Chương 89: Công chúa đã chết

Phất Huyền Thập Tam Khúc

Đăng vào: 12 tháng trước

.



"Cô nương một lòng muốn đi, Tửu Tửu cũng không tiện ngăn trở, chỉ mong cô nương có thể trả lời ta một vấn đề." Tạ Tửu Tửu mở miệng nói xong, không quên thêm vào một câu, "Ngươi dựa vào đôi chân để quay về Trường An, không biết phải đi đến ngày nào tháng nào."
Phù Trừng sửng sốt, đúng như lời nàng nói, chỉ dựa vào đôi chân, trên người không có ngân lượng, đừng nói là Trường An, ngay cả Trường Giang cũng không qua được.
Lúc này Tạ Tửu Tửu cất cao thanh âm nói: "Tạ Trữ, dừng xe ngựa lại, ta muốn hảo hảo nói chuyện cùng vị cô nương này."
"Nhưng mà..." Tạ Trữ kéo ngừng xe ngựa, chần chờ lắc đầu nói, "Nếu như phu nhân xảy ra chuyện gì, ta..."
"Đừng lo, ngươi lui ra đi."
Tạ Tửu Tửu an tâm mỉm cười, nhìn Phù Trừng, "Vị cô nương này tuyệt đối không phải là người lấy oán trả ơn, nhất định sẽ không làm thương tổn ta."
"Dạ."
Tạ Trữ chỉ có thể nhảy xuống xe ngựa, đi cách hơn mười trượng, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
Tạ Tửu Tửu bỗng nhiên nâng một tay lên trước mặt Phù Trừng, xoa tóc mai bên trái của chính mình, dùng sức một chút, khi màu mực đen dính vào đầu ngón tay, những sợi tóc xen lẫn đen trắng xuất hiện trong tầm mắt Phù Trừng.
Phù Trừng không khỏi hít vào một hơi, theo bản năng xoa lên tóc mai bên trái của chính mình, kinh thanh nói: "Phu nhân ngươi...Ngươi như thế nào..."
Tạ Tửu Tửu nở một nụ cười chua xót, mất mát nói: "Ta vốn có một ca ca, nhiều năm trước đi Mạc Bắc xa xôi..."
"Ca ca? Mạc Bắc?" Phù Trừng sợ đến ngây người, "Xin hỏi nay huynh trưởng của phu nhân đang ở đâu?"
"Đã là sinh tử cách biệt." Tạ Tửu Tửu thê lương cười, "Huynh trưởng tráng niên sớm thệ*, dưới gối không có huyết mạch, từ đó về sau trên thế gian này liền chỉ còn một mình ta cơ khổ mà sống." Thoáng ngừng một chút, Tạ Tửu Tửu nhìn vào gương mặt Phù Trừng thật sâu, "Lúc mới gặp cô nương, tóc mai bên trái của cô nương còn chưa bạc, không ngờ lần này lại cứu cô nương, liền nhìn thấy tóc mai bên trái cũng đã bạc trắng này, càng cảm thấy cô nương giống với ca ca của ta, cho nên Tửu Tửu muốn thất lễ hỏi cô nương một câu, phụ mẫu tên là gì?"
(*Tuổi trẻ mà chết sớm)
"Ta..." Phù Trừng làm cho tâm tình của mình nhanh chóng bình tĩnh trở lại, chần chờ nhìn Tạ Tửu Tửu, người này hai lần cứu giúp, cũng coi như là một kì nữ tử hiếm hoi thật tình giúp đỡ. Nếu như đem thân phận thật sự nói cho nàng biết, đang trên lãnh thổ Tấn quốc, nàng có thể đem mình trói lại hiến cho Tấn đế hay không?
Phù Trừng âm thầm nắm chặt nắm tay, lại liếc mắt nhìn kỹ Tạ Tửu Tửu một cái, thấy nàng bất quá là một nhược chất nữ lưu, nay gã sai vặt tùy thân lại cách khá xa, cho dù là nói thật, nàng cũng không thể bắt được mình.
Huống chi, nàng có tóc mai bạc, huynh trưởng của nàng cũng có tóc mai bạc. Huynh trưởng còn từng đến Mạc Bắc, tráng niên sớm thệ, mọi thứ đếu rất giống với cuộc đời của sinh phụ.
Thiên hạ này sẽ có việc trùng hợp như vậy sao?
"Cô nương, nếu như cảm thấy khó xử, Tửu Tửu liền không nhắc đến việc này nữa." Nói xong, Tạ Tửu Tửu tháo chiếc vòng phỉ thúy trên cổ tay xuống, đưa cho Phù Trừng, "Bắc thượng không dễ dàng, luôn cần có chút tiền để phòng thân, vòng tay này liền đưa cho cô nương đi."
"Ta..." Phù Trừng tiếp nhận vòng tay, cảm kích mà nhìn Tạ Tửu Tửu, chần chờ một trận, rốt cuộc hít sâu vào một hơi, nghiêm túc nói, "Kỳ thật ta cũng không biết phụ thân của ta có muội muội hay không, ta chỉ có thể nói với phu nhân, phụ thân của ta tên là Tử Triệt."
Thân mình Tạ Tửu Tửu run lên, không thể tin được mà nhìn Phù Trừng, run giọng hỏi lại một câu, "Tử Triệt? Chính là Triệt trong từ trong suốt?"
Phù Trừng nhìn thần sắc khác thường của nàng, thử hỏi, "Không sai, chẳng lẽ..."
Tạ Tửu Tửu nhìn Phù Trừng thật sâu, nhịn không được vươn tay ra, xoa lên gương mặt Phù Trừng, "Giống, thật sự rất giống..."
Phù Trừng theo bản năng lùi lại phía sau, mi tâm cau lại, nói: "Nhưng mà phụ thân của ta cũng không phải họ Tạ, cho nên hẳn không phải là ca ca của phu nhân."
"Phu gia của ta là họ Tạ, kỳ thật, ta họ --" Tạ Tửu Tửu đột nhiên kéo tay Phù Trừng qua, viết xuống lòng bàn tay Phù Trừng hai chữ "Tư Mã".
Phù Trừng khiếp sợ vô cùng nhìn nhìn vào lòng bàn tay, lại nhìn nhìn Tạ Tửu Tửu, lắc đầu, lại lắc đầu, "Này...Điều này không có khả năng...Là trùng hợp...Cho tới bây giờ nương cũng chưa từng nói qua...Cha còn có muội muội..."
Tạ Tửu Tửu kích động đến lợi hại, hai tròng mắt bất giác bị nước mắt làm cho đỏ bừng, "Ca ca tên là Tư Mã Diệp, tự là Tử Triệt, hai mươi năm trước từng du ngoạn đến Bắc thượng, ta không biết những năm đó rốt cuộc ca ca đã gặp những ai, từng xảy ra chuyện gì." Tạ Tửu Tửu lại ôm lấy gương mặt Phù Trừng, "Nhưng mà nhìn thấy bộ dáng của ngươi, ta liền cảm thấy giống như ca ca đứng ở trước mắt ta, không hiểu sao liền cảm thấy thân thiết, nếu không phải là huyết mạch tương liên, làm sao lại có cảm giác như vậy?"
"Ta..." Phù Trừng cẩn thận nhìn vào gương mặt Tạ Tửu Tửu, tuy rằng chưa từng gặp qua sinh phụ, nhưng mỗi ngày luôn nhìn thấy dung mạo của mình trong gương đồng, quả nhiên là có vài phần giống nhau.
"Ngươi thật sự là của ta...Của ta..." Một câu cô cô này Phù Trừng thật sự là không thể nói ra khỏi miệng, dù sao Tạ Tửu Tửu cũng không lớn hơn nàng bao nhiêu.
"Tiểu cô cô." Tạ Tửu Tửu cố ý bỏ thêm một chữ tiểu trước chữ cô cô, nghe ra thật sự là thân thiết.
Phù Trừng giật mình một chút, xoa đôi mắt bị nước mắt làm cho cay xè, "Ta...Ta nhất thời chưa thể gọi được..."
Tạ Tửu Tửu lau đi nước mắt cho Phù Trừng, "Hôm nay ta cảm thấy rất vui mừng, bởi vì trên đời này ta lại có được một người thân, ha ha." Nét tươi cười nồng đậm thêm vài phần, lực đạo trên ngón tay Tạ Tửu Tửu nhẹ nhàng, "Nói cho ta biết, ngươi tên gì?"
"Tên của ta chỉ có một chữ Trừng." Phù Trừng thật sự là không muốn liên quan đến cái họ kia nữa, chỉ nói thẳng ra cái tên của mình.
Mẫu thân tên là Lan Thanh, phụ thân là Tử Triệt, hai chữ Thanh Triệt đặt lại cùng nhau, không phải có ý nghĩa chính là "Trừng" sao?
(*清澈: Thanh Triệt là tẩy sạch xóa sạch - 澄: Trừng là trong suốt)
"Trừng trong từ trong suốt sao?" Tạ Tửu Tửu cười đến càng vui vẻ, "Tên rất hay, tên rất hay."
Phù Trừng nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, bị nàng cuốn hút nhịn không được khóe miệng liền cong lên, cũng cười cười.
"Trừng nhi." Tạ Tửu Tửu bỗng nhiên gọi một tiếng, câu tiếp theo lại đâm vào trái tim đau đớn của Phù Trừng, "Nhưng mà vì sao ngươi lại vào Tần cung? Vì sao lại làm Đại Tần Trừng..." Tạ Tửu Tửu bỗng nhiên che miệng lại, không thể tin được mà nhìn nàng, nghĩ đến những lời trong quân báo lúc trước, tóc mai bên trái của Trừng Công chúa Đại Tần trắng xoá, "Chẳng lẽ ngươi là..."
Phù Trừng biết không thể nói dối được, nếu như đã nói rõ thân thế, cũng không ngại nói thẳng ra mọi chuyện.
"Thật không dám dấu diếm, ta quả thật là Trừng Công chúa Đại Tần."
"Quả nhiên là..." Tạ Tửu Tửu khiếp sợ vô cùng.
"Mẫu phi Dương Lan Thanh là nữ tử tôn thất Cừu Trì, năm đó khi bị Quốc chủ hiến cho Phù Kiên đổi lấy cầu an, trong bụng sớm đã có ta." Phù Trừng ảm đạm cười, "Buồn cười chính là ta gọi một nam nhân không phải sinh phụ là phụ hoàng rất nhiều năm, sau này mới biết được thì ra đã hiếu thuận lầm người nhiều năm như vậy."
"Mẫu phi của ngươi thật sự là một kì nữ tử!" Tạ Tửu Tửu không khỏi cảm thán một tiếng, "Có thể bất động thanh sắc khiến Phù Kiên cho rằng ngươi là Công chúa, hơn nữa chiếu cố ngươi bình yên lớn lên, thậm chí từng bước một để ngươi trở thành niềm hy vọng của mọi người ở Tần quốc...Nay còn có thể bồi dưỡng ấu chủ của tôn thất Cừu Trì, trú đóng ở cố quốc Cừu Trì , âm thầm lớn mạnh, thật sự là làm cho ta phải kính nể!"
Phù Trừng nhìn ánh mắt tán thưởng của nàng, trong lòng không khỏi ấm áp hơn vài phần, "Mẫu phi quả thật là một nữ tử phi phàm, những thứ trước đây từng dạy dỗ ta, nay khắp nơi đều cần đến, nếu như không có những tôi luyện lúc trước, chỉ sợ ở ngoài Nghiệp Thành, ta đã là một đống xương trắng."
"Trận chiến ở Nghiệp Thành..." Tạ Tửu Tửu bỗng nhiên nghĩ tới Trương Linh Tố, trong lòng không khỏi thắt lại, chua xót hỏi, "Nếu như sau này ngươi gặp lại...Thục phi Đại Tần..."
"Cuộc đời này nàng tổng cộng bắn ta năm mũi tên, từng mũi đều muốn lấy đi tính mạng của ta, sau này nếu như có cơ hội gặp lại nàng, ta nhất định phải lấy mạng của nàng để trả lại cho tính mạng của ba ngàn kỵ binh của ta!" Phù Trừng cắn răng nói xong, cảm nhận được sắc mặt của Tạ Tửu Tửu không tốt lắm, "Hay là...Tạ...Tiểu...Ngươi có liên quan sâu xa gì với nàng?"
"Ta..." Tạ Tửu Tửu vội vàng lắc đầu, biết lúc này nói ra chuyện cũ, nhất định không phải là thời cơ tốt, chỉ có thể nói cho qua chuyện, "Trừng nhi, chiến thế ở Giang Bắc ác liệt, không thể lại kiên nhẫn chờ đợi ba tháng nữa sao, đến lúc đó ta có thể cho ngươi binh mã, một đường Bắc thượng, như vậy thỏa đáng hơn."
"Cho ta binh mã?" Phù Trừng cả kinh, nhìn nhìn thần sắc của nàng, cực kỳ giống với mẫu phi, "Không phải ở Tấn quốc ngươi đã làm rất nhiều chuyện để mong hoàn thành tâm nguyện chưa được hoàn thành của phụ thân sao?"
"Không sai, nay đã đến lúc thu quan, nếu ngươi nguyện ý giúp ta, như vậy liền có thêm ba phần chiến thắng." Tạ Tửu Tửu gật đầu thật mạnh, chờ đợi nhìn Phù Trừng, "Vốn nên là ca ca ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, vô luận như thế nào ta cũng muốn đem người đang ngồi trên long ỷ kia kéo xuống!"
"Nhưng mà...Ta..." Phù Trừng một lòng muốn Bắc thượng tìm kiếm thi cốt của Mộ Dung Yên, mang theo bên cạnh, không muốn lại để cho nàng phải cơ khổ chôn vùi dưới lớp cát bụi hồng trần.
"Nay Cừu Trì bình yên, Mộ Dung Xung lại một lòng tấn công Trường An, thành Trường An bị phá, đã là gần ngay trước mắt, mẫu thân cùng phu quân đều..."
"Nhưng mà nàng đang cô độc một mình." Không đợi Tạ Tửu Tửu nói xong, đôi mắt Phù Trừng ửng đỏ cắt ngang lời của nàng, "Cho ta thời gian hai tháng, ta chỉ muốn tìm được thi cốt của nàng, liền trở về giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng mà phụ thân một lòng muốn thực hiện."
"Nàng? Ngươi là chỉ Hiền phi Mộ Dung Yên?" Tạ Tửu Tửu nhìn ánh mắt bi thương của nàng, trong lệ quang trong suốt tràn đầy đau đớn.
Là đau đớn đến như thế nào, khiến cho nàng trong nháy mắt lại bi thương như vậy? Chẳng lẽ...Nàng cũng giống như bản thân mình, người trong lòng, cùng là nữ tử?
"Ta đã cách biệt nàng lâu như vậy, cũng đã cách biệt nàng xa như vậy...Hồng trần và Hoàng Tuyền, cách nhau quá xa, ta vĩnh viễn cũng không thể lại bảo hộ nàng bình yên, không thể lại nghe nàng đàn tỳ bà xướng khúc...Ta không muốn lại cách nàng xa như vậy, cho dù là thi cốt, ta cũng muốn mang theo bên người, không bao giờ để cho nàng cô độc một mình nữa!"
Nước mắt của Phù Trừng lăn xuống, "Chỉ cần ngươi tin ta, hai tháng sau, ta nhất định sẽ quay về Kiến Khang!"
"Ngươi cùng nàng..."
Phù Trừng nâng tay đặt lên ngực, kiên định gật đầu nói: "Ở trong này, cả đời không quên, không thể bỏ qua."
"Sẽ rất thống khổ." Đồng cảm, Tạ Tửu Tửu nhẹ nhàng mà xoa xoa nước mắt cho Phù Trừng, "Lúc trước ngươi vẫn là Trừng Công chúa của Đại Tần, có thể không để ý đến những đàm tiếu của thường dân phố phường, là vì ngươi có quyền trong tay. Trường An bị vây công nhiều ngày, Hiền phi là nhảy từ đầu thành xuống mà chết, thi cốt nhất định sẽ bị đưa vào trong cung. Nay tin tức Trừng Công chúa tuẫn quốc đã lan truyền khắp thiên hạ, ngày Đại Tần diệt vong sắp tới, ngươi Bắc thượng Trường An, cũng chỉ còn là một thiếu nữ. Ngươi làm sao có thể đột phá vòng vây của phản quân ở ngoài thành, lại làm sao có thể đi vào Trường An?"
"Ta..." Phù Trừng sửng sờ tại chỗ, kinh ngạc nhìn Tạ Tửu Tửu, không nghĩ tới nàng có thể trấn tĩnh phân tích thế cục như vậy, thậm chí không một câu chỉ trích nàng hoang đường, "Ngươi không trách ta thích nữ tử sao?"
"Không trách, ta chỉ không muốn ngươi lại mạo hiểm Bắc thượng, không muốn mất đi thân nhân." Tạ Tửu Tửu nói xong, vươn tay cầm lấy bàn tay nàng, kiên định nói, "Chỉ cần cung biến thành công, binh mã Tấn quốc liền có thể tùy ta điều động, đến lúc đó huy binh Bắc thượng, ngươi muốn đón tẩu tẩu trở về, hoặc là muốn viện binh cho Mộ Dung Xung, đều tùy ngươi hành động."
Phù Trừng nắm chặt hai nắm tay, bình tĩnh nhìn Tạ Tửu Tửu, có lẽ đây là con đường duy nhất, cũng là con đường thỏa đáng nhất.
"Từ giờ trở đi, để cho Trừng Công chúa thật sự chết đi, lấy một thân phận khác để bắt đầu, thế nào?"
"Thânphận gì?"