Chương 57: Nàng vậy mà trộm hôn ta

Kỳ Thực Không Phải Ta Muốn Biến Cong

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Khi ánh mặt trời đầu tiên buổi sáng sớm lũ lượt chiếu vào phòng, ta từ từ mở hai mắt ra, nhìn gương mặt ngủ say an tĩnh trong ngực, ta yên lặng nhếch mép. Phải! Chúng ta lại ngủ chung một chỗ! Ta không chỉ cùng Tô Nguyệt ngủ chung, còn ôm nàng cả buổi tối! Ừ, đúng, là suốt cả một buổi tối đều ôm nàng, cũng vẻn vẹn chỉ là ôm nàng.

Tối hôm qua, chúng ta cũng không có uống say nga! Chúng ta rất nghiêm túc ở đó ngắm sao đến rất khuya, ta vừa quay đầu, thấy Tô Nguyệt không biết từ lúc nào đã dựa vào bả vai ta ngủ, mặt đưa lên nụ cười nhàn nhạt, nghĩ đến hết thảy mọi chuyện ban ngày nàng gặp phải, trong lòng bỗng dưng vô cùng thương tiếc. Nàng, hẳn là mệt chết đi! Ta nhẹ nhàng ôm Tô Nguyệt lên, liền đi đến viện tử của ta gần đó, đem nàng thả lên giường, rón rén lau sơ qua cho nàng một chút, liền nằm ở bên cạnh chuẩn bị ngủ. Ai ngờ, mới một hồi Tô Nguyệt liền chau mày, toàn thân căng thẳng, đầu đầy mồ hôi, dáng vẻ như bị ác mộng quấy nhiễu, ta thử đem nàng ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng an ủi, từ từ Tô Nguyệt cuối cùng buông lỏng xuống, ở trong ngực ta tìm một vị trí thoải mái, mặt an tường đắm chìm trong mộng đẹp. Ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người Tô Nguyệt, ta cũng dị thường thỏa mãn đi gặp Chu công.

Sau đó, sau đó chính là bộ dáng này à! Nhìn người trong lòng bởi vì ngủ mà gò má hơi ửng đỏ, hai mắt xinh đẹp nhắm chặt, lông mi thật dài ánh xuống gương mặt trắng nõn một bóng mờ, môi hồng hơi cong, cứ như gặp chuyện gì tuyệt vời trong mộng. Ta giống như bị cái gì đầu độc, trong lòng đột nhiên có gì đó rục rịch, ta cúi đầu từ từ đến gần môi Tô Nguyệt, muốn cảm thụ một chút tư vị của nó. Ngay thời điểm ta sắp được đền bù mong muốn, người trong lòng đột nhiên giật giật thân thể, như có khuynh hướng tỉnh lại, ta bị hù sợ thân thể căng thẳng, vội vàng lui về chỗ cũ, nhắm mắt giả bộ ngủ, ngay cả hô hấp đều đè ép dè dặt cẩn thận. Aiz! Tô Nguyệt a, nàng ngược lại tỉnh muộn mấy chục giây tốt biết bao a! Ta thế này tính là gì? Trộm hương bất thành? Ta không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài.

Ta cảm giác được người trong lòng hơi nhúc nhích, từ từ tỉnh lại, lại không có đứng dậy, tựa hồ có một cỗ tầm mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm mặt ta thật lâu. Chẳng lẽ nàng phát hiện?! Lúc thân thể ta cứng ngắc sắp không chịu được nữa, đột nhiên cảm giác được có hai mảnh ấm áp dán lên môi ta, có hô hấp thanh mỏng đánh vào mặt ta, một luồng điện truyền khắp toàn thân, khiến cả người ta đều xốp giòn tê dại. Nàng! Nàng! Nàng vậy mà trộm hôn ta! Ta, ta, ta nên làm cái gì! Ta kích động đến mức muốn hét lên, đầu óc trống rỗng, trái tim kịch liệt nện "đùng đùng đùng", nóng quá, nóng quá a! Ta rốt cuộc có nên mở mắt ra không a? Mở ra có phải rất lúng túng hay không? Ta rốt cuộc nên làm như thế nào mới thích hợp a! Đang online chờ, gấp!

Nhưng mà, khi ta còn chưa chờ được nhóm thần tiên nào online giúp ta giải thích thắc mắc, cổ xúc giác ấm áp kia liền rời đi ta, rời khỏi sau đó còn có luồng điện khiến ta tê dại kia, ta đột nhiên có một loại cảm giác buồn bã mất mát, muốn nắm giữ thứ gì đó. Tiếp sau, cảm giác được người trong ngực, từ từ đứng dậy xuống giường, sau đó một trận âm thanh vải vóc ma sát vang lên, lại đến tiếng bước chân nhẹ nhàng dần dần đi xa, ra khỏi phòng ngoài, ta lúc này mới dám mở mắt, thở phào. Mẹ nha, sắp chết ngộp ta, thở cũng không dám thở lớn! Vừa rồi rốt cuộc xảy ra cái gì? Xin hãy nói cho ta đây không phải ảo giác! Tô Nguyệt nàng lại biết trộm hôn ta?! Ta táp táp cái miệng, ừ, thật ngọt! Oa ha ha ha, Tô Nguyệt lại biết trộm hôn ta! Tô Nguyệt nàng, trộm hôn ta ư! Tô Nguyệt nàng, thật hôn ta yo...

Nếu như bây giờ cạnh giường có người, nhất định sẽ thấy một tên ngốc đang trợn mắt nhìn nóc giường ngây ngô cười "hì hì", thi thoảng sờ môi một cái, hoặc là chà đạp cái chăn, hoặc là chóp chép miệng, nước dãi cũng sắp chảy ra, quả thực đập vào mắt không chịu nổi a! Aiz! Đáng tiếc người nào đó còn không tự biết...

Ta ở trên giường lèo nhèo một hồi không sai biệt lắm, cảm thấy thời gian đủ rồi, cũng từ từ rời giường. Đợi ta hết thảy thu thập thỏa đáng, làm bộ rất đứng đắn đi ra phòng ngoài, phát hiện đồ ăn sáng đã dọn xong, Tô Nguyệt đã rất đạm nhạt ngồi ở đó bố trí chén đũa xong xuôi cho ta. Ta ho nhẹ một tiếng, xoát cảm giác tồn tại.

"Vương gia chào buổi sáng!" Tô Nguyệt nhìn ta khẽ mỉm cười.

"Ha hả, Vương phi chào buổi sáng a." Ta cười xởi lởi. Aiz, ta lại không thể biểu hiện phong lưu tiêu sái một chút sao, thật suy a!

"Vương gia mau tới dùng đồ ăn sáng đi." Tô Nguyệt đã khôi phục bộ dáng đạm nhiên ưu nhã. Chậc chậc, thật là đẹp mắt. Ý, không phải là nên xấu hổ thẹn thùng, chột dạ cái gì đó sao? Tại sao có thể biểu hiện dửng dưng như vậy nha!

Ta yên lặng ngồi ở bàn ăn điểm tâm, trái tim nhỏ vẫn "bùm bùm" nhảy không ngừng, thi thoảng len lén liếc Tô Nguyệt một cái, phát hiện từ đầu chí cuối, người ta đều là một bộ khí độ thanh hoa, đạm nhã thoát tục, không chút nào thấy chột dạ hay lúng túng, còn ta nhìn như thế nào đều càng giống như người chột dạ. Ta chột dạ cái rắm a ta, ta rõ ràng là gây án không thành, có được hay không! Mà sao Tô Nguyệt cũng không hỏi một chút tại sao ngủ ở chỗ của ta hay tối hôm qua rốt cuộc xảy ra cái gì a? Ngược lại một bộ dáng đương nhiên, Tri Tình Tri Ý cũng ở một bên nhìn chúng ta cười ngây ngô. Cái quỷ gì? Chẳng lẽ chỉ mình ta không biết?

Ăn xong đồ ăn sáng, ta liền phụng bồi Tô Nguyệt trở lại Minh Nguyệt Các, chúng ta an nhàn ngồi ở dưới táng cây hoa quế uống trà. Lưu Huỳnh nhìn thấy ta, thân thiết nồng nhiệt quả thực hù ta da đầu tê dại. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a, ta sao có một loại cảm giác là lạ nha!

Một lát sau, Tiểu Trung đi vào, đối chúng ta hành lễ, hướng về Tô Nguyệt cung kính nói: "Vương phi, ngài tìm tiểu nhân?" Ớ?! Khi nào? Sao ta không biết?

"Ừ, ta kêu ngươi tới, là để cho ngươi đi viện của Vương gia, đem đồ vật thường ngày của Vương gia đều dọn dẹp một chút dời đến Minh Nguyệt Các, kể từ hôm nay, Vương gia liền ngụ ở Minh Nguyệt Các." Tô Nguyệt nâng chung trà, ưu nhã dùng nắp vuốt trà, nhẹ nhàng nhấp một miếng, thản nhiên nói. Chậc chậc, động tác này, thật có phong phạm chủ mẫu a! Éc, không đúng nha, ta khi nào nói muốn ngủ ở Minh Nguyệt Các a?!

"A?" Ta cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

"Hm? Thế nào, chẳng lẽ Vương gia có ý kiến?" Tô Nguyệt nhàn nhạt liếc ta một cái, như cũ thản nhiên nói. Ta sao cảm giác được sát khí, trong lòng lành lạnh lành lạnh.

"Ách, không, không ý kiến." Ta hung hăng nuốt nước miếng một cái, bị khí tràng của Tô Nguyệt chấn kinh sợ.

"Nếu Vương gia đều đã không ý kiến, vậy Tiểu Trung ngươi còn không mau đi." Tô Nguyệt nhẹ nhàng nói, mắt không rời ly trà.

"Vâng, Vương phi." Tiểu Trung nghe vậy liếc ta một cái, hướng ta nháy mắt, sau đó nhanh chóng lui ra, tung tăng đi làm việc.

Uy uy uy! Tiểu Trung ngươi trở lại! Ngươi nói rõ ràng cho ta, ngươi nháy nháy mắt rốt cuộc là cái gì ý tứ! Ta cũng không phải con giun trong bụng ngươi, ta làm sao biết là cái gì ý tứ a! Ai đặc biệt tới nói cho ta biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao cảm giác mới qua một đêm, hết thảy đều xảy ra biến hóa long trời lở đất a. Tô Nguyệt khí tràng này, là hack sao?

Đang lúc ta đột nhiên có chút hơi thấp thỏm, Tô Nguyệt lên tiếng: "Sáng nay lúc Vương gia còn chưa tỉnh, gác cổng đưa tới một phong thư, nói là cho Vương gia." Nói xong, đặt một cái đồ vật lên bàn.

Ta nhìn, bị dọa sợ đến run một cái, mẹ nó! Lại lại là —— Phong! Thư! Màu! Đỏ! Ta liền mồ hôi lạnh chảy xuống "rào rào", lúng túng nói: "Không, không có gì quan trọng."

"Vương gia liền không nhìn một cái sao?" Tô Nguyệt thản nhiên nói.

"Ách, mấy thứ đồ vật xanh xanh đỏ đỏ này, có gì hay mà nhìn. Ha hả." Ta nào dám nhìn a, đốt còn không kịp nà. Thanh Loan cô nương này, lại tới quấy rối đi!

"Ta cảm thấy Vương gia vẫn là nhìn một chút thì tốt hơn, ngộ nhỡ người khác có việc gấp?" Tô Nguyệt lành lạnh nói, ánh mắt kia ý tứ bên trong rõ ràng chính là muốn ta nhìn mà. Được! Ta nhìn!

"Khụ khụ, nếu Vương phi đã nói như thế, thì ta sẽ nhìn một chút vậy." Ta lòng run lẩy bẩy a, Thanh Loan vạn ác a, ngàn vạn không nên đưa cho ta chuyện xấu gì a! Bất quá lấy cái tính tình kia của Thanh Loan, phỏng chừng khó!

Ta từ từ mở ra phong thư, chỉ thấy trên đó viết: Ngày đó từ biệt, tưởng niệm vô cùng, nhớ người tiếc hẹn, ngày mai một hồi. Tiếc hẹn con mẹ ngươi a! Không phải là bị ngươi uy hiếp dụ dỗ, sợ ngươi buổi tối quấy rầy ta, đáp ứng ngươi lần sau kêu thì ta nhất định gặp sao, cần dùng lời nói mập mờ như vậy sao! Trời cao thương thay! Ta là trong sạch a!

(*) tiếc hẹn: hứa hẹn trong luyến tiếc

"Có chuyện gì không?" Tô Nguyệt như cũ uống trà của nàng, bình thản hỏi. Ta liền tò mò, Tô Nguyệt nàng uống chính là trà tiên sao? Uống ngon như vậy? Có thể đừng để ý tới tách trà kia, bình thường nhìn ta nói chuyện không.

"Khụ khụ, cũng không có chuyện gì, chính là một người bạn, mời ta ngày mai gặp mặt." Ta không biết Tô Nguyệt rốt cuộc đã xem phong thư này hay chưa, tuy rằng ta cùng Thanh Loan không có gì, nhưng chính là không muốn Tô Nguyệt hiểu lầm.

"Một người bạn?" Tô Nguyệt lần này không nhìn trà, chịu nhìn ta, nhưng trong cặp mắt kia thấy rõ được hết thảy ánh sáng, ta nhìn đến phát hoảng, được, thế này thì chẳng thà cứ nhìn trà! "Vừa vặn ta ngày mai cũng không có chuyện gì, không bằng chúng ta cùng đi đi."

"A?!" Ta ngây dại, Tô Nguyệt, nàng đây là muốn nháo dạng nào a.

"Thế nào, chẳng lẽ Vương gia cảm thấy không tiện?" Tô Nguyệt sâu kín nói.

"A ha! Thuận tiện, dĩ nhiên thuận tiện! Làm sao mà không tiện được. Chính là Thanh Loan kia mời ta, chúng ta ngày mai liền cùng đi đi!" Được! Xem ra lừa gạt không nổi! Thẳng thắn sẽ được khoan hồng đúng không!

"Thanh Loan? Chính là vị hoa khôi thanh lâu kia?" Tô Nguyệt đứng dậy đưa lưng về phía ta, nhìn về cây hoa quế phía trước.

"Ừ, chính là nàng ta." Ta bất đắc dĩ nói.

"Chính là cái người mà Vương gia vì để mỹ nhân cười một tiếng, tặng cho bài thơ tuyệt diệu?" Tô Nguyệt thản nhiên nói, bởi vì đưa lưng về phía ta, không thấy rõ biểu tình.

"Ách, không đến mức khoa trương như vậy." Ta yếu yếu đáp lại.

"Chính là cái người mà phương bắc có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập?"

"Ách, ta chỉ là ứng cái cảnh." Ta mồ hôi lạnh lại tới.

"Chính là cái người mà nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc?"

"Ách, ta chỉ là áp cái vần." Ta yên lặng cúi đầu.

"Chính là cái người mà khẽ rung quạt nhỏ bạch lan hoa, eo nhỏ lưng ngọc vũ thiên sa?"

"..."

"Chính là cái người mà phải chăng tiên nữ hạ phàm tới, ngoảnh cười một tiếng thắng sao trời?"

"..."

Vẫn còn nữa sao, lại hỏi như vậy tiếp ta đoán chừng nổi điên mất. Nha đầu này chẳng lẽ đang ghen? Mặc kệ! Ta bất chấp! Ta đứng dậy, sải bước đi về phía Tô Nguyệt, kéo tay nàng, đột ngột kéo một cái, đem nàng ôm vào lòng, thấy nàng rũ xuống cặp mắt, ôn nhu kêu lên: "Tô Nguyệt... " Sau đó ở thời điểm nàng ngẩng lên kinh ngạc chăm chú nhìn ta, cứ như vậy hôn xuống!

Tác giả có lời muốn nói:... ke ke.. Một hôn định tình... Ở chỗ này ta không nhịn được muốn thả phiên ngoại Tô Nguyệt a.. Nhưng mà còn vài bọc quần áo chưa mở, thả hết lại không thích hợp.. Được rồi, sợ lâu quá các ngươi không nhớ nội dung, để thả cái phiên ngoại Hàn Thanh trong mắt Tô Nguyệt đi.... Nhân vật chính CP đã thành.....