phẫn nộ nói.
Trình Cẩm Chi cười cười, để đũa xuống, rót cho mình nửa ly: "Tửu lượng của tôi không tốt, chỉ nhấp một tí nhé."
"Cứ sảng khoái!"
"Lão Trình cũng uống, ông chủ sẽ nể mặt chứ?" Thẩm Thu Như nói.
"Ôi ôi, tôi uống với cô Trình một cái." Còn chưa nâng ly, đã có người ồn ào: "Ông chủ, bà chủ đến."
Còn chưa thấy bà chủ, hai chữ bà chủ này đã dọa ông chủ run cổ tay. Thẩm Thu Như và Trình Cẩm Chi nhìn ra cửa, có bà chủ à? Không có, ngược lại nhìn thấy một chàng trai trắng nõn nà. Cảnh này đáng vui.
Trình Cẩm Chi cũng đã hiểu.
Đến khi ông chủ quay lưng, Trình Cẩm Chi hỏi Thẩm Thu Như ngay: "Ông chủ này là song tính à?"
"Không rõ lắm. Rất thích mời rượu sao nữ, mấy hôm trước còn nghe hắn nhắc muốn có con."
Lúc trước quay nhiều phim ở phim trường Thượng Hải như vậy, nàng cũng không biết có một quán rượu như vậy. Trước khi về khách sạn, Trình Cẩm Chi gọi mấy chai rượu. Vị không tệ, Trình Cẩm Chi muốn đem mấy chai về cho cha mình. Mới nói với cha nàng xong, cha mẹ cô tiện đường đi ngang Thượng Hải.
"Sao chỉ có một mình con?" Mẹ Trình còn nhìn sau lưng Trình Cẩm Chi một chút: "Dung Tự đâu?"
"Em ấy à, người siêu bận. Không phải mấy hôm trước có nói với cha mẹ sao?"
"Bận choáng." Mẹ Trình nói: "Giờ nó đang ở nước ngoài?"
"Ôi con gái à, có phải năm nay hai đứa không tụ họp gì không?" Cha Trình hỏi: "Không tụ họp không được, bận rộn cũng phải tụ họp một chút. Không liên lạc, sẽ tan."
"Con biết rồi. Hai hôm trước tụi con mới gặp." Trình Cẩm Chi nói. Lúc ăn cơm với cha mẹ, Trình Cẩm Chi gọi video cho Dung Tự. Định để Dung Tự trò chuyện với cha mẹ. Không biết Dung Tự đang bận gì, nửa buổi cũng không bắt máy.
"Cẩm Chi, sao con nhìn điện thoại mãi thế?" Mẹ Trình nói.
"Chuyện công việc." Nói, Trình Cẩm Chi nhìn màn hình, sau đó mới đặt điện thoại lên bàn.
Dung Tự vừa về khách sạn đã thấy cuộc gọi video của Trình Cẩm Chi. Cô ngẩng đầu, thấy Dung Trạm đang ngồi trên sô pha. Hình như Dung Trạm đang đợi cô. Hắn mặc âu phục phẳng phiu, mấy tháng không gặp, người lại cao hơn rất nhiều. Hắn nhìn Dung Tự, giọng nói cũng trở nên trầm hơn: "Em muốn nói tình hình trong nhà với chị."
Dung Trạm cũng tham gia liên hoan phim Venice, năm nay hắn tham gia diễn một tác phẩm lớn.
"Ừ được." Dung Tự bỏ điện thoại vào túi áo.
"Hiện tại tôi đang bận, tôi sẽ trả lời bạn sau." Reng reng một tiếng, Trình Cẩm Chi nhìn một cái. Cái quỷ gì vậy, lại bận đến mức gửi tin nhắn cũng là tin nhắn mặc định của hộp thư.