Đăng vào: 12 tháng trước
"Vậy phải nhìn xem rốt cuộc ngươi có chịu làm cho Tố Tố của ta trở về hay không?" Tư Mã Yên nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt vô cùng kinh ngạc của Trương Linh Tố, cho nàng một cái hôn thật sâu.
"Ân..." Trương Linh Tố nhẹ giọng rên rỉ một tiếng, Tư Mã Yên tựa hồ nghĩ tới gì đó, ngón tay trêu chọc nơi chân tâm Trương Linh Tố bắt đầu chuyển động.
"Ta đột nhiên muốn đàn một khúc nhạc..."
Tư Mã Yên nói những lời này ra khỏi miệng, Trương Linh Tố giật mình hiểu được mọi chuyện, chỉ cảm thấy ngón tay Tư Mã Yên giống như đang phất dây đàn tỳ bà mà tuỳ ý làm loạn nơi chân tâm của nàng.
Khúc này khẳng định không phải khúc nhạc, chính là nơi xấu hổ kia vang lên tiếng động ướt át, làm cho Trương Linh Tố giống như nổi điên mà đem hai chân câu lấy vòng eo Tư Mã Yên.
Tư Mã Yên vội vàng thu hồi ngón tay lại, nơi xấu hổ của chính mình lại bị nơi ướt át kia của nàng hung hăng chạm vào, nóng bỏng khiến cho thân mình cả hai mãnh liệt chấn động.
Thiếu đi ngón tay chọc người kia của Tư Mã Yên, Trương Linh Tố đột nhiên cảm thấy có chút mất mát, hai chân buông lỏng, thân mình rơi xuống trên giường, hồn nhiên không biết trong nháy mắt nơi xấu hổ nhất của mình đều bại lộ trong tầm mắt của Tư Mã Yên.
Tư Mã Yên nhìn đến có vài phần ngây ngốc, vươn tay ra, ngón tay vuốt ve nơi xấu hổ của Trương Linh Tố, đầu ngón tay to gan tiến vào một chút, tựa hồ xâm nhập vào nơi càng thêm nóng bỏng mềm mại, không khỏi xấu hổ đột nhiên rút ngón tay lại, vội vàng nói: "Tố Tố, ta...Ta...Ta..."
Trương Linh Tố bị Tư Mã Yên trêu chọ rất là khó chịu, xoay chuyển thân mình, vội vàng cầm lấy bàn tay Tư Mã Yên, "Để... Để..."
Chung quy là đối mặt với người yên thương, những lời xấu hổ kia rốt cuộc là nói không nên lời.
"Để ở đâu?" Tư Mã Yên sửng sốt một chút, bỗng nhiên hiểu được ý tứ của Trương Linh Tố, muốn xuất thủ chạm vào nơi thần kỳ kia, đột nhiên lại bị Trương Linh Tố xoay người đặt ở dưới thân.
"Ngươi...Cẩn thận..." Tư Mã Yên chung quy là lo lắng cho vết thương trên lưng Trương Linh Tố.
"Ngươi trêu chọc ta rất khó chịu, tất nhiên cũng phải cho ngươi nếm thử tư vị này mới được..." Nói xong, hai tay Trương Linh Tố đem hai chân Tư Mã Yên kéo ra, không cho phép nàng khép lại.
Gương mặt Tư Mã Yên đỏ bừng, vội vàng muốn che dấu nơi xấu hổ nhất kia bại lộ trước mắt Trương Linh Tố.
Trương Linh Tố tà mị mỉm cười, trong phút chốc cúi đầu xuống, vừa hôn lên đôi tay đang che chắn của Tư Mã Yên, vừa dùng đầu lưỡi luồng xuống phía dưới những ngón tay của nàng.
Tư Mã Yên bị hô hấp nóng hổi của Trương Linh Tố phà vào nơi nóng rực, nhịn không được rên rỉ tràn ra khỏi miệng, còn chưa kịp phản ứng lại, hai bàn tay che lấy nơi xấu hổ kia đã vô lực bị cằm của Trương Linh Tố tách ra.
"Đừng..."
Đầu lưỡi của Trương Linh Tố bất ngờ cuốn lấy nơi xấu hổ của Tư Mã Yên, khiến hai chân của Tư Mã Yên run rẩy một trận, đóa hoa phấn hồng dưới thân từng chút nở rộ hé mở.
"Yên nhi, cho ta, đừng sợ..."
Trương Linh Tố nhìn đến động tình, hai tay buông đôi chân Tư Mã Yên ra, trong nháy mắt tiến lên ngậm lấy một viên đậu đỏ trước ngực Tư Mã Yên, ngón tay khẩn cấp đặt lên nhuỵ hoa của nàng.
Tư Mã Yên khẩn trương cắn chặt khớp hàm, lại cong ngực đáp lại đầu lưỡi của Trương Linh Tố, nhịn không được ôm chặt lấy đầu của nàng, ngón tay mảnh khảnh mềm mại luồn vào mái tóc đen của nàng.
Trương Linh Tố thoáng chần chờ một lát, ngón tay đã tìm được cửa vào nơi ướt át kia, "Yên nhi, tối nay ngươi có thể hối hận hay không?"
"Không hối hận..."
Tư Mã Yên nỉ non đáp lại Trương Linh Tố hai chữ, đã muốn động tình đến khó nhịn, bụng dưới nhịn không được co thắt vài cái, kinh hãi nhận thấy có mật dịch chảy ra khỏi thân mình, bất giác cúi đầu ngượng ngùng không dám nhìn Trương Linh Tố.
Trương Linh Tố kích động giống như nhận đươc thánh chỉ, ngón tay dần tiến càng sâu vào nơi ướt át kia, liền gặp phải tầng cản trở, theo bản năng liếc mắt nhìn Tư Mã Yên một cái, động tác cực kỳ nhẹ nhàng tiếp tục tiến tới.
"Ân..."
Giọng mũi nồng đậm của Tư Mã Yên vang lên một tiếng, chỉ thấy hai hàng lông mày của nàng nhíu chặt, rõ ràng là cảm thấy đau đớn.
"Đừng ngừng lại..."
Tư Mã Yên cảm nhận được Trương Linh Tố thương tiếc chần chờ, mở mắt ra, thản nhiên cười với Trương Linh Tố, "Nếu như hôm nay ngươi lui bước, cả đời này liền nhìn ta cùng với nam sủng..."
"Đứa ngốc..." Trương Linh Tố nghe được đau lòng, thâm tình hôn lên đôi môi của nàng, trong phút chốc ngón tay phá tan tầng cản trở duy nhất kia, thật thật thiết thiết bị nơi ướt át của nàng bao lấy.
Tư Mã Yên ôm chặt lấy thân mình Trương Linh Tố, muốn thích ứng sự đau đớn như vậy, bất giác nước mắt tràn ra, không tiếng động mà run rẩy.
Giờ khắc này, chờ đợi nhiều năm như vậy, vốn nên là vui mừng, nhưng mà vì sao phải vui mừng mà khóc?
Ngón tay trắng nõn của Trương Linh Tố thoáng ngừng một lát, liền ôn nhu bắt đầu tác quái bên trong nơi ướt át kia -- cảm giác đau đớn dần dần bị cảm giác tê dại khác thường thay thế, Tư Mã Yên nhịn không được muốn khép chặt ngón tay tác quái kia, cũng không ngờ bởi vì như vậy lại làm cho dưới thân càng thêm nóng bỏng khó chịu.
Cảm nhận được thân mình Tư Mã Yên biến hóa, Trương Linh Tố cười trộm một tiếng, ngón tay đột nhiên không còn ôn nhu, giống như mưa rền gió dữ mà liên tục tiến vào nơi ướt át kia thật sâu.
Tư Mã Yên cong lưng lên, hai tay rốt cuộc ôm không nổi thân mình của Trương Linh Tố, chỉ có thể vô lực nắm lấy tấm chăn gấm đã hỗn độn đến không chịu nổi, phát ra một chuỗi rên rỉ vong tình.
"A..."
"Yên nhi...Yên nhi..."
Trương Linh Tố thì thào kêu gọi làm cho trái tim của Tư Mã Yên càng thêm ấm áp, âm thanh của Tư Mã Yên đột nhiên ngắn ngủi mà kịch liệt, quên đi nơi này là nơi nào, cũng quên đi những ngày chờ đợi khổ sở, thầm nghĩ vào lúc này giờ khắc này, tuỳ ý Trương Linh Tố đưa nàng vào nơi tiên cảnh trước nay chưa từng biết đến.
Trương Linh Tố cảm thấy ngón tay bị nàng siết càng chặt, mỗi một lần đều mang ra càng nhiều mật dịch, trong lòng cũng hưng phấn đến cực điểm, cúi đầu lặng yên nhìn xuống sàng đan, đã là một mảnh vết nước ướt át, gương mặt lập tức đỏ bừng.
Nàng nhìn thật sâu Tư Mã Yên ở trước mặt nàng vong tình đáp lại, bỗng nhiên cảm thấy mọi chuyện đau khổ đã trải qua, nếu như có thể đổi lấy những tháng ngày ngọt ngào không bao giờ tách biệt như vậy, cũng coi như không hối hận không uổng phí.
Lúc này ngón tay càng thêm mãnh liệt muốn thân mình Tư Mã Yên, giống như từng cơn từng cơn sóng lớn, đem Tư Mã Yên đưa đến đỉnh cao phong.
"Ta...Ta nghĩ..."
Tư Mã Yên chỉ cảm thấy bên trong thân thể cực kỳ ngứa, cực kỳ nhột, còn chưa nói hết lời, nơi đoá hoa liền nhịn không được tràn ra một cỗ mật dịch nóng bỏng, thấm lên bàn tay Trương Linh Tố.
Trương Linh Tố ngã xuống bên cạnh Tư Mã Yên, ngón tay nhẹ nhàng ra vào bên trong thân thể nàng, hai tay ôm chặt lấy Tư Mã Yên yêu ớt vô lực, yêu thương hôn lên hai má của nàng, bất giác hai mắt đã thấm ướt.
Yên nhi, kiếp này chỉ cần có thể bồi ở bên cạnh ngươi, cho dù ngày mai ta có chết, ta cũng cam nguyện...
"Tố Tố..." Tư Mã Yên xoay người chui vào trong lòng Trương Linh Tố, không dám nhìn tới vết máu mờ nhạt lưu lại trên giường giờ khắc này.
"Ta không muốn chia cách với ngươi..." Trương Linh Tố hung hăng hôn lên trán Tư Mã Yên, một câu thâm tình này, hữu ích hơn nhiều tất cả những lời nói khác.
Tư Mã Yên ôm lấy thắt lưng Trương Linh Tố, gối lên bờ ngực mềm mại của nàng, đột nhiên cũng cười trộm một tiếng, không đợi Trương Linh Tố kịp phản ứng, há miệng hôn lên một viên đậu đỏ.
"Ngươi..."
Tư Mã Yên thâm tình ngửa đầu cười, ngón tay tiến vào thật sâu nơi ẩm ướt của Trương Linh Tố, "Ít nhất tối nay, chúng là nữ nhân...thuộc về nhau..."
Cảm giác chờ đợi thật lâu làm cho Trương Linh Tố ôm chặt lấy thân mình Tư Mã Yên, đầu lưỡi nhẹ nhàng cuốn lấy vành tai Tư Mã Yên, mỗi một lần chạm nhẹ vào, đều làm cho thân mình vừa thoáng hồi phục chút sức lực của Tư Mã Yên lại mềm nhũn xuống.
"Không cần...Ta..." Tư Mã Yên không khỏi cầu xin nói.
Trương Linh Tố siết chặt ngón tay Tư Mã Yên, vốn là người luyện võ, thể lực không biết là mạnh hơn bao nhiêu so với Tư Mã Yên.
Nhìn thấy cánh tay nàng đã mềm nhũn, Trương Linh Tố xấu xa cười một tiếng, ngón tay cũng tiến vào nơi ướt át của Tư Mã Yên, "Yên nhi, sau này vẫn là ta làm nữ Phò mã của ngươi thì tốt hơn..."
"Nói bậy, ta nhất định phải thắng ngươi..."
Tư Mã Yên quật cường lắc đầu, nhưng mà cảm giác tê dại lại từ nơi xấu hổ kia dâng lên, lúc này đây, nàng không thể không thừa nhận, đời này ngoại trừ có thể đấu trí thắng Trương Linh Tố, những thời điểm khác, chỉ có thể làm người thua cuộc...
Chính là, thua cũng thua trong ngọt ngào...
Tư Mã Yên đột nhiên nghĩ tới một loại phương thức khác, có lẽ có thể hòa nhau một ván, chuyển động ngón tay trong nơi sâu thẳm của Trương Linh Tố, không cần tốn nhiều khí lực, liền rõ ràng nhìn thấy trên gương mặt Trương Linh Tố nổi lên sắc ửng hồng.
"Ngươi...A..."
"Một ván này...Ta không có thua..."
Cảm giác được trong thân thể của Trương Linh Tố nóng như lửa, Tư Mã Yên giống như nhìn thấy được ánh rạng đông thắng lợi, càng thêm chuyển động ngón tay thật nhanh.
Trương Linh Tố nháy mắt với Tư Mã Yên, cười đến mị hoặc, "Một lần bại trận này, ta cam tâm tình nguyện thất bại, một đời này, cũng thua cam tâm tình nguyện...Chính là...Tối nay...Ta muốn cùng ngươi thua cuộc..."
Tư Mã Yên đột nhiên ý thức được ý tứ của Trương Linh Tố, cảm nhận được ngón tay của Trương Linh Tố ở nơi sâu thẳm trong thân thể cũng bắt đầu chuyển động nhịp nhàng đồng điệu.
"A..."
Thanh âm rên rỉ hoà vào cùng nhau, đã phân biệt không rõ ràng rốt cuộc ai là ai?
Điều duy nhất biết được chính là, một đêm này, đến khi ngọn nến trong cung cháy tàn, bên trong cung điện tràn đầy xuân ý ấm áp này, sâu kín vang lên tiếng động ngủ say bình tĩnh mà ngọt ngào.
Ánh trăng trước khi tản sáng xuyên qua tấm màn cửa sổ chiếu vào cung điện, chiếu lên hai thân thể tuyết trắng quấn lấy nhau khó phân trên giường, xuân ý kiều diễm nồng đậm, vẫn như trước chưa tán đi.
Trương Linh Tố cúi đầu mỉm cười nhìn nữ tử vẫn đang ngủ say kia, lén hôn lên má của nàng một cái.
Ngốc Yên nhi, thế nhưng lại đem mọi thứ tốt nhất đều cho nàng, cả đời này, làm sao có thể lại phụ người kia nửa phần đây?
Tư Mã Yên mở mắt ra, chớp chớp đôi mắt, sẳng giọng: "Dám cả gan phi lễ bổn cung, xin hỏi cô nương có bao nhiêu cái đầu có thể chém?"
"Buồn cười, bổn cung cũng là Công chúa, đêm qua rốt cuộc là ai phi lễ ai..." Tiếng nói của Trương Linh Tố vừa dứt, nhịn không được cười cười, ôm chặt lấy Tư Mã Yên, "Yên nhi, có thể vĩnh viễn cùng một chỗ với ngươi như vậy, thì thật tốt."
"Sẽ có một ngày như vậy..." Tư Mã Yên nắm chặt bàn tay Trương Linh Tố, cười đến thỏa mãn, "Chờ đến ngày Trừng nhi xưng đế, chính là lúc chúng ta sẽ vĩnh viễn không tách rời nữa."
Trương Linh Tố gật đầu thật mạnh, nói: "Ta sẽ không tiếc dùng tất cả mọi thứ, trợ nàng xưng đế thiên hạ!"
"Cho nên từ một khắc này về sau, Tố Tố, Thục phi Đại Tần đã chết, người sống trên nhân gian này, chính là Tố Tố độc nhất vô nhị của ta." Tư Mã Yên mỉm cười mang lệ, tựa vào trong lòng Trương Linh Tố.
"Ta nghĩ, ta nên đi gặp Mộ Dung Yên." Khóemiệng Trương Linh Tố nhẹ nhàng cong lên, đáy lòng vẫn là có chút chờ mong,chung quy khi ở trong thâm cung Đại Tần, là nữ tử này, cùng nàng vượt qua nhiềutháng ngày cô tịch thống khổ như vậy.