Kỳ Thực Không Phải Ta Muốn Biến Cong
Đăng vào: 12 tháng trước
Tới khi khách mời đều đã đến không sai biệt lắm, chúng ta liền di chuyển tới tiền thính, mọi người đều đưa lên quà tặng sinh nhật đã chuẩn bị, dĩ nhiên ta cũng không có lấy ra. Nói giỡn chơi! Ta phải giấu đến sau cùng, há có thể cứ như vậy tùy tùy tiện tiện lấy ra! Tô Nguyệt vừa mỉm cười nhận lấy quà tặng của người khác, vừa ung dung an bài vị trí cho mọi người. Nhưng mà thời gian trôi qua càng lâu, số lần Tô Nguyệt lộ vẻ buồn rầu phiêu mắt ra ngoài cửa càng nhiều.
"Làm sao vậy? Là có chuyện gì?" Ta quan tâm hỏi.
"Ca ca bọn họ sao còn chưa tới nha, mắt thấy đã sắp đến giờ mở tiệc." Tô Nguyệt hơi có vẻ lo âu nói.
"Khả năng trên đường có chuyện gì trì hoãn. " Ta an ủi nói.
"Có lẽ, nhưng ngàn vạn lần không nên xảy ra chuyện gì mới tốt." Tô Nguyệt rũ mắt đáp lại.
"Nếu không chúng ta đem thời gian mở tiệc dời một chút về sau?" Ta đề nghị.
"Cái này thì không cần, chúng ta vẫn cứ bình thường mở tiệc đi, cũng không thể chậm trễ các bằng hữu nha. Đến lúc đó, ca ca bọn họ tới, lại mở một bàn là được." Tô Nguyệt ôn nhu nói. Chậc chậc, thật đúng là hiền huệ a! Đơn giản là Trung quốc hảo thê tử mà!
Đợi dẫn tất cả mọi người vào bữa tiệc, ta cùng Tô Nguyệt liền đứng lên cùng các vị khách cười nói mời rượu, biểu đạt lòng biết ơn đối mọi người. Trong khi đó, cũng bị mọi người đùa giỡn không ít, nói Tô Nguyệt nhìn kiểu gì cũng không giống cọp cái a, sao ta lại đột nhiên trở nên dễ bảo như con mèo, còn là con mèo không ăn trộm tanh. Ta thoắt cái mồ hôi nha, như nước sông cuồn cuộn liên miên bất tuyệt. Lúc chúng ta dần dần dung nhập vào trong không khí vui sướng náo nhiệt, Tiểu Trung từ ngoài cửa bước nhanh đến, mặt ngưng trọng đem ta kéo vào góc nói: "Chủ tử, không tốt, xảy ra chuyện!"
"Ra chuyện gì?" Ta mặt mê mang hỏi, hiển nhiên còn không có từ trong không khí vui vẻ vừa rồi thoát ra.
"Vừa rồi người hầu phủ Thái phó báo lại, nói người phủ Thái phó không tới được, bởi vì vừa rồi Tô thái phó cùng Đại cữu gia, Nhị cữu gia trên đường tới gặp phải thích khách, Đại cữu gia cùng Nhị cữu gia đều bị thương, Tô thái phó còn là... còn là hôn mê bất tỉnh." Tiểu Trung mặt sốt ruột nói.
"Ầm" một tiếng, trong đầu ta truyền tới một tiếng nổ vang, ta vẫy tay tỏ ý Tiểu Trung lui ra, mặt lo âu nhìn một chút xa xa Tô Nguyệt đang cùng các tân khách cười đùa, nhìn Tô Nguyệt mặt mày vui vẻ rực rỡ, ta cảm giác bước chân mình như có ngàn cân sức nặng, làm sao cũng không di động được. Nàng cùng người nhà tình cảm bao sâu ta biết, ta nên làm sao nói cho Tô Nguyệt tin tức này a! Nhất là ở thời khắc nàng cười thoải mái như vậy. Cỡ nào hy vọng nàng có thể vui vẻ nhiều hơn một chút, lại nhiều một chút, càng nhiều một chút a. Nhưng mà ông trời thường thường chính là cứ phải tàn nhẫn như vậy, thích đem những thứ tốt đẹp xé nát.
Ta lê bước chân nặng nề, đi tới bên cạnh Tô Nguyệt. Tô Nguyệt cảm thấy ta đến gần, cười quay đầu lại, nhìn thấy ta khóa chặt chân mày, trong nháy mắt sửng sốt, lo âu nhìn ta nói: "Vương gia, đã xảy ra chuyện gì?"
Ta nội tâm giãy giụa thật lâu nhìn Tô Nguyệt một hồi, thở dài một cái, đem nàng kéo sang bên, đem chuyện vừa rồi nghe được đầu đuôi nói cho nàng, Tô Nguyệt nghe xong ngẩn ngơ, ly rượu trong tay cứ như vậy rơi, rớt xuống đất nát bấy, người lại cứ như vậy hôn mê bất tỉnh. Ta vội vàng tiếp lấy nàng, trong lúc nhất thời hoảng đến tay chân luống cuống, vội vàng cùng mọi người cáo tội, phân phó người hầu nhanh chóng kêu đại phu, ôm lấy Tô Nguyệt hướng gian phòng bên trong, nhẹ nhàng đem Tô Nguyệt lên giường thu xếp ổn thỏa. Chỉ chốc lát sau, đại phu cũng đã khẩn cấp chạy tới, qua một trận bận rộn, Tô Nguyệt lúc này mới chầm chậm tỉnh lại.