Chương 20: Là ai không vui chứ?

Đường Lên Núi

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đêm giao thừa này là lần đầu tiên sau năm năm cậu không ở cùng Hồng Hà và Thẩm Nhất Lãng. Bởi ngày 31, đội tuyển Trung Quốc sẽ lên máy bay sang Hàn Quốc.

Mùng 2 Tết, cúp Nongshim lần thứ 10 sẽ chính thức bắt đầu.

Tuy nhiên, một ngày trước khi khởi hành, Thời Quang nhận được một gói hàng của Hồng Hà gửi từ Phương Viên, trong đó có năm túi lộc nhỏ. Hồng Hà gọi đến nói anh và Thẩm Nhất Lãng đã đặc biệt đến Lan Nhân Tự xin lá bùa do các sư phụ viết, nhân tiện cầu xin phước lành, chắc chắn sẽ phù hộ cho họ suôn sẻ và thắng lợi!

Thời Quang xúc động, không biết phải nói gì mới tốt. Vì vậy, trước khi đi, cậu xuống phố mua vài sợi dây đỏ buộc vào mỗi túi lộc.

Cúp Nongshim được tổ chức tại một thành phố biển ở Hàn Quốc. Sau khi dùng cơm chiều ở khách sạn, cậu lấy ra những túi lộc được treo bằng dây đỏ.

“Lan Nhân Tự? Không phải là chỗ sư phụ đi đánh cờ sao?” Phương Tự cầm lấy túi lộc, nghi ngờ nhìn Du Lượng.

Du Lượng gật đầu.

“Tin em đi, cầu về cờ vây ở Lan Nhân Tự rất là linh nghiệm.” Thời Quang nghiêm túc tiếp tục phân phát cho Dương Hải và Hứa Hậu, ha ha cười lớn “Thuận lợi may mắn, chúng ta sẽ thắng!”

Mọi người mỉm cười rồi cất túi lộc vào.

Buổi họp báo và lễ bốc thăm sẽ được tổ chức vào sáng mùng 1 Tết. Lễ bốc thăm ngày mai sẽ xác định hai quốc gia thi đấu. Một là đấu với Hàn Quốc, hai là đấu với Nhật Bản, ba là được tạm nghỉ. Mọi người đã bàn bạc và quyết định, lần này người tiên phong sẽ là Dương Hải.

Huấn luyện viên của viện cờ và đội trưởng Phương Tự không nói thêm gì nữa, những gì cần nói đã lặp đi lặp lại trong mấy tháng qua. Trước cuộc chiến, những đồng đội cần thư giãn.

Sau bữa tối, mọi người về phòng.

Thời Quang nằm trên lan can ban công, nhìn về bãi biển xa xa của khách sạn, mặt trời buông dần phía cuối đường chân trời cùng những áng mây đỏ lững lờ trôi, ánh lên dòng nước con đường đỏ thẳm. Cảnh đẹp nhưng cậu không hề có tâm trạng để ngắm. Dưới lớp áo khoác, cậu đã nổi hết da gà, không thể ngừng lại.

Cậu hồi hộp, lo lắng lắm.

Cúp Nongshim mà cậu ngày đêm nghĩ đến, chớp mắt đã gần trong gang tấc. Ngoại trừ năm người trong đội và ban huấn luyện, không ai biết chủ soái lần này là cậu, Thời Quang, một kỳ thủ thất đẳng lần đầu tiên tham dự cúp Nongshim.

Lúc trước, cậu còn tràn đầy nhiệt huyết tranh giành vị trí chủ soái, bây giờ chuẩn bị đặt chân vào chiến trường mà trong lòng không khỏi căng thẳng. Lần này, toàn đội đang gánh sự kỳ vọng của hàng nghìn người, cậu không thể tưởng tượng nổi người ngoài sẽ phản ứng thế nào khi biết cậu là chủ soái. Nếu cậu không đảm đương tốt vị trí chủ soái này, sẽ phải chịu sự chỉ trích như thế nào.

Không khỏi căng thẳng lo lắng.

Thời Quang hít một hơi thật sâu, cậu chỉ lo lắng chứ không sợ hãi. Lúc này, cậu chỉ có thể tiếp tục xông lên phía trước!

Một người bước ra từ ban công bên cạnh, là Du Lượng. Cậu ấy cũng nằm trên lan can, nhìn Thời Quang.

Cảm nhận được ánh mắt của Du Lượng, Thời Quang quay đầu nhìn sang, như chợt nhớ ra điều gì, cậu vụt chạy vào phòng.

Du Lượng mở cửa, nhìn Thời Quang bước vào hỏi túi lộc ở đâu, cậu chỉ vào mặt bàn.

Thời Quang đóng cửa lại, nắm tay Du Lượng, kéo cậu ấy đến cạnh bàn, quấn sợi dây đỏ treo túi lộc quanh cổ tay phải Du Lượng “Người khác tôi không quan tâm, cậu phải luôn đeo nó trong lúc thi đấu thì mới linh nghiệm được.”

Du Lượng lặng lẽ nhìn Thời Quang thắt nút sợi dây đỏ, nhét túi lộc vào tay áo, thỏa mãn vỗ về. Túi lộc nằm trong tay áo, sẽ không thấy nếu không nhìn kĩ “Ừ, ngoại trừ lúc tắm, trong lúc thi đấu, tôi sẽ không tháo.”

Thời Quang đặt túi lộc của mình vào tay Du Lượng, đồng thời duỗi cổ tay phải ra “Tôi cũng muốn đeo, cậu giúp tôi thắt đi.”

Du Lượng mỉm cười, bắt đầu thắt dây đỏ. Du Lượng sững sờ khi vén tay áo Thời Quang.

“Nhìn xem, nổi hết da gà lên luôn này, không lặn xuống được, căng thẳng quá đi mất.” Thời Quang rũ mi “Làm sao bình tĩnh được như cậu đây.”

Du Lượng chỉ nói “Có muốn nghe nhịp tim của tôi không?”

Thời Quang kinh ngạc, nghiêng người dựa vào ngực Du Lượng, quả nhiên tim đập nhanh hơn so với bình thường “Cậu cũng căng thẳng à.”

“Ừ, không ai là không căng thẳng.”

“Thế sao nhìn cậu chả thấy biểu hiện gì cả?”

Du Lượng lấy tai nghe đeo quanh cổ “Người khác tưởng tôi chỉ đang nghe nhạc.”

Du Lượng đeo ngay ngắn sợi dây đỏ trên cổ tay Thời Quang còn thắt một nút thật đẹp, cuối cùng nhét túi lộc vào tay áo “Xuống dưới đi dạo thôi, đừng cứ ở lì mãi trong phòng.”

Như Du Lượng đã nói, không ai mà không lo lắng trước cuộc chiến. Ngay khi Hứa Hậu bước ra khỏi cửa khách sạn đi đến hành lang, thì nhìn thấy Dương Hải cũng ra khỏi phòng.

“Đi đâu vậy?” Hứa Hậu vươn tay chào hỏi.

“Trong phòng ngột ngạt khó chịu, ra biển đi dạo. Còn cậu đi đâu đó?”

“Tôi cũng vậy, đi dạo cho khuây khỏa, lát nữa đi ăn đêm, nếu không lòng sẽ không yên.”

“Vậy cùng đi đi.”

Dương Hải và Hứa Hậu vừa tới cửa thang máy, lại nhìn thấy Phương Tự từ hành lang đi tới “Anh Tự, anh cũng ra ngoài dạo à?”

“Có bàn bida trong tòa nhà trung tâm giải trí, tôi đi chơi vài ván để thư giãn.”

“Chúng ta cũng đến đó đi?” Hứa Hậu hỏi Dương Hải.

“Cũng được, có nên gọi Du Lượng với Thời Quang luôn không?” Dương Hải hỏi lại.

Cửa thang máy vừa mở, Phương Tự đi thẳng vào “Đi thôi, người trẻ tuổi có cốt cách của người trẻ tuổi, không nhất định sẽ thích cái này.”

“Cũng đúng.” Hứa Hậu nghiêng đầu cười, gọi Dương Hải đi vào thang máy.

Ba người đi qua khu vườn dưới lầu, từ xa nhìn thấy Du Lượng và Thời Quang đang đứng dưới gốc cây to bên đường, định tới chào nhưng lại thấy Thời Quang dang rộng hai tay, ngẩng cao đầu “Làm theo tôi này, lấy linh khí của đất trời, hút tinh hoa của nhật nguyệt.”

Du Lượng cau mày nhìn cậu “Không muốn.”

“Tới đi!” Thời Quang đến trước mặt Du Lượng, kéo hai tay cậu đưa lên, tìm một cành cây nhỏ  nhét vào trong tay Du Lượng, tự mình nhặt lấy một cành “Nhìn đây, tiếp theo là …”

Thời Quang vung tay vung chân, bắt đầu vẫy cành “Đây là võ công tuyệt học độc nhất vô nhị của sư môn tôi đó … lấy khí dẫn lực … từ trong hướng ra ngoài … thần thức đi liền với thân thể … thả lỏng …”

Dương Hải và Hứa Hậu từ xa nhìn đến ngu người. Hứa Hậu đẩy kính “Thời Quang đang làm gì vậy? Thái Cực Quyền hả?”

Dương Hải gật đầu “Người trẻ tuổi bây giờ rất coi trọng truyền thống văn hóa.”

Thời Quang quay đầu, thấy Du Lượng vẫn chưa nhúc nhích, cậu cúi người bắt lấy tay Du Lượng giơ lên “Cậu cứ nghe tôi đi.”

Du Lượng vẻ mặt không còn gì luyến tiếc, nhưng cậu vẫn để Thời Quang đứng trước mặt mình, giơ tay vẫy vẫy, lắng nghe cậu ấy niệm chú “Dùng ý thức để dẫn khí …”

Phương Tự đứng xa nhìn hết toàn cảnh, không khỏi cười nói với người bên cạnh “Đi thôi, đi thôi, chúng ta đi trước.” anh nhịn không được cười, đút tay vào túi quần. Sư đệ à sư đệ, đây là người mà em liều cả mạng để theo đuổi, em cũng có ngày hôm nay ha ha ha.

Cả ba người đều không muốn tập Thái Cực Quyền nên không tới chào, tìm một con đường khác rồi lặng lẽ chuồn mất.

Du Lượng đặt cành cây xuống, bất lực nhìn Thời Quang “Còn căng thẳng nữa không?”

Thời Quang cười rạng rỡ “Thần kỳ thật, vừa luyện xong bộ võ học này, căng thẳng gì đó quên hết cả rồi.”cậu đưa tay đè lên ngực Du Lượng, nghiêm túc hỏi “Cậu còn căng thẳng không?”

Du Lượng không khỏi nở nụ cười “Tôi cũng quên rồi.”

“Tôi nói là sẽ có tác dụng mà!” Thời Quang cười ha hả, sau đó giơ hai tay lên, hít một hơi thật sâu.

Du Lượng tựa vào thân cây, mỉm cười nhìn Thời Quang tiếp tục vẫy cành.

Buổi sáng ngày đầu tiên của năm 2009 ló dạng nơi chân trời cuối biển, ánh sáng xuyên qua bầu trời vẽ nên màu đỏ vàng trên nền trời xanh thẫm. Khi Thời Quang bước ra khỏi ban công đã nhìn thấy Du Lượng trên ban công bên cạnh, lặng lẽ nhìn biển phía xa.

“Du Lượng! Chúc mừng năm mới!” Thời Quang đưa tay vòng trên miệng, hét lớn.

“Chúc mừng năm mới!” Du Lượng cười đáp.

Họp báo cúp Nongshim lần thứ 10 được tổ chức tại phòng họp lớn của khách sạn. Đội trưởng ba bên và kỳ thủ đại diện đã có mặt. Hàn Quốc với đội trưởng là An Tae Sun và kỳ thủ đại diện Ko Young Ha. Trung Quốc với đội trưởng là Phương Tự và kỳ thủ đại diện Du Lượng. Nhật Bản với đội trưởng là Shigeo Morishita và kỳ thủ đại diện Tsukasa Hata.

Nhìn thấy Ko Young Ha và Du Lượng ngồi cùng một bàn, các phóng viên đã hỏi Ko Young Ha, trước kia anh nói rất muốn được đấu với Du Lượng trong Giải cờ vây hạng nhất, nhưng vẫn chưa có cơ hội, có cảm thấy tiếc nuối không? Họ hỏi Du Lượng, nếu cậu đấu với Ko Young Ha một lần nữa, sẽ nắm chắc được bao nhiêu phần thắng?

Là kỳ thủ nổi bật của Nhật Bản trong những năm gần đây, Tsukasa Hata đã thua Du Lượng trong buổi diễn thi đấu vào hai tháng trước, họ cũng bằng tuổi nhau, Tsukasa Hata cũng được hỏi có muốn được đấu với Du Lượng lần nữa hay không.

Ko Young Ha cho biết anh rất tiếc nuối. Tsukasa Hata cho biết cũng có ý định này. Du Lượng cho biết cậu sẽ dốc toàn lực.

“Giới truyền thông bây giờ ấy à, chê náo nhiệt chưa đủ lớn, cứ thích lôi những chủ đề này ra nói. Ai bảo họ là những kỳ thủ nổi tiếng còn được yêu thích nhất ở từng quốc gia chứ?” Dương Hải bên cạnh nói nhỏ với Thời Quang. Hồi lâu cũng không thấy trả lời, Dương Hải nhướng mắt, nhìn thấy Thời Quang không vui liền an ủi “Aizz, giới truyền thông là như thế, quen dần là được.”

Thời Quang hít sâu một hơi “ừm” một tiếng, nhìn chằm chằm Du Lượng trên sân khấu, Du Lượng vừa dịu dàng mà cũng vô cùng bất lực nhìn lại.

Tại sao cứ không thể nhịn được khi Du Lượng được nhắc cùng với người khác? Trước đây, chỉ có Ko Young Ha, bây giờ lại thêm một Tsukasa Hata. Trong lòng Thời Quang bỗng tràn ngập sự chiếm hữu, dọa cậu nhất thời sửng sốt. Cậu thật sự không thể ngồi yên được, chào Dương Hải rồi cậu đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

Du Lượng bất lực nhìn theo bóng lưng Thời Quang rời khỏi phòng họp.

Kết thúc buổi họp báo, kết quả bốc thăm của đội trưởng ba bên được công bố.

Ngày mai, vòng đầu tiên của cúp Nongshim lần thứ 10: Trung Quốc vs Nhật Bản.

Người chiến thắng sẽ trở thành người thách thức. Hàn Quốc được tạm nghỉ, khiêu chiến người thách thức vào vòng sau.

Năm nay có một điều khác với những năm trước. Đó là tên của các kỳ thủ sẽ chỉ được công bố trước lúc thi đấu.

Buổi chiều, mọi người thảo luận trong phòng hội thảo của đội Trung Quốc.

Theo phân tích trước đó về đội Nhật Bản, các kỳ thủ của họ phân thành ba cấp. Shigeo Morishita là người có uy tín cao nhất, nhưng cũng là người lớn tuổi nhất, đừng sợ hãi. Serizawa Kou đang ở thời kỳ đỉnh cao phong độ, thành tích luôn ổn định, Ichi Inoue đã thành danh và nổi tiếng. Thực lực hai người này rất mạnh, cần cẩn thận ứng phó. Yashiro Kiyoharu giành được một số danh hiệu trong nước trong những năm gần đây, đang từng bước vươn lên, còn Tsukasa Hata với những thành tích xuất sắc trong các giải đấu quốc tế là một đối thủ mạnh cần phải chiến đấu với nghị lực cực lớn.

Quyết định của mọi người vẫn không thay đổi, Dương Hải tiên phong.

“Đội Trung Quốc cố lên!” mọi người nắm tay nhau cổ vũ.

Dù trong phòng hội thảo hay trong nhà hàng, Du Lượng luôn cảm thấy Thời Quang tuy có vẻ bình thường, nhưng lời nói lại chẳng có sức lực gì cả.

Cho đến khi mọi người trở về phòng, Du Lượng giữ lấy tay đang nắm chặt nắm cửa của Thời Quang.

Nhìn ánh mắt mang theo sự dò hỏi của Du Lượng, Thời Quang thở dài, mở cửa rồi kéo Du Lượng vào phòng “Đã đến lúc này rồi, tôi vẫn khó chịu vì giới truyền thông cứ kéo cậu và bọn họ chung với nhau.” Thời Quang đóng cửa lại, cắm thẻ vào cửa rồi bật đèn, rồi ngồi trên giường “Tôi biết cậu không thể làm gì được nhưng tôi chỉ là nhịn không được thôi. Nhưng cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không làm chậm trễ việc thi đấu. Cậu muốn mắng thì cứ mắng đi.”

Du Lượng vừa buồn cười vừa bất lực, nửa quỳ trước người cậu, cười nói “Mắng cậu làm gì chứ? Tôi đâu có không vui.”

“Vậy thì tôi không vui.”

Du Lượng suy nghĩ một chút “Nếu sau này giới truyền thông phỏng vấn tôi, vậy thì tôi nói, các người không được phép ghép tên tôi với những người khác, chỉ được ghép với Thời Quang.”

Thời Quang không nhịn được cong khóe môi, nói “Không cần phải như thế.”

“Nhất định phải như vậy. Hơn nữa còn phải nói, các người nói như vậy sẽ làm Thời Quang không vui, tôi nhất định phải chịu trách nhiệm tới cùng.”

Thời Quang rốt cuộc không nhịn được nở nụ cười “Tôi cũng không nhạy cảm tới mức đó, không cần cậu chịu trách nhiệm chuyện này.”

Du Lượng vươn tay xoa mái tóc Thời Quang “Có vui lên chưa?”

“Ai không vui chứ? Ai? Tôi đi an ủi cho.” Thời Quang cố ý nhìn xung quanh.

Du Lượng lại không nhịn được cười “Vậy chắc tôi nhìn nhầm rồi.”

Thời Quang quay đầu lại, cảm thấy bản thân quả thật có chút buồn cười.

9 giờ sáng ngày 2 tháng 1, phòng đấu cờ mở cửa.

Giới truyền thông, các kỳ thủ nóng lòng nhìn những cái tên trên bảng đấu.

Dương Hải vs Yashiro Kiyoharu

Yashiro Kiyoharu! Tiên phong của Nhật Bản lại là Yashiro Kiyoharu!

Ngoại trừ các kỳ thủ Nhật Bản, vẻ mặt của tất cả mọi người đều rất sốc.

Yashiro Kiyoharu lần đầu tiên đã phá vỡ quy tắc tại cúp Nongshim, nơi những kẻ mạnh luôn ở lại tới cuối cùng. Lối chơi cờ của anh ta không theo lẽ thường, làm người khác sợ hãi, trở tay không kịp.

Trong phòng hội thảo của đội Trung Quốc không còn thư thái nữa.

Sau khi đoán, Yashiro Kiyoharu quân đen, Dương Hải quân trắng. Với những nước đi vô lý của quân đen, cộng với việc không có đủ thời gian suy nghĩ, quân trắng đã bị tụt lại phía sau.

“Bọn họ không theo quy tắc bình thường, nhất định là muốn dọn đường, giảm áp lực cho phía sau, giống như Điền Kỵ thi ngựa* vậy?”

“Chúng ta có nên thay đổi thứ tự không?”

“Phía Hàn Quốc chắc chắn đã đổi thứ tự, họ tuyệt đối sẽ không để Yashiro Kiyoharu vừa ra trận đã quét hết kỳ thủ. Ngày mai chúng ta được tạm nghỉ, để xem họ sẽ cử ai khiêu chiến.”

Theo phân tích trước đó về đội Hàn Quốc, thực lực kỳ thủ của họ có bề dày và mạnh hơn rất nhiều. Lee Hoon không cần phải nói. An Tae Sun và Lee Hoon cùng thế hệ, nhưng thực lực vẫn kém hơn Lee Hoon một bậc. Im Il Hwan, Hong Su Yeong và Ko Young Ha là ba người nổi bật nhất thế hệ trẻ, thoạt đầu ngang tài ngang sức, nhưng Ko Young Ha bất ngờ nổi lên vào nửa cuối năm ngoái, thậm chí còn lấn át Lee Hoon.

Cờ nhanh kéo dài một tiếng cho mỗi người rất nhanh đã kết thúc, trọng tài công bố kết quả, quân đen thắng ba mục rưỡi. Người thách thức: Yashiro Kiyoharu. Đội tuyển Hàn Quốc ngày mai sẽ khiêu chiến.

Cửa phòng đấu cờ mở, Dương Hải không nói lời nào bước ra. Mọi người bước tới vỗ vai an ủi.

Các kỳ thủ Nhật Bản tươi cười, còn các kỳ thủ Hàn Quốc thì trầm ngâm.

Áp lực trong đội hạ xuống vô cùng thấp, mọi người không nói gì nhiều trong bữa ăn.

Mở đầu không thuận lợi không phải là dấu hiệu tốt.

9 giờ sáng ngày 3 tháng 1, dù đội được tạm nghỉ nhưng mọi người vẫn đến phòng hội thảo đúng giờ, chờ thông báo danh sách trận Nhật Bản và Hàn Quốc.

Vòng thứ hai, cúp Nongshim, lần thứ 10.

Người thách thức: Yashiro Kiyoharu vs Người khiêu chiến: Im Il Hwan.

Có một chút bất ngờ, nhưng lại hợp tình hợp lý.

“Đã nói mà, đội Hàn Quốc chắc chắn sẽ không để Yashiro Kiyoharu càn quét. Để Im Il Hwan làm tiên phong, rõ ràng họ đã nhất thời thay đổi. Im Il Hwan rất mạnh.”

Không lâu sau, ván cờ đã tới trung bàn, quân đen của Yashiro Kiyoharu dần dần bị áp chế bởi quân trắng.

“Bọn họ vừa ra trận đã chơi lớn như vậy, thật sự là không cho người ta cơ hội để thở.” Dương Hải chán nản nói.

Thời Quang cau mày “Im Il Hwan tuy rằng rất mạnh, nhưng em có thể thắng anh ta, ngày mai để em ra trận đi?”

Hứa Hậu lắc đầu “Nếu như vậy, không phải chúng ta hoàn toàn bị rối đội hình rồi sao!”

“Đội Hàn Quốc vẫn là dựa vào bề dày của mình, chúng ta vẫn có chút bị động.” Huấn luyện viên cũng lắc đầu, thầm thở dài, mấy năm nữa cũng phải xây dựng đội cờ có bề dày thế này.

“Im Il Hwan sắp thắng rồi.” Phương Tự nhìn chằm chằm vào màn hình.

Thời Quang nắm chặt tay “Vòng thứ ba ngày mai, chúng ta còn bốn người, Nhật Bản còn bốn người, Hàn Quốc vẫn năm người. Ngày mai chúng ta khiêu chiến, nhất định phải làm đội Hàn Quốc mất đi một người.”

Hứa Hậu vẫn lắc đầu “Nhưng Ko Young Ha, Lee Hoon, Tsukasa Hata, Ichi Inoue vẫn chưa ra trận, mà em đã thi đấu, vậy lúc trước chúng ta thảo luận việc sắp xếp thứ tự còn ý nghĩa gì nữa? Ngày mai vẫn nên để anh đi.”

Phương Tự hít sâu một hơi nhìn Du Lượng “Em nghĩ thế nào?”

Du Lượng trầm mặc suy tư, cuối cùng nói “Em vẫn nghĩ như trước đây.”

“Ngày mai Hứa Hậu sẽ khiêu chiến.” Phương Tự đưa ra quyết định cuối cùng.

Nhưng không ai nghĩ rằng chiến thắng của Im Il Hwan kéo dài trong ba ngày.

Ba trận thắng liên tiếp đã tạo đà cho đội tuyển Hàn Quốc.

Ngày 4 tháng 1, vòng thứ ba, cúp Nongshim lần thứ 10.

Người thách thức: Im Il Hwan vs Người khiêu chiến: Hứa Hậu.

Người thách thức thắng.

Ngày 5 tháng 1, vòng thứ tư, cúp Nongshim lần thứ 10.

Người thách thức: Im Il Hwan vs Người khiêu chiến: Shigeo Morishita.

Người thách thức thắng.

Cho đến nay, đội Trung Quốc và đội Nhật Bản chỉ còn ba, đội Hàn Quốc vẫn còn năm.

Ván cờ kết thúc, phòng hội thảo của đội Trung Quốc vẫn đóng cửa. Đã có rất nhiều cuộc thảo luận bên trong.

“Có vẻ như đội Nhật Bản đã nhận ra ý nghĩ ban đầu không hiệu quả, cũng không muốn đưa những kỳ thủ mạnh lên trước.”

“Ngày mai anh sẽ đi.” Phương Tự ngồi trên ghế sô pha lắc đầu nhìn Thời Quang “Lúc này, em càng không thể ra trận. Ngày mai là ngày thứ tư liên tiếp của Im Il Hwan, khả năng thắng của anh rất lớn.”

Thời Quang không thể ngồi yên, cuối cùng cũng gật đầu ngồi xuống “Được rồi, anh Tự cố lên.”

Phương Tự đứng dậy, tới trước mặt Thời Quang và Du Lượng, khoác tay lên vai họ “Dù khó khăn đến đâu cũng đừng bao giờ bỏ cuộc. Lúc này, dù ai có nói gì cũng đừng quan tâm.” anh nắm chặt một bàn tay rồi đưa ra “Tiến về phía trước, Trung Quốc chiến thắng.”

Mọi người hít một hơi, duỗi tay ra “Tiến về phía trước, Trung Quốc chiến thắng.”

Ngày 6 tháng 1, vòng thứ năm, cúp Nongshim lần thứ 10.

Người thách thức: Im Il Hwan vs Người khiêu chiến: Phương Tự.

Tất cả chỉ là mới bắt đầu.

——————-

*Điển tích “Điền Kỵ thi ngựa”

Điền Kỵ là người rất thích đua ngựa. Có một lần Tôn Tẫn thấy Điền Kỵ cùng đua ngựa với Tề Uy vương, phát hiện rằng ngựa của Điền Kỵ cũng không kém ngựa của Tề Uy vương, nhưng Điền Kỵ thường hay thua. Mỗi lần đều thua rất nhiều tiền. Sau này Tôn Tẫn nói với Điền Kỵ: “Tôi có chủ ý thế này, ông hãy hẹn vua Tề hai ngày nữa đến đây đua ngựa, chơi 3 hiệp, mỗi hiệp lấy nghìn vàng làm giải”.

Nghìn vàng là 1.000 cân “vàng kim”. “Vàng kim” thời Chiến Quốc không phải chỉ vàng thật mà là chỉ đồng. Một cân của Trung Quốc bằng 0,5kg, do đó 1.000 cân “vàng kim” ở đây là 500kg đồng. Nghìn vàng trong trường hợp này là một số tiền cược rất lớn. Một người bình thường trong một năm chỉ tiêu vài cân “vàng kim” mà thôi.

Tề vương khi đó thấy Điền Kỵ cược một số tiền lớn như vậy liền cười nói: “Khanh đánh cược với ta lớn như vậy, sợ rằng thua ba lần thì ngay cả phủ của khanh cũng giao lại cho ta mất”. Điền Kỵ nói: “Thần với ngài xem xong rồi mới biết được kết quả như thế nào”. Lần thứ nhất ngựa của Tề vương cách rất xa ngựa của Điền Kỵ. Tề vương thấy Điền Kỵ thua, cảm thấy hơi thương vị Đại phu này. Điền Kỵ đã thua nghìn vàng. Nhưng đến lần thứ hai và thứ ba, Điền Kỵ đều thắng. Tề vương cảm thấy kỳ quái: “Xưa nay ngựa ta đều tốt hơn ngựa ngươi, hôm nay tại sao lại xuất hiện việc như thế này?”.

Điền Kỵ nói: “Thần có một vị Khách khanh tên là Tôn Tẫn, ông ấy là người đưa ra chủ ý (phương pháp) này”. Chủ ý này rất nổi tiếng chính là “Hôm nay lấy con ngựa yếu nhất của mình thi đấu với con ngựa tốt nhất của người khác. Lần thứ hai lấy con ngựa tốt nhất của mình thi đấu với con ngựa tốt thứ hai của người ta. Lần thứ ba lấy con ngựa tốt thứ hai của mình thi đấu với con ngựa yếu nhất của anh ta”. Như thế, lần thứ nhất là mình để họ thắng, hai lần sau mình sẽ thắng lại. Đây là câu chuyện “Điền Kỵ thi ngựa” rất nổi tiếng trong lịch sử.

Tề Uy vương nghe xong cảm thấy Tôn Tẫn thật là bậc kỳ tài mới nghĩ ra được cách này, ông bèn phong Tôn Tẫn làm Đại phu. Tôn Tẫn nói: “Ngài không cần làm thế. Tôi chỉ là kẻ tàn phế nhận hình phạt, không cần ngài phải phong quan tước. Tôi chỉ làm cố vấn cho ngài là được rồi”.

Trên thực tế Tôn Tẫn chờ một trận đánh với nước Ngụy để trả mối thù xưa khi Bàng Quyên khoét gối, thích chữ lên mặt. Cuối cùng thì cơ hội cũng đến.