Đăng vào: 12 tháng trước
Một chữ Vương tôn quý hơn
hai chữ Vương
Một chữ Vương tôn quý hơn hai chữ Vương, Hoàng đế tấn phong Lâm Xuyên quận vương là chuyện không có gì đáng trách, nhi tử thành gia lập nghiệp, vi phụ có lễ, âu là chuyện hợp tình hợp lý, thế nhưng đều bị hủy ở một chữ 'Yến'. Yến, ý chỉ nước Yến, đất ấy là đất kinh kỳ trọng trấn, quần anh tụ hội, cũng là 'Yến' trong 'Yến Kinh'. Hoàng đế yêu thích tất sẽ giữ lại ở bên, không ưa sẽ muốn phân đất càng xa càng tốt. Chỉ là, xưa nay Lâm Xuyên quận vương không được lòng Hoàng đế, Hoàng đế cũng chưa từng giao trọng trách cho hắn, luôn nghi kị không tin.
Ngày Hưu Mộc, bá quan nghỉ ngơi tại phủ trạch, chiếu lệnh phong Vương của Hoàng đế được Lễ bộ chuẩn bị, Trung Thư Xá Nhân dâng lên, đóng dấu, phát xuống, lúc ấy mới đến tai bá quan. Tin vào tới tai, ai nấy mơ hồ không rõ, đương nhiên, trừ Nhan đảng.
Hôm qua vừa hòa nhau một ván, ấy thế mà hôm nay đã rơi vào thế hạ phong, Tiêu Thận buồn bực mất hứng vô cùng, mà dù buồn bực mất hứng tới cỡ nào đi chăng nữa, chuyện lễ nghi thể diện không thể không giữ, hắn lập tức cho phụ tá viết thư chúc, sắm lễ mừng, chọn ngày đưa tới phủ Yến vương.
Tiêu Thận là người chu đáo cẩn thận, có chuyện phát sinh, nhất định phải tìm người thảo luận. Sợ ngồi kiệu chậm trễ, hắn phân phó hạ nhân chuẩn dắt ngựa ra đại môn, mà vừa dứt lời đã có gia binh vào bẩm có người tới cửa. Minh Ngạn, Hữu thị lang Lễ bộ, là hảo hữu cùng khoa với Tiêu Thận năm ấy. Người này có biểu huynh hiện đang ngồi vững trong Thái Y viện, địa vị không thấp, xét ra cũng có mấy phần dính líu liên quan đến cả tiền triều lẫn hậu đình, những chuyện cung đình bí sử chắc chắn phải rõ hơn quan lại trước tiền điện mấy phần.
Tiêu Thận vội vàng ra đón, hai người vừa đi vừa nói, nô bộc nhìn thế, cũng nhạy bén mà dắt ngựa về chuồng.
Hữu thị lang Lễ bộ Minh Ngạn, phong phạm nhã nhặn từ tốn, ngôn hành thanh nhã lễ độ, là dạng người dù có gặp phải chuyện nước sôi lửa bỏng cũng vẫn sẽ chậm rãi xử lý.
Hắn từ tốn: "Mấy ngày gần đây Bệ hạ liên tục nghỉ triều, không có ai là không lo lắng, còn kết quả chẩn bệnh, đơn thuốc chỉ định của Y chính, tuyệt mật, không thể tra ra. Hôm qua biểu huynh tới, nói cho mỗ nghe một chuyện..." Hai người sóng vai đi vào đến chính đường, Minh Ngạn dừng bước chân, quay đầu nhìn bốn phía, Tiêu Thận hiểu ý, liền cho hạ nhân lui. Lát sau mới thấy người kia ghé lại gần một chút, thấp giọng: "Đơn thuốc sửa đi sửa lại đã không biết bao nhiêu lần, bây giờ tính rất liệt, rất mạnh." Kết quả chẩn bệnh và báo cáo mạch chứng của Hoàng đế, xưa nay là thứ bảo mật, chỉ có thể biết rằng qua mấy năm, lúc này tính dược đã trở nên vô cùng mạnh rồi.
Mà thuốc càng mạnh, bệnh tình càng nghiêm trọng.
Tiêu Thận biến sắc. Bệnh tình trở nặng, hẳn là đã tính toán hậu sự. Ấu đế đăng cơ, bị quyền thần cưỡng ép tạo áp lực, chuyện ấy bản thân Hoàng đế đã trải qua, đã hiểu rõ tư vị, vì thế mà không muốn hậu thế phải kinh qua khổ cực nữa. Lục điện hạ Đường Đại vừa tròn chín tuổi, chưa thể tự mình đảm đương đại cục, cần phải có đại thần phò trợ.
Tiêu Thận đoán thế, lo lắng càng thêm sâu.
Minh Ngạn thấy đối phương cau mày, bèn nói lời trấn an: "Cũng chỉ là Yến vương mà thôi, không phải Trữ quân, vẫn còn có đường khác." Nước cờ này của Hoàng đế, tiến một bước mà vừa lui một bước, nói là chuẩn bị cho sau này, thế nhưng cũng không rõ ràng đen trắng. Mấy năm trước đây tâm tư của Hoàng đế vẫn còn có thể đoán được, thế nhưng bây giờ bệnh tật quấn thân, không thể dự liệu trước điều gì.
Tiêu Thận hòa hoãn một chút, thở dài: "Trước mắt chỉ mong chớ có ai dâng tấu phong đất." Yến vương mà phong đất nữa, có khác gì là Trữ quân đâu? Tinh thần suy nhược, bệnh tật quấn thân, lo rằng khó mà vững được trước những lời xui khích.
Minh Ngạn cũng trầm ngâm, rồi cười: "Sao có thể như thế được, văn võ chư công đều là những người biết nhìn biết nghĩ, cũng chỉ có Nhan đang kia lợi dụng lúc lòng vua đang lung lay bất ổn mà thôi." Lại nghĩ, Nhan đảng tiếp tục dâng tấu, cũng có khả năng chạm phải giới hạn của Hoàng đế, khiến Hoàng đế hối hận đổi ý, thành ra lại là khéo quá hóa vụng.
Tiêu Thận trầm mặc không nói, chỉ lắc đầu đi vào. Mời Minh Ngạn ngồi xuống, đưa mắt nhìn đồng hồ trong góc phòng, đột nhiên hỏi: "Trên đường từ ngõ Ô Sa tới đây, không biết dọc đường Thị lang có qua Bất Nhị trai hay không?"
Chủ đề đổi quá nhanh, Minh Ngạn có chút mờ mịt không rõ, một lát sau mới cười nói: "Thất điện hạ xuất cung vi hành, khu vực quanh Bất Nhị trai giới nghiêm, canh gác rất chặt, mỗ phải đi đường vòng tới tới được đây."
Hoàng đế đích thân điều Thân Vệ quân vây kín bốn phía Bất Nhị trai, Tiêu tướng cũng nên biết rõ mới phải, cớ gì lại hỏi lời ấy? Minh Ngạn cảm thấy kỳ quái, nhưng rồi cũng không hỏi gì thêm.
Vậy có nghĩa vẫn chưa sinh biến – Tiêu Thận tự nhủ trong lòng – Nhất định phải thuận lợi mới được.
- --
Minh Ngạn quả thật là một người theo chủ nghĩa lý tưởng. Trên đời có đủ loại người, trí thông minh cũng có đủ loại mức độ, mà chư công, có trung cũng phải có gian, có thông tuệ cũng phải có hồ đồ.
Như ngay lúc này đây, trong Cẩn Thân điện, có một người đang dùng ngôn từ kịch liệt với ngữ khí khảng khái mà tấu thỉnh phong đất cho Yến vương – hoặc phong đất ngoài Đế kinh, hoặc, lập Yến vương làm Trữ quân!
Người này, hơn bốn năm trước nhờ vào hịch văn vạch tội Hoàng hậu và Nhan thị mà nổi danh sau một đêm, Trương Hiển Chiêu. Tư lịch hiện tại, ba năm giữ chức Biên tu Hàn Lâm viện, vừa năm trước nhậm chức Ngự sử Đô Sát viện, trước nay cương chính không nề hà, gần như không có đảng phái. Ý đồ hiện tại của hắn chính là bức cho Hoàng đế thu hồi thánh chỉ, đổi phong hào Yến vương. Mặc cho Hoàng đế có không đồng ý, hoặc tức giận giáng tội, hắn vẫn liều chết phi lao, sau này có thể lưu danh thiên cổ cũng là không còn điều tiếc nuối.
Hoàng đế dựa lưng trên ghế dài, ho khan không dứt, nhấp một ngụm trà nóng mới hòa hoãn đôi chút. Sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô nứt, Từ Đức Hải hầu hạ hắn đứng dậy. Mắt thấy Hoàng đế đứng lên lại chẳng có động thái rõ ràng, Trương Hiển Chiêu quẫn bách, đầu gối nhích lên vài bước, chống tay dập đầu: "Bệ hạ, chuyện phong đất phải theo khuôn vàng thước ngọc, từ đời Thành Tổ đã sớm có lệ, ngàn vạn không thể làm trái lễ pháp tổ tông!"
Hoàng đế ngồi, hai tay đặt trên đầu gối, lẳng lặng mà nhìn Ngự Sử thất phẩm trẻ tuổi trước mắt, khóe miệng ẩn ẩn một tia cười lạnh lẽo. Bệnh tật quấn thân, thế nhưng quân uy vẫn đó, nụ cười kia lạnh lẽo đến khiếp người, thậm chí còn ẩn giấu sát ý. Cũng may mắn, Trương Hiển Chiêu chưa một lần ngẩng đầu nhìn lên, bằng không hẳn là đã bị dọa đổ một thân mồ hôi lạnh.
Từ Đức Hải đứng bên hầu hạ, dò xét nét mặt của Hoàng đế, rồi lại dùng ánh mắt lo lắng mà nhìn qua Trương Hiển Chiêu. Hoàng đế đăng cơ từ nhỏ, trước có Thái hậu quản giáo, sau có đại thần thúc giục, xưa nay không biết đã nghe bao nhiêu câu 'không thể làm trái lễ pháp tổ tông'. Mọi chuyện trên đời đều có ranh giới, triều thần biết điểm cố kỵ của Đế vương mà còn cố ý chạm vào, kết cục ắt sẽ không tốt.
Trương Hiển Chiêu, vầng trán dán lên nền gỗ, thật lâu không thấy động tĩnh gì từ Hoàng đế, đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Quân tâm sâu như biển, không thể đoán già đoán non. Lát sau, Hoàng đế cười nhạt một tiếng, nói: "Trương khanh đánh cờ giỏi như thế, chi bằng hôm nay chơi với trẫm một hai ván."
Từ Đức Hải nghe thế, lập tức dâng bàn cờ lên.
Trương Hiển Chiêu vẫn chẳng dám ngẩng đầu, nhắc đến cờ hắn lại càng thêm xấu hổ. Năm xưa như ếch ngồi đáy giếng xưng tài năng hơn người, nhưng rồi đất Yến Kinh ngọa hổ tàng long, mấy năm qua hắn cũng đã ngộ ra tài năng của mình tới đâu, cũng hạn chế không nhắc tới nữa.
Nhưng lời của Hoàng đế thì chính là thánh chỉ, hắn không dám trái. Hai người ngồi vào bàn cờ, quân cờ đen trắng đầy trong bát, đối diện nhau. Đang lúc muốn bắt đầu, chợt nghe bên ngoài có tiếng giáp sắt va vào nhau, vọng cả vào đây, xen lẫn tiếng nói ồn ào. Từ Đức Hải lập tức đi ra, chẳng lâu sau đã trở lại, bước chân gấp như chạy, run run bẩm báo: "Bệ hạ, Thất điện hạ ở Bất Nhị trai... gặp chuyện rồi!'
Quân cờ trong tay Hoàng đế lập tức rơi xuống, đầu mày bất chợt ngùn ngụt uy nghiêm, quay đầu nhìn Từ Đức Hải, trầm giọng: "Có chắc chắn không? Là do ai gây nên?" Cực lực duy trì trấn định bình tĩnh, lắng tai nghe kĩ mới thấy giọng nói đã phát run, máu nóng đã xông thẳng lên đỉnh đầu. Hắn cử ra đội tinh nhuệ nhất trong hàng ngũ Thân Vệ quân, Bất Nhị trai lại là ở nơi phố xá sầm uất, bốn phía xung quanh cho binh nha Thuận Thiên phủ khoác đao đứng gác, ngay cả chim chóc cũng khó lòng nào lọt, há lại có thể xảy ra chuyện?
Từ Đức Hải lộ rõ vẻ kinh hoảng, chỉ chỉ ra ngoài điện: "Binh sĩ kia cũng ấp úng, ngôn từ hàm hồ không tường tận, chỉ biết Thất điện hạ đã được Lưu đại tướng quân hộ tống hồi cung, Bệ hạ..."
Chưa kịp nói hết Hoàng đế đã đứng phắt dậy, đẩy Từ Đức Hải ra, sải bước đi ra ngoài, nhưng rồi chưa được mấy bước đã lảo đảo không vững, tay vịn lấy án mà ho khan. Từ Đức Hải vội vàng chạy theo, cho truyền long liễn, di giá Vị Ương cung.
Trương Hiển Chiêu còn đang ngây người, trơ mắt nhìn theo bóng lưng run rẩy của Hoàng đế, cõi lòng tràn ngập nghi vấn – Thất điện hạ? Chính là 'bảo kiếm trừ tà' của Vị Ương cung? Vừa nhỏ tuổi vừa yếu đuối, lại còn là nữ nhi, mà còn là dưỡng nữ, sao Bệ hạ lại coi trọng đến mức lao lực như thế được? Kỳ quái...
Hoàng đế tới Vị Ương cung, đã có một cung nga già đợi sẵn trước đại môn, dẫn Hoàng đế đi vào tẩm điện. Một đường đi vào, cung nga nội thị bốn bề đều buông mắt cúi đầu, chỉnh tề trật tự, không khác gì so với ngày thường. Không khí như thế, Hoàng đế cũng thả lỏng mấy phần, bình tâm một chút, bước chân cũng chậm lại. Từ Đức Hải đỡ lấy tay Hoàng đế, trong lòng thầm khen Hoàng hậu trị người nghiêm khắc. Hắn là cựu thần hai triều Hoàng đế, năm ấy khi Tiên hoàng hậu còn tại thế, hắn cũng vẫn luôn ở đây chứng kiến. Kỳ thật hai vị Hoàng hậu là tỷ muội, cũng ít nhiều có điểm tương đồng, bằng không năm ấy Hoàng đế chưa chắc đã cho phép Hoàng hậu nhập chủ trung cung.
Từ Đức Hải cúi đầu suy tư, đột nhiên thấy bước chân Hoàng đế tăng tốc, một tay nắm tà viên lĩnh, đưa mắt nhìn quanh điện, lập tức đã cả kinh – cung nhân trong điện ra ra vào vào, người vừa lướt qua đây cầm một chậu đồng đầy nước, bên trong có băng vải, máu tươi phai ra, hòa vào với nước. Cung nhân nhìn thấy Hoàng đế đi vào, lập tức quỳ xuống nghênh giá, mà Hoàng đế chỉ có thể ho khan không ngừng, vội vàng xua tay cho cung nhân đứng lên. Hắn buông tay Từ Đức Hải, bước chân phóng thẳng vào trong tẩm điện, chạy về phía giường.
Hoàng hậu ngồi bên giường, tay cầm khăn ấm, khẽ khàng thấm mồ hôi trên vầng trán người đang nhắm nghiền mắt kia. Xưa nay bản tính nàng rất tĩnh, tĩnh đến mức lạnh nhạt, buồn vui hờn giận không lộ ra trên mặt, lúc này cũng như vậy, chỉ có lo lắng quẩn quanh quấn chặt nơi đầu mày, ánh mắt ẩn giấu tia áy náy. Tầm mắt nàng rơi trên cánh tay phải của Đường Oanh, nơi vải trắng quấn quanh. Vết thương dài chừng một ngón tay, không sâu, miệng vết thương rất bén, cũng không phải là trọng thương. Khi nãy Y chính xử lý vết thương, nàng đứng bên nhìn, càng nhìn càng cảm thấy đau lòng không thôi, bản thân cũng không nghĩ tới mình sẽ đau lòng tới thế.
Hoàng hậu thất thần, tuyệt nhiên không để ý tới Hoàng đế đã đến, cho tới khi nhìn thấy có bàn tay nam nhân dịu dàng đặt trên trán Đường Oanh kiểm tra nhiệt độ, lúc ấy nàng mới khẽ giật mình tỉnh lại, vội đứng lên hành lễ. Đường Oanh xuất cung du ngoạn, cũng là do Hoàng đế đồng ý cho phép, hắn sẽ không đổ hết tội lỗi lên Hoàng hậu. Hiểu tính tình Hoàng hậu lạnh nhạt lãnh đạm, lúc này đôi mắt lại hồng lên, hắn mềm lòng, bèn nói lời trấn an vừa khi nãy nghe được từ Y chính: "Thương ngoài da thịt mà thôi, sốt như vậy là do thân thể yếu sẵn, sẽ không ảnh hưởng tới tính mạng đâu."
Hoàng đế tận tay kiểm tra đứa trẻ rồi, biết không có gì đáng lo ngại liền quay phắt lại mà quát, Lưu Đạc đã nơm nớp lo âu: "Ngươi đi theo trẫm! Kể lại từ đầu đến cuối cho tường tận! Yến Kinh, ngay bên ngoài Hoàng thành, hoàng nữ xuất cung lại có người cả gan mưu hại ám sát? Trẫm ở trong cung để cho ngươi bảo vệ, há lại có thể an toàn hay sao?"
Tiếng quát mơ mơ hồ hồ truyền tới bên tai, Đường Oanh mê man, đau đớn bên cánh tay như đã lan tràn ra cả người, trong đầu thấp thoáng cảnh tượng ở Bất Nhị trai khi ấy, hình ảnh đan xen lẫn lộn, càng lúc càng loạn, lại càng lúc càng khiến cho nàng rõ ràng một sự thật rằng – chuyện này không phải là ngẫu nhiên xảy đến.
Một khoảnh khắc tỉnh táo ngắn ngủi, thân thể đau đớn kêu gào, chặt đứt dòng hồi tưởng của nàng.
Ước chừng là do trên miệng vết thương đã được rịt thuốc, nơi ấy truyền tới đại não loại cảm giác bỏng rát, Đường Oanh cảm thấy mình như đang bị đặt trong một lò lửa, cả người nóng thư thiêu như đốt, cổ họng khô khốc khó chịu vô cùng. Nàng muốn uống nước, nhưng lời không thoát ra được khỏi môi, giãy giụa trong cuống họng không thành tiếng. Chợt nghe có tiếng động thanh thúy như sứ va vào nhau, nháy mắt, ngay sau đó có ai đó đặt thìa bên môi nàng, cằm nàng cũng bị nắm lấy, tiếp đó là một thứ chất lỏng chảy vào miệng nàng.
Cũng như hạn hán gặp mưa, nàng khát tới mức chỉ cần là nước, nàng sẽ uống, đợi cho tới khi cơn khát hòa hoãn bớt, nàng mới có thể hít thở trở lại. Không cần mở mắt nàng cũng biết được ngươi đang chăm sóc mình là ai, cho nên hô hấp cũng bất giác bình ổn lại, không còn hỗn loạn dồn dập nữa.
Mâu thuẫn chính là, mặc dù khát như thế, khi thìa sứ đưa tới bên môi nàng thêm lần nữa, nàng cắn chặt hàm răng, không chịu tiếp nhận.
Đây có lẽ là theo bản năng mà thôi, trong đầu nàng lúc này còn đang đầy ắp hỗn loạn, rất nhiều những chi tiết vốn là đang mơ hồ không rõ, giờ phút này chợt trở nên rõ ràng.
Đường Oanh nhớ ra trước khi ngất đi mình đã uống trà lạnh.
Những năm này Hoàng hậu vô cùng để ý chú trọng đến an toàn, đồ ăn ở Vị Ương cung luôn phải thử độc, cũng dặn nàng ra khỏi Vị Ương cung tuyệt đối không được ăn uống bên ngoài. Hôm nay nàng xuất cung tới Bất Nhị trai, thế nhưng thức ăn nước uống cũng đều là do Vị Ương cung chuẩn bị. Nàng không hề phòng bị, uống một chén trà lạnh, chẳng mấy chốc liền hôn mê bất tỉnh, khi ấy cũng tuyệt nhiên không có bóng dáng của thích khách, mà bản thân nàng cũng không biết được vết thương trên tay là từ đâu mà ra, do ai gây nên. Trong trà đúng là có chút mùi vị là lạ, vừa khi uống xong đã cảm thấy có điều không hợp lẽ, nhưng uống cũng đã uống rồi. Trà là do Vị Ương cung chuẩn bị, nàng tuyệt đối tin tưởng Hoàng hậu, không hề có chút nghi ngờ.
Chẳng lẽ... mẫu hậu thực sự muốn hại mình?
Đường Oanh mê man, ý thức không tường tận, cơ hồ cảm thấy vết thương trên tay càng lúc càng đau đớn, đau đớn tới mức khiến thần trí nàng tối tăm, cả người lại lần nữa ngã vào đêm đen.
—- Còn tiếp —-
Editor mạn đàm: Chân tướng thế nào chưa biết, anh cứ xót con gái ảnh cái đã, con gái ảnh chảy tí máu, thê tử (tương lai) còn chưa vội mà ảnh đã tổn thọ, không ai thương con gái bằng cha đâu *xúc động đậy*