Đăng vào: 12 tháng trước
Gã sai vặt thấy Thái thú đại nhân đi đến, cuống quít quỳ xuống nói: "Bái kiến đại nhân."
Mộ Dung Xung không có kiên nhẫn phất tay ý bảo bọn họ lui xuống, nghiêng mặt nhìn thoáng qua con hắc mã đang bất an kia -- con ngựa dường như đã nhìn thấy sát tinh trong nháy mắt liền yên tĩnh lại, lùi mấy bước vào trong góc chuồng ngựa, im lặng đến ngay cả tiếng thở dốc nho nhỏ cũng có thể nghe thấy.
Lúc này Phù Trừng mới phát hiện, nơi hắc mã đứng vừa rồi, có đọng lại chút vết máu, dưới ánh sáng mờ ảo, mơ hồ có thể thấy được trên mông hắc mã có những vết roi ướt át, nhỏ xuống từng giọt máu loãng.
"Con ngựa vô tội, cho dù Mộ Dung đại nhân muốn cưỡi ngựa, cũng không nên tồn tại chút lòng trắc ẩn sao?" Phù Trừng nghiêm giọng nói xong, Mộ Dung Xung đã chuyển thân đến gần trong gang tất, mùi rượu nồng đậm phun lên mặt Phù Trừng, khiến cho Phù Trừng nhịn không được ho khan một trận.
"To gan!" Phù Trừng lui về phía sau, gót chân đụng phải thanh chắn gỗ trong chuồng ngựa, đã không còn đường lui -- mẫu phi muốn nàng nghe theo một kẻ hành xử điên cuồng như vậy, không biết sẽ gặp phải bao nhiêu tai họa!
Mộ Dung Xung ngửa đầu uống rượu, cười đến điên cuồng, "Hạ quan không dám, chính là muốn nhìn cho rõ, có phải hoàng thất Đại Tần đều mang theo một lòng trắc ẩn hay không?"
Phù Trừng khoanh tay nói: "Người không phải cây cỏ, làm sao có thể vô tình, cho dù đối với súc vật, cũng nên lưu lại chút từ bi, chẳng lẽ không đúng sao?"
"Từ bi?" Mộ Dung Xung không khỏi ngửa mặt lên trời mà cười, tiếng cười làm cho người ta run rẩy, lạnh như sương giá, "Ngươi có biết, so với việc giống như con ngựa này để mặc cho người ra dùng roi đánh đập, không bằng chết đi còn tốt hơn!" Nói xong, liền cầm bầu rượu trong tay hung hăng ném về phía hắc mã.
"Làm càn!" Phù Trừng phất tay hất bầu rượu ra, đứng chắn giữa hắn và hắc mã, "Ngươi đã từng ngược đãi nó như thế nào, bổn cung không quản được, nhưng mà bắt đầu từ lúc này, con ngựa này là ngựa của bổn cung, ngươi không được động vào!"
Mộ Dung Xung đột nhiên tà mị cười cười, "Nếu Công chúa điện hạ đã mở miệng, hạ quan tất nhiên sẽ vâng theo, về sau con ngựa này sẽ là của điện hạ, chính là..." Mộ Dung Xung nhìn thoáng qua con ngựa kia, "Vết thương trên mình nó, còn có thể khỏi hẳn, nhưng nếu như là vết thương ở trong lòng, cho dù ngươi là thần Phật trên trời, cũng không thể cứu nó! Sau này nếu điện hạ bị súc sinh này làm tổn thương, đừng trách hôm nay hạ quan đã không nhắc nhở cho Công chúa, nó là một con ngựa hung hãn, nếu đã khống chế không được, liền nhanh chóng giết đi, miễn cho ngày sau quay lại cắn ngươi một cái, nhất định sẽ làm ngươi đau đến trong xương tủy, không thể thoát được!"
Hắn rốt cuộc là đang nói con ngựa, hay là đang nói bản thân mình?
Phù Trừng nghe thấy trong lòng liền có vài phần khác thường, nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn, nét tuấn mỹ tự nhiên câu hồn này, quả nhiên không phải nam tử bình thường có thể có được. Vừa nghĩ đến chuyện lúc trước, phụ hoàng từng lâm hạnh hắn, nhất định đã lưu lại rất nhiều đau đớn ở trên người hắn.
Mộ Dung Xung lạnh lùng hừ một tiếng, cắt ngang mạch suy nghĩ của Phù Trừng, "Trong lòng điện hạ đang cười cợt khối thân tàn này của hạ quan đi?"
Phù Trừng lắc lắc đầu, lại không biết làm sao để tiếp lời hắn.
Mộ Dung Xung chua xót cười, "Có đôi khi, quả nhiên là sống không bằng chết!" Tiếng nói vừa dứt, Mộ Dung Xung đột nhiên tung ra một chưởng khiến Phù Trừng kinh ngạc, một ám tiễn từ trong ống tay áo bắn ra!
Ám tiễn bắn vào chính giữa mi tâm hắc mã, chỉ thấy hắc mã kia loạng choạng ở trong chuồng, liền ngã xuống đất miệng sùi bọt mép mà chết, không cần phải nói, ám tiễn kia tất nhiên là có độc!
Phù Trừng hít vào một hơi, tức giận nói: "Mộ Dung Xung thật to gan! Con ngựa này rõ ràng đã cho bổn cung, sao ngươi có thể..."
Mộ Dung Xung nhún vai cười lạnh: "Hạ quan đáp ứng đưa hắc mã cho Công chúa điện hạ, Công chúa điện hạ cũng không nói rõ phải là ngựa sống, không phải sao?" Đang nói liền ngừng một chút, Phù Trừng á khẩu không trả lời được, "Huống hồ, so với việc để cho con ngựa này trở thành con vật đáng thương khiến ngươi động lòng từ bi, không bằng làm cho nó giải thoát sớm một chút thì tốt hơn."
Lời nói của Mộ Dung Xung lạnh lùng khiến cho người ta sợ hãi, không có một lời châm biếm nào, nhưng những ý tứ mang theo trong đó, mỗi một câu đều làm cho Phù Trừng cảm thấy lạnh đến tận xương tủy.
"Công chúa điện hạ, tối nay vẫn là sớm đi nghỉ ngơi dưỡng thương đi, ba ngày sau, hạ quan muốn khởi binh Bình Dương, hy vọng khi đó điện hạ có thể cưỡi mã mà không kêu đau." Mộ Dung Xung lạnh lùng bỏ lại một câu, xoay người liền rời đi.
Trái tim Phù Trừng lạnh lẽo, gấp giọng hỏi: "Khoan đã! Khởi binh Bình Dương? Ngươi muốn làm cái gì?"
Khóe miệng Mộ Dung Xung cong lên tạo thành một nụ cười lạnh lùng đoán không ra, "Không phải Thanh Phu nhân đã đặc biệt công đạo với điện hạ, nghe theo hạ quan mà làm việc sao?"
"Ngươi thế nhưng lại xem thư mẫu phi gởi cho bổn cung!" Phù Trừng bỗng nhiên hiểu được vì sao ở trong thư mẫu phi chỉ viết vài từ kia, bởi vì viết nhiều hơn, cũng nhất định sẽ bị hắn đọc được, cái gọi là ngôn đa tất thất*, sự lo lắng của mẫu hậu thật sự là rất cao a.
(*Nói nhiều lời thì sẽ sai lầm; nói nhiều tất có lỗi lầm)
Nhưng mà Phù Trừng còn chưa kịp kính nể Thanh Phu nhân, Mộ Dung Xung đã tà mị cười cười, mở miệng, "Công chúa điện hạ, hạ quan thầm nghĩ chưa từng là quân tử gì cả, xem thì thế nào? Không xem lại thế nào? Hạ quan bất quá là muốn được tâm an thôi, ngươi nên hiểu được, hạ quan và Thanh Phu nhân bất quá là kết minh vì ích lợi, để đạt được thứ mong muốn mà thôi."
Phù Trừng cảm thấy cả người lạnh như băng, mẫu phi sao lại lựa chọn kết minh cùng một người như vậy? Binh mã trong tay Thái thú Mộ Dung Xung tuy rằng không tới năm ngàn, nhưng mà nếu như thật sự khởi binh tạo phản, nhất định là nhất thạch kích khởi ngàn tầng lãng*, phụ cận Trường An này còn có con dân tiền triều, có lẽ cũng sẽ theo bước khởi binh tạo phản, sau đó, khó có thể đảm bảo sẽ không tạo thành thế lửa lan trên đồng cỏ khô.
(*Hòn đá ném xuống mặt hồ tạo nên những gơn sóng - Ở đây ý nói là kích động những người muốn tạo phản)
Trong tay Phò mã Độc Cô Minh nắm ba vạn binh mã tây quan, nếu như liên thủ cùng Mộ Dung Xung, tập kích Trường An, phụ hoàng nhất định sẽ nguy hiểm a!
Mẫu phi a mẫu phi, rốt cuộc người muốn làm cái gì?
Phù Trừng chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh từ sau lưng thấm ra, gió đêm thổi đến, lúc này mới phát hiện đã thấm ướt cả lưng, thấm vào vết thương ẩn ẩn đau đớn.
"Hạ quan cáo lui." Mộ Dung Xung nhìn thoáng qua vẻ mặt kinh sắc của Phù Trừng, lạnh giọng cười, hờ hững rời khỏi nơi này.
Phù Trừng biết cho dù ngăn cản hắn, nhất định cũng không hỏi ra được chuyện gì, nay nếu muốn trao đổi thư với mẫu phi, là khó càng thêm khó, còn không biết lúc này mẫu phi đã rời khỏi thiên lao hay chưa?
Xem ra, con đường sau này, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Phù Trừng lại quay đầu nhìn thoáng qua hắc mã đã chết trong chuồng ngựa một cái, cảm thấy một trận chua xót dâng lên trong lòng, thấm lan ra một lòng đều là đau xót.
Con ngựa vô tội, lại gặp phải tai họa bất ngờ như vậy, nay Mộ Dung Xung tự dưng khởi binh, không biết lại có bao nhiêu dân chúng sẽ bị cuốn vào chiến hỏa?
Phù Trừng nặng nề thở dài, bên này không nghĩ ra, Mộ Dung Yên bên kia cũng lại tác động đến lòng của nàng.
Tiếng tỳ bà vang lên, ai uyển thê lương, thân mình Phù Trừng run rẩy, chính là vẫn nhịn không được quay sang nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
Trên tiểu các đèn đuốc sáng ngời, thân ảnh người nữ tử đang tấu tỳ bà có vẻ phá lệ rõ ràng.
"Thanh Hà, trong lòng ngươi khổ sở, có biết không trong lòng ta cũng khổ sở như vậy?"
Phù Trừng buồn bã thở dài, bất giác đôi mắt thấm ướt. Nâng tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt, Phù Trừng kinh ngạc nhìn thân ảnh nữ tử đang tấu đàn kia, lẩm bẩm nói: "Thì ra ngươi và ta chỉ còn có thể nhìn vào hình bóng của nhau..."
Nhớ đến cảnh tượng ở nhà trọ Mạt Trần, nàng có thể cảm nhận được của sự ấm áp của người kia, nghĩ rằng có thể, chính là nay...Nàng là Công chúa Đại Tần, là nữ nhi của cừu nhân diệt quốc hủy gia của người kia...
Đổi ngược lại, Phù Trừng cũng cảm thấy không thể dễ dàng nguôi giận...
Tiếng tỳ bà đột nhiên ngừng lại, thân ảnh nữ tử dưới ánh sáng nhàn nhạt lạnh lẽo run lên, rõ ràng nhìn thấy nàng dùng hai tay che mặt, dường như đang khóc.
Phù Trừng nhìn thấy trong lòng khó chịu, kìm lòng không được đi về phía tiểu các, vẫn là dừng chân ở bên ngoài cửa tiểu các, không dám tiến đến gõ cửa tiểu các.
"Tham..."
"Suỵt, đều lui ra."
Phù Trừng nhỏ giọng cho lui các nha hoàn tướng sĩ bên ngoài tiểu các, chính là ngơ ngác nhìn vào bóng dáng quen thuộc vẫn đang run run ở bên trong, tiếng khóc loáng thoáng truyền vào trong tai, một lần lại một lần làm đau đớn lòng của nàng.
Phù Trừng nâng một tay lên, đặt lên cánh cửa, không dám phát ra tiếng, chỉ có thể một lần lại một lần nói ở trong lòng, "Ta ở bên cạnh ngươi..."
Mộ Dung Yên cúi đầu nhìn tỳ bà trong lòng, tuy rằng đệ đệ vẫn nhớ rõ mình thích đàn tấu tỳ bà, nhưng mà dây đàn lạnh như băng nơi đầu ngón tay này luôn lộ ra hàn ý, một chút lại một chút nhắc nhở nàng, nàng không còn là Thanh Hà Công chúa, hắn không còn là Phượng Hoàng đệ đệ, hai người bọn họ, một khắc kia khi bước vào Hoàng cung Trường An, liền chính là tù binh.
Bất luận là trên long sàn, hay là dưới long sàn, đều là tù binh của Hoàng đế Đại Tần Phù Kiên...
Nàng dùng tất cả mọi thứ để bảo hộ đệ đệ, thà rằng lấy lòng mua vui cho Phù Kiên, cũng không muốn để đệ đệ phải chịu một chút thương tổn, lại không ngờ, nàng chẳng qua chỉ ra ngoài một canh giờ yết kiến Hoàng hậu, khi trở về liền nhìn thấy đệ đệ nhỏ tuổi đầu tóc rối tung ngã vào trong lòng Phù Kiên khóc lớn.
Khóc đến đỏ mắt, cũng khóc đến đau tâm, bao nhiêu tôn nghiêm, trong một đêm đó, đều sụp đổ.
"Phượng Hoàng..." Mộ Dung Yên đỏ hồng đôi mắt muốn tiến đếu lau đi nước mắt trên mặt đệ đệ, cũng không ngờ bị Phù Kiên nắm chặt lấy cổ tay, cùng kéo lên long sàn.
Trước kia những lúc nàng bị Phù Kiên lâm hạnh, trước đó luôn nói với đệ đệ, nhanh chóng đi ra ngoài chơi, chơi đùa nửa ngày hãy trở về, khi trở về cho dù nghe được cái gì, cũng phải lập tức bịt chặt lỗ tai, nhìn thấy cái gì, cũng phải lập tức nhắm mắt lại.
Nàng không muốn ở trước mặt đệ đệ cùng cừu nhân triền miên, muốn giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng trong lòng đệ đệ, cũng không ngờ rằng một đêm này, người mất đi tôn nghiêm không chỉ là đệ đệ Mộ Dung Phượng Hoàng, mà còn có nàng Mộ Dung Thanh Hà...
"Tỷ tỷ, ta đau..."
"Chịu đựng một chút là tốt rồi...Là tốt rồi..."
Mộ Dung Yên ôm chặt tỳ bà, tựa như sáu năm trước nàng ôm chặt lấy Mộ Dung Xung, không chịu buông tay một phần nào, lúc đó, nàng cảm thấy chỉ còn có lẫn nhau...
"Thực xin lỗi...Tỷ tỷ không có bảo vệ tốt ngươi..." Mộ Dung Yên nghẹn ngào nói ra những lời này, Phù Trừng ngoài cửa khép đôi mắt lại, hai tay không khỏi gắt gao nắm chặt thành nắm đấm.
Phụ hoàng a phụ hoàng, người thống nhất thiên hạ, hoàn thành bá nghiệp nhất thế, cũng biết dưới thân đã làm liên lụy bao nhiêu người vô tội, phải thống khổ cả đời?
"Phụ hoàng, người nói ta làm sao kính người đây?" Phù Trừng yên lặng thống khổ tự hỏi chính mình, "Thanh Hà, những thứ phụ hoàng nợ ngươi, ta lại làm sao thay hắn trả lại cho ngươi?"
Phù Trừng không biết đứng ở ngoài cửa bao lâu, chính là im lặng đứng cùng người ở trong phòng, giống như là đêm hôm đó ở nhà trọ Mạt Trần, chờ nàng khóc đến mệt mỏi, nặng nề ngủ thiếp đi.
Nghe tiếng nức nở bên trong dần dần dừng lại, trái tim đau nhói của Phù Trừng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Phù Trừng đợi một lát nữa, thẳng đến khi bên trong vang lên tiếng hít thở đều đều, lúc này Phù Trừng mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thật cẩn thận bước vào.
Không biết là vì gió thu mang theo hàn ý, hay là Mộ Dung Yên trong mộng bất an, khi Phù Trừng đi đến bên cạnh nàng, thân mình đang dựa vào cạnh bàn mà ngủ thiếp đi của nàng không khỏi run lên.
Phù Trừng nhìn thấy đau lòng, khinh thủ khinh cước đi tới bên giường, ôm lấy chăn bằng gấm, cẩn thận đắp lên thân thể nàng, sợ đánh thức nàng.
Đợi đến khi làm xong, Phù Trừng thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng mà rời khỏi phòng, đóng chặt cửa phòng, lúc này mới thoáng an tâm rời đi.
Đôi mắt nhắm chặt đẫm lệ của Mộ Dung Yên đột nhiên mở ra, trong nháy mắt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, một chút hận ý phức tạp hiện lên nơi đáy mắt, "Vì sao ngươi lại là nữ nhi của hắn..."
-----
27/03/2018