Đăng vào: 12 tháng trước
Từ lúc đến Hàn Quốc tham gia giải đấu, hầu hết thời gian Thời Quang đều tắt điện thoại. Cậu hoàn toàn không muốn biết giới cờ vây trong nước nói gì về biểu hiện của họ tại cúp Nongshim. Chỉ cần đứng đây thôi cũng đủ để cậu chịu rất nhiều áp lực.
Tâm trạng này dần lên đến đỉnh khi ngồi trong phòng hội thảo xem ván cờ của anh Tự.
Im Il Hwan dĩ nhiên có chuẩn bị mà đến, quân trắng của anh Tự bị nhắm vào rồi.
Phương Tự không phải kỳ thủ có lối chơi mạnh mẽ, anh ấy thích đặt bẫy từ thế cờ, suy nghĩ cẩn thận. Nhưng chỉ cần hiểu được thói quen và lối suy nghĩ của anh ấy, thì cao thủ cũng có thể tránh được.
Mọi người trong phòng hội thảo đều chăm chú vào màn hình, không ai bình luận gì. Nói gì lúc này cũng là thừa. Trái tim mỗi người đều gắn chặt với số phận của quân trắng trên bàn cờ đó.
Phương Tự dĩ nhiên hiểu rõ tình cảnh của quân trắng, mặc dù anh đang dùng hậu thủ* nhưng quân đen lại càng giống hậu thủ hơn, theo sát mọi nơi, phá hủy cách bố trí tinh tế của quân trắng. Những tính toán cường độ cao của bộ não nhanh chóng tiêu hao năng lượng của kỳ thủ, sắc mặt Phương Tự tái nhợt.
*Hậu thủ (thuật ngữ cờ vây): nước đi (hoặc chuỗi nước đi) ở một khu vực trên bàn cờ mà đối phương có thể giành quyền đi nơi khác sau khi kết thúc.
“Nói về lý, nếu đã bị nhắm tới, quân trắng không nên đánh thế này.” Huấn luyện viên cuối cùng cũng mở lời.
Hoàn toàn không nhìn thấy Phương Tự có ý định thay đổi, nhưng Thời Quang lờ mờ cảm thấy với tính cách của anh Tự chắc chắn sẽ không đi vào ngõ cụt, anh ấy đang nghĩ gì vậy? Cậu nhìn Du Lượng với sự nghi hoặc.
Du Lượng nhìn lại “Tiếp tục xem là được.”
Quân trắng bị trói buộc dường như đang tìm kiếm một bước đột phá, quân đen rất hài lòng với tình hình hiện tại và kiên quyết thực hiện chiến lược ngay từ khi khai cuộc.
Cho đến giai đoạn cuối trung bàn.
Thời Quang vẫn cảm thấy có gì đó không ổn nên bình tĩnh và kiểm tra lại ván cờ được bày lại trên bàn cờ trước mặt.
Nhìn tổng thể tình hình, Thời Quang chợt thở phào một hơi.
Quân trắng bao vây rồi! Quân trắng dường như hỗn loạn ở cục bộ, nếu nhìn tổng thể, thì chính là một hình cờ khéo léo, bao vây quân đen.
Thì ra là vậy!
Hóa ra ngay từ đầu, quân trắng dựa vào thế bị động của mình cẩn thận dẫn dụ quân đen, hoàn thành một vòng săn. Từ đầu đến giờ, bản thân ván cờ này là một cái bẫy.
Thế cục bắt đầu biến hóa.
Biểu hiện của Im Il Hwan thay đổi, hiển nhiên đã phát hiện ra điều này. Phát hiện này đủ khiến anh ta ớn lạnh sống lưng.
Sự bao vây đã thành, bất lợi của quân đen được nới rộng. Mặc dù Im Il Hwan nhận ra và thay đổi chiến lược, nhưng đã quá muộn.
Khi sắp vào giai đoạn thu quan, quân đen nhận thua.
Phòng hội thảo của đội Trung Quốc vốn trầm mặc nhiều ngày cuối cùng cũng bùng nổ tiếng hoan hô!
Ngày 6 tháng 1, vòng thứ năm, cúp Nongshim lần thứ 10.
Người khiêu chiến Phương Tự đã giành chiến thắng, trở thành người thách thức vòng tiếp theo.
“Từ khi mất đi danh hiệu Danh Nhân, sư huynh đang nghĩ xem nước cờ của mình nên thay đổi thế nào.” Du Lượng cười nhẹ.
Thời Quang nắm chặt tay, thở dài một hơi “Tôi nói mà, anh ấy đã biết mình bị nhắm làm mục tiêu, sao có thể ngồi im chịu chết.”
Mọi người lao ra khỏi phòng hội thảo, chào đón Phương Tự ở cửa phòng đấu cờ. Chiến thắng đầu tiên của đội Trung Quốc đã mang lại sự thư thả và nụ cười biến mất từ lâu trên khuôn mặt của các đồng đội!
Các kỳ thủ đang ở Hàn Quốc không nhận ra ván cờ ảnh hưởng đến rất nhiều người ở xa ngàn dặm.
Du Hiểu Dương đã dậy sớm ngồi khoanh tay trên ghế sô pha nhìn chằm chằm vào tivi, đến lúc này mới đứng dậy rời đi.
Trong phòng hội thảo của viện cờ, các vị tiền bối và ban huấn luyện ngồi cùng nhau thở phào nhẹ nhõm, tạm thời yên tâm, ít nhất sẽ không phải tiếp tục nhìn thấy sự nghi ngờ của người hâm mộ cờ vây.
Cuối cùng đã loại được kỳ thủ đầu tiên của đội Hàn Quốc. Đến nay, số lượng kỳ thủ của ba nước Trung Nhật Hàn là 3 – 3 – 4.
Theo thể chế thi đấu, cùng với chiến thắng này, sẽ có vô số khiêu chiến chờ đợi phía sau, một là thua rồi bị loại, hai là thắng đến cuối cùng.
“Ngày mai đến lượt Nhật Bản khiêu chiến, mọi người nghĩ ai sẽ là người tiếp theo?”
“Serizawa Kou, Ichi Inoue, Tsukasa Hata, một trong số họ thôi.”
“Đây không phải là đang nói nhảm hả!”
Trong bữa ăn, mọi người đều bàn tán xôn xao, hiếm khi có dịp để đùa.
Nhưng Thời Quang nhận thấy Phương Tự không cười, xoa xoa thái dương “Anh Tự, anh không sao chứ?”
Phương Tự nhẹ thở dài, uống một miếng nước “Im Il Hwan lớn hơn em và Tiểu Lượng ba tuổi, kém anh tám chín tuổi. Năm năm quả là một khoảng cách. Con người khi đến ba mươi tuổi, dễ cảm thấy mệt mỏi quá.”
Thời Quang nói “Anh Tự, mau về nghỉ ngơi đi.”
Phương Tự lắc đầu cười “Thật muốn được trẻ hơn một chút.”
Thời Quang biết trận đấu hôm nay cuối cùng đã thắng, trạng thái của kỳ thủ sẽ không bao giờ thoải mái như mặt cờ thể hiện. Phương Tự chắc hẳn đã tốn rất nhiều sức lực, anh ấy thậm chí không muốn nói thêm vài lời khi ăn.
Du Lượng nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, lo lắng nhìn Phương Tự. Ngày mai, sư huynh sẽ tiếp tục ra trận.
9 giờ sáng ngày 7 tháng 1, cửa phòng đấu cờ lại mở. Kỳ thủ cuối cùng cũng nhìn thấy cái tên xuất hiện phía đối diện bảng tên Phương Tự.
Vòng thứ sáu, cúp Nongshim lần thứ 10.
Người thách thức: Phương Tự vs Người khiêu chiến: Ichi Inoue.
Các cuộc thảo luận trong phòng hội thảo đội Trung Quốc diễn ra sôi nổi.
“Tôi cứ nghĩ sẽ là Serizawa Kou”
“Bọn họ không ngốc! Hôm qua, tôi đã nói trong số họ, anh ta không có khả năng nhất. Trước đây, anh Tự đấu với anh ta có tỷ lệ thắng rất cao.”
“Tsukasa Hata chắc chắn là chủ soái, nên anh Tự chắc cũng đoán được hôm nay sẽ đụng phải Ichi Inoue.”
Ichi Inoue là cửu đẳng trẻ nhất Nhật Bản hiện nay, hai tháng nữa tròn 19 tuổi.
Thời Quang chợt nhớ đêm qua anh Tự cười nói rất muốn trẻ lại. Ngay lúc đó, khi đoán được đối thủ của mình là Ichi Inoue, anh Tự có phải đã nhớ đến quá khứ của mình.
Hơn mười năm trước, Phương Tự cũng là cửu đẳng trẻ nhất Trung Quốc.
Trong mười năm qua, Phương Tự đã làm được rất nhiều điều. Ba giải quán quân thế giới, một câu lạc bộ quán quân Giải cờ vây hạng nhất, một trang mạng cờ vây mang lại lợi ích cho công chúng, nắm giữ ba năm danh hiệu Danh Nhân. Anh ấy công thành danh toại, vinh dự đầy người.
Nhưng thời gian sẽ không bao giờ ngừng trôi, hơn mười năm sau, đối thủ phía đối diện bàn cờ của Phương Tự nhỏ hơn anh mười ba tuổi.
Khi tuổi càng cao thì kinh nghiệm sẽ càng hỗ trợ cho kỳ thủ. Có một khoảng cách không thể thay đổi giữa khả năng tính toán của não bộ trong độ tuổi thiếu niên và ba mươi tuổi.
Trong phòng đấu cờ nhiệt độ khoảng hai mươi độ C, Phương Tự lấm tấm mồ hôi trên trán.
Hôm nay, Phương Tự vẫn cầm quân trắng.
Hai bên đen trắng giao tranh trên bàn cờ, nhưng quân đen hung hãn và tốc độ đặt cờ nhanh hơn quân trắng.
Thời Quang và Du Lượng nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đến ván cuối cùng giải khiêu chiến danh hiệu Danh Nhân. Anh Tự hết thời gian, bước vào giai đoạn đếm ngược trước, cuối cùng bị Thời Quang lật ngược ván cờ.
Ván cờ trước mắt … cứ tiếp tục thế này …
Một dòng lời nhắc cuộn trên màn hình: Phương Tự cửu đẳng bước vào giai đoạn đếm ngược.
Thời Quang giật nảy mình. Thời gian của Ichi Inoue vẫn còn mười phút mới bước vào đếm ngược.
Thời gian trôi qua, cục diện bàn cờ dần rõ ràng, số mục của quân đen đang bỏ xa quân trắng.
Phòng hội thảo của đội Trung Quốc lại chìm vào im lặng.
Quân trắng không muốn nhượng bộ, cố gắng bắt kịp. Tuy nhiên, càng vào giai đoạn thu quan, các tính toán càng được nâng cao. Kim giây không ngừng đếm ngược, quân trắng vội vàng đặt xuống.
Những người trong phòng hội thảo hít một hơi “Nước đi này …”
Số lượng mục của quân trắng ngay lập tức giảm xuống ba hoặc bốn.
Nhịp tim của Thời Quang ngày càng nhanh.
Thu quan kết thúc, ván cờ cũng kết thúc. Mọi người hồi hộp chờ trọng tài đếm mục.
“Đen thắng ba mục rưỡi, đội Nhật Bản khiêu chiến thành công.” trọng tài lạnh lùng công bố kết quả.
Mọi người nằm dài trên ghế trong phòng hội thảo, không ai nói gì.
“Anh xin lỗi.”
Buổi chiều trong phòng hội thảo, Phương Tự đan tay, nói câu đầu tiên.
Sau một lúc im lặng, Dương Hải đứng dậy vỗ vai Phương Tự “Không sao đâu! Chúng ta vẫn còn người!” anh đi tới chỗ Du Lượng và Thời Quang, vỗ vai họ “Mọi người đừng nản lòng!”
“Không nản lòng!” Thời Quang nặn ra một nụ cười “Ngày mai tạm nghỉ, vừa hay được nghỉ một chút!”
Hứa Hậu cũng mỉm cười “Chi bằng ngồi tám thử xem ngày mai Hàn Quốc cử ai khiêu chiến? Ngồi trên núi xem hổ đánh nhau sẽ thư thả hơn nhiều. Họ sẽ phái người đi bắt Ichi Inoue chứ?”
Du Lượng lắc đầu “Nếu đội Hàn Quốc thông minh, sẽ không phái kỳ thủ mạnh ra trận.”
Hứa Hậu nghi hoặc “Sao lại nói vậy?”
“Bởi vì đội Hàn Quốc cũng muốn ngồi trên núi xem hổ đánh nhau.” Du Lượng nhìn lên danh sách những kỳ thủ còn lại ghi trên bảng trắng.
Trung Quốc: Du Lượng, Thời Quang.
Nhật Bản: Người thách thức vòng tiếp theo Ichi Inoue, Serizawa Kou, Tsukasa Hata.
Hàn Quốc: Lee Hoon, Ko Young Ha, Hong Su Yeong, An Tae Sun.
Du Lượng tiếp tục giải thích “Ichi Inoue rất mạnh, nếu đội Hàn Quốc cử kỳ thủ mạnh khiêu chiến, dù thành công cũng sẽ tiêu tốn rất nhiều sức lực, sau đó họ sẽ đối mặt với khiêu chiến của em hoặc Thời Quang, kết quả không thể nói trước, không có lợi cho lắm.”
“Cho nên …” Thời Quang tiếp lời “Họ vẫn ra trận một cách thận trọng, để Ichi Inoue đấu với em hoặc Du Lượng. Chỉ cần diệt được bên nào đều sẽ là lợi thế với họ, sau đó cử kỳ thủ mạnh ra trận thu hoạch. Đối với họ đây là chiến lược thông minh nhất.”
Mọi người trong phòng hội thảo đều im lặng, Du Lượng và Thời Quang nhìn nhau.
Khi cả đội đang suy nghĩ ngàn vạn điều, hai đối thủ cũng đang cân não đối mặt nhau, hành trình cúp Nongshim luôn tràn ngập gió tanh mưa máu, đầy chông gai trắc trở, chưa bao giờ là một con đường bằng phẳng.
Dù vậy, họ vẫn bước đi không do dự.
Ngày 8 tháng 1, vòng thứ bảy, cúp Nongshim lần thứ 10.
Người thách thức: Ichi Inoue vs Người khiêu chiến: An Tae Sun.
Người thách thức thắng.
Quả nhiên, đội Hàn Quốc đã chọn chiến lược thông minh này. Sử dụng quy tắc của giải đấu để tiết kiệm sức lực và triệt đi những đối thủ mạnh.
Không ngờ đã đoán được kết quả, phản ứng của Du Lượng cũng không ngoài dự đoán, cậu ấy bình tĩnh nói “Ngày mai, em sẽ khiêu chiến.”
Lần khiêu chiến này đối với đội Trung Quốc là cuộc chiến thập tử nhất sinh. Thế nên huấn luyện viên và đội trưởng Phương Tự đã kết thúc sớm buổi hội thảo, yêu cầu các kỳ thủ trở về nghỉ ngơi.
Ánh mắt Thời Quang luôn dõi theo Du Lượng, dù trong phòng hội thảo hay trong nhà hàng, Du Lượng vẫn luôn bình tĩnh. Nhưng sau khi ăn xong, Du Lượng không về phòng.
“Cùng dạo biển với tôi đi.” Du Lượng chạm tay Thời Quang, sau đó đi vào khu vườn khách sạn đến bãi biển phía xa.
Gió biển thổi mạnh, xung quanh không bóng người. Trên biển có những dãy đá ngầm lớn, Du Lượng và Thời Quang dựa vào khe đá ngầm, vừa hay có thể chắn đi gió lạnh của biển. Mặt trời dần ngả vàng, họ đã đứng đây rất lâu.
Bàn tay Du Lượng siết chặt thành nắm đấm, Thời Quang nhẹ nhàng nắm lấy, cậu rất ngạc nhiên, tay Du Lượng vẫn khẽ run cho đến khi cậu nắm lấy.
“Chỉ còn lại chúng ta thôi.” Du Lượng nói nhỏ. Nhìn bên ngoài cậu ấy dường như rất bình tĩnh, nhưng trong tim cậu ấy lại không như vậy.
Hai tay Thời Quang nắm chặt “Chỉ còn lại chúng ta thôi.”
Tim cậu đập thình thịch, như có thứ gì đè lên khiến cậu không thở nổi. Cậu xoay người dang tay ôm Du Lượng vào lòng. Có lời muốn dặn dò nhưng lời đến cửa miệng lại không biết phải nói thế nào, chỉ đành nhắm mắt càng ôm chặt hơn.
Nói với cậu ấy là nhất định phải thắng? Bây giờ phải dựa vào cậu hết đó?
Không cần thiết, không ai muốn thắng bằng Du Lượng. Con người cậu ấy, nói không chừng đã tự tạo ra nhiều áp lực cho bản thân.
Giọng Thời Quang không khỏi run lên, liên tục lẩm bẩm “Thật ra … không cần quá căng thẳng … chỉ là một ván cờ thôi …”
Du Lượng cười nhẹ, ánh mắt kiên định “Tôi biết cậu muốn an ủi tôi. Nhưng cậu cũng biết, ai trong chúng ta thua ván này thì cũng sẽ không vượt qua được.”
Thời Quang thở dài “Thật là, nói cái gì cũng dư thừa.” cậu ngẩng đầu, ngước mắt, đưa tay lên cổ áo Du Lượng, mở một cúc áo ở vị trí xương quai xanh “Cổ vũ cho cậu là được rồi.”
Du Lượng đẩy Thời Quang ép sát tảng đá, cúi đầu cắn môi.
Thời Quang than thở trong lòng, ngày mai phải tiễn cậu ấy ra trận rồi, tại sao lúc này càng muốn ôm, nằm lười trên người cậu ấy không muốn xuống chứ?
Cho đến khi hoàng hôn khuất hẳn, mặt biển bị bóng đêm bao phủ, làn gió dịu đi mang theo sự mát mẻ có chút sảng khoái, họ mới bắt đầu quay về.
Phòng hai người sát bên nhau, phòng của Thời Quang đến trước. Cậu quẹt thẻ mở cửa, định quay người chào tạm biệt, nhưng Du Lượng đã đẩy cửa, kéo Thời Quang vào phòng.
Cho đến hơn mười giờ tối, Thời Quang có chút buồn ngủ, cậu lo cho trạng thái ngày mai của Du Lượng, đẩy đẩy Du Lượng đang dựa vào giường, ôm lấy cậu, đọc tạp chí của khách sạn “Mau về ngủ đi.”
“Cậu biết không?” Du Lượng trịnh trọng nói “Có cậu ở bên cạnh, tay của tôi sẽ không run nữa.”
Thời Quang nói không nên lời, tự đi đánh răng, rửa mặt rồi ngủ.
Khi cậu buồn ngủ đến mức không tỉnh táo nữa, cậu lại hỏi Du Lượng “Còn không về ngủ đi?”
Du Lượng cúi đầu đáp “Đợi cậu ngủ rồi tôi về.”
Tuy nhiên, ngủ một giấc đến sáng sớm, mơ màng mở mắt, phát hiện Du Lượng vẫn chưa về phòng. Cậu ấy ở đằng sau, ôm cậu ngủ suốt đêm.
Bầu trời ngoài cửa sổ đã hừng sáng, Thời Quang đưa tay sờ điện thoại trên tủ đầu giường, mới 5 giờ 40. Cậu ném điện thoại đi rồi ngủ tiếp.
Động tác này khiến Du Lượng tỉnh giấc. Cậu cũng xem giờ nên đứng dậy rời giường.
“Sao giờ lại nhớ ra phải về rồi?” Thời Quang ậm ừ hỏi.
“Nếu cậu không để ý mọi người sáng sớm thấy tôi từ phòng cậu bước ra, tôi sẽ không đi nữa.”
“Lượn đi.”
Du Lượng cười thầm, chuẩn bị xoay người.
“Đợi đã.”
Du Lượng quay lại.
Thời Quang nằm dài trên giường còn chưa mở mắt, cậu nắm tay đưa lên “Cố lên.”
Du Lượng đưa tay muốn chạm vào nắm đấm của cậu, không ngờ sau khi chạm vào, Thời Quang đột nhiên duỗi ngón tay, nắm lấy tay Du Lượng kéo lại gần.
Thời Quang mở mắt, đưa tay ôm lấy cổ rồi hôn lên môi Du Lượng.
Một lúc sau, Du Lượng nhướng mắt cười “Cậu là bánh bếp à, bám người vậy sao?”
“Tôi đang ban phúc cho cậu đó, chúc cậu hôm nay tay không run.” Thời Quang nhướng mày vặn lại, mò mò sợi dây đỏ trên cổ tay phải Du Lượng.
Nụ cười của Du Lượng ngày càng sâu, xoa xoa tóc Thời Quang, đứng dậy rời phòng.
Ngày 9 tháng 1, vòng thứ tám, cúp Nongshim lần thứ 10.
Người thách thức: Ichi Inoue vs Người khiêu chiến: Du Lượng.
Các kỳ thủ Nhật Bản và Hàn Quốc khi nhìn thấy bảng tên đã rất sốc. Họ luôn nghĩ hôm nay người khiêu chiến sẽ là Thời Quang.
Đặc biệt là Ko Young Ha, nheo mắt bước vào phòng hội thảo của đội Hàn Quốc mà không nói một lời.
Cùng lúc đó, tin tức trên diễn đàn cờ vây Trung Quốc lập tức bùng nổ, số lượng bài đăng đang tăng lên với tốc độ hàng chục mỗi giây.
“Hôm nay ra trận là Du Lượng!”
“Cái gì! Chủ soái là Thời Quang???? Được không đó! Có chắc không vậy? Lee Hoon với Ko Young Ha còn chưa ra trận!”
“Trời ạ! Viện cờ đang nghĩ cái gì vậy! Dám chơi cả cách này!”
“Xong rồi! Lần này, tôi thấy chả còn hi vọng gì rồi!”
Tuy nhiên, thứ tự ra trận đã được định, những bình luận này giống như lời đồn thổi, không có tác dụng gì.
Cúp Nongshim ở phía Nam Hàn Quốc cách xa hàng nghìn dặm, Du Lượng và Ichi Inoue ngồi đối diện kính lễ, sau khi đoán. Du Lượng quân đen.
Quân trắng vẫn rất hung hăng, Ichi Inoue đã thắng hai trận liên tiếp dường như không mất một chút sức lực nào. Một nơi xem trọng kinh nghiệm như đất nước Nhật Bản, Ichi Inoue vì còn trẻ nên khi chơi cờ không có mấy gánh nặng, thế nên không bao giờ sợ hãi. Trong các giải đấu quan trọng, họ thường thua bởi những nước cờ liều lĩnh của Ichi Inoue. Ngay cả khi cậu ta thua cờ cũng sẽ không thua về khí thế.
Ngoài ra, những nước cờ hung hãn của cậu ta rất có tổ chức, không hề hỗn loạn. Vì vậy, các cao thủ ở Nhật Bản một mặt thích chơi với cậu ta, nhưng mặt khác lại sợ chơi với cậu ta.
Nhưng khi đối mặt với quân đen của Du Lượng, dù hung hãn đến đâu cũng bị một thế lực bình tĩnh biến thành vô hình.
Trong phòng hội thảo của đội Trung Quốc, Thời Quang nhìn chằm chằm vào màn hình, tay phải cầm quạt, tay trái siết chặt sợi dây đỏ trên cổ tay, không dám rời mắt.
Đen trắng sử dụng thời gian gần bằng nhau. Quân trắng nhận thấy không thể phát huy dưới sự bình tĩnh của quân đen, thế nên đã lao từ trái sang phải, tìm cơ hội để phá vỡ thế cục.
Đến trung bàn, sáu con rồng lớn đồng thời xuất hiện trên bàn cờ, đen trắng chém giết lẫn nhau, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn!
Việc này cần phải có tinh thần rất lớn để chống đỡ, Du Lượng ngồi yên, nhưng Thời Quang xem đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Những con rồng lớn đan vào nhau, không con nào được gục ngã, gục ngã đồng nghĩa với thua cuộc.
Mọi người đều không khỏi nín thở.
Đè chết nó! Đè chết nó đi! Tiếng hét từ tận đáy lòng của mọi người.
Không chỉ những kỳ thủ trong phòng hội thảo, mà ở Trung Quốc cũng có vô số người có cùng tiếng nói trong lòng.
Du Hiểu Dương vẫn khoanh tay ngồi trước tivi, gương mặt không cảm xúc. Mẹ Du ngồi bên cạnh, một lúc nhìn biểu cảm của chồng, một lúc lại nhìn con trai trên màn hình.
Đột nhiên, Du Hiểu Dương buông tay cầm lấy một miếng táo trên đĩa hoa quả. Mẹ Du không hiểu cờ vây, nhưng bà hiểu tâm trạng thư thả của chồng, nở một nụ cười.
Trong phòng hội thảo của đội Trung Quốc, trái tim bị treo lơ lửng của Thời Quang cuối cùng cũng được thả xuống. Mọi người lại bắt đầu trò chuyện.
Trong phòng đấu cờ, sắc mặt Ichi Inoue tái nhợt, nhìn Du Lượng bắt* từng quân trắng.
*Bắt (thuật ngữ cờ vây): lấy những quân cờ bị ăn ra khỏi bàn cờ.
Trên bàn cờ, những con rồng trắng bất chấp tất cả liều chết với quân đen, hơn hai mươi quân trắng đều chết, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Quân trắng bị Du Lượng lấy ra ngoài, phát ra âm thanh rơi xuống rõ ràng. Du Lượng nhướng mắt, liếc nhẹ Ichi Inoue.
Ichi Inoue nhìn xuống suy nghĩ một lúc, sau đó cầm hai quân trắng, ném chúng lên bàn cờ.
“Đã nhường.” Du Lượng kính lễ gật đầu.
Trọng tài báo cáo kết quả “Quân trắng trung bàn nhận thua, đội Trung Quốc khiêu chiến thành công.”
Cửa phòng đấu cờ mở ra, đồng đội đã canh cửa, từng người tiến lên vỗ mạnh vào vai Du Lượng!
Cuối cùng là Thời Quang, đi thẳng đến ôm Du Lượng một cái! Cậu thì thầm vào tai “Cậu tuyệt nhất!”
Sau đó buông ra, Du Lượng tươi cười như hoa.
Ngoài hành lang, hai phòng hội thảo liền kề lần lượt mở cửa. Các kỳ thủ Nhật Bản bước ra với vẻ mặt nghiêm túc, lặng lẽ đón Ichi Inoue. Kỳ thủ Hàn Quốc rời khỏi hành lang, đi về phía nhà hàng. Chỉ có Ko Young Ha lạnh lùng liếc nhìn về phía này.
Khi Du Lượng và Thời Quang thấy ánh mắt này, họ nhìn nhau và hiểu ra.
Kết thúc vòng thứ tám, số kỳ thủ còn lại của ba nước Trung Nhật Hàn lần lượt là 2 – 2 – 3.