Đăng vào: 12 tháng trước
Về đến nhà, Ngôn Hề để An Chi lên lầu hai nghỉ ngơi. Nàng xuống lầu kiểm tra xem trong nhà có cái gì cần phải mua. An Chi quét dọn nhà cửa rất sạch sẽ gọn gàng, cho nên nàng không cần lại bận rộn.
Tiểu gia hỏa này, ngày hôm qua tổng vệ sinh sao?
Mấy ngày nay An Chi cần ăn kiêng, không ăn cay, hải sản có vỏ cũng không thể ăn, chỉ có thể ăn thanh đạm.
Ngôn Hề nói với An Chi một tiếng, liền lái xe đến siêu thị ở gần nhà.
Đi siêu thị vào thời gian làm việc cảm giác rất tốt, dễ chịu, thanh tĩnh. Nàng mua đồ xong thì lái xe trở về, cảm giác gió lạnh phất vào mặt. Nàng rất ít khi có thời gian nhàn hạ trong giờ làm việc, cảm thấy rất thoải mái, có lẽ những năm này cường độ công tác quá lớn, nàng cần thư giãn một chút.
Nàng gọi điện thoại đến đài, dứt khoát nói cả ngày sẽ không qua. Trốn việc.
Giữa trưa nàng vốn muốn thử làm vài món thức ăn, luống cuống tay chân muốn xào mì sợi, cuối cùng nấu thành cháo, nghiêm túc mà nói, trở thành đồ luộc. Ngôn Hề có chút buồn bực, nàng thật sự không có một chút thiên phú nấu nướng nào.
An Chi cười híp mắt nhìn qua chỗ nàng, càng làm cho Ngôn Hề xấu hổ. Cuối cùng các nàng chỉ có thể gọi thức ăn ở bên ngoài.
Buổi chiều An Chi đọc sách, nàng ngồi bên cạnh mấy cái ghế gỗ hình tròn trong phòng khách ở lầu hai, duỗi thẳng chân ngồi ở trên thảm trải sàn, nàng đặt sách xuống đất, chỉ có thể dùng tay trái lật qua, dùng ống hút uống nước. Chỉ là nàng xem rất chăm chú, Ngôn Hề ở bên cạnh nàng dựa vào ghế sofa xem phim nàng cũng không cảm thấy bị ồn ào tới.
"Xem sách gì mà chăm chú như vậy?" Ngôn Hề nghi vấn.
"Ha, những câu chuyện không biết tên của các nhà khoa học. Nhị cữu cữu cho ta."
"Nói về cái gì?"
"Ân, những câu chuyện lý thú của một vài nhà khoa học, ta vừa đọc xong về Marie Curie, còn có Hà Trạch Tuệ (He Zehui), lúc trước ta không biết đến nhà khoa học nữ này, vừa rồi ta mới Baidu."
"Hà Trạch Tuệ? A, phu nhân của Tiền Tam Cường?"
(*Được coi là cha đẻ của bom nguyên tử Trung Quốc.)
"Đúng vậy! Ngươi xem nàng cũng rất lợi hại, nhưng mà rõ ràng cũng không có ở trên sách giáo khoa, cũng rất ít được nhắc tới, ta phát hiện thế giới này đều là như vậy, luôn khinh thường những thành tựu của nữ nhân, ngược lại luôn bát quái cuộc sống cá nhân của các nàng, còn nam nhân, làm ra một chút việc liền ghi lại là việc quan trọng..." An Chi quệt miệng nói ra.
Ngôn Hề than nhẹ gật đầu, "Đúng vậy a, xã hội này chính là như vậy, đối nữ nhân rất hà khắc."
"Quyển sách này nhắc đến rất nhiều nhà khoa học nữ rất lợi hại. Về sau ta cũng muốn giống như các nàng!" An Chi hưng phấn nói.
"Làm nhà khoa học sao?" Ngôn Hề nhìn nàng cười hỏi.
"Ân...Nhưng mà ta không thể giống như các nàng không cần theo đuổi tiền tài, ta muốn có một sự nghiệp mà ta yêu thích lại có thể kiếm ra tiền!"
Ngôn Hề mỉm cười khen ngợi: "Rất tốt, chỉ cần ngươi thích là được rồi."
"Thích không còn chưa đủ, còn phải có thể kiếm ra tiền, kiếm ra rất nhiều tiền." An Chi nói.
Ngôn Hề nhướng nhướng mày: "Kiếm ra rất nhiều tiền để làm cái gì?"
An Chi có chút khựng lại, có chút ngượng ngùng nói: "...Từ nhỏ ta đã làm cho ngươi tốn rất nhiều tiền...Cho tới bây giờ."
Thần sắc của Ngôn Hề mềm mại, nhìn nàng: "Cũng không có nhiều, với lại, ba của ngươi vẫn luôn gửi tiền cho ta, còn có...Mấy năm này mẹ của ngươi cũng có gởi đến."
"Nhưng mà ngươi không có dùng tiền của bọn họ, ta biết."
Ngôn Hề nói: "Đó là bởi vì ta không cần dùng đến a, ngươi đi học cũng không cần dùng tiền, chính là một ít chi tiêu bình thường mà thôi."
An Chi nói nhỏ: "Chỉ là ta vẫn muốn trả lại cho ngươi, ta đang nghĩ, sau khi thi Đại học ta sẽ đi làm thêm, sau đó vào Đại học có thể xin học bổng..."
"Làm thêm? Không được, ngươi còn chưa trưởng thành, không hợp pháp." Ngôn Hề lập tức cự tuyệt nàng, "Ta không đồng ý."
Trái tim An Chi không hiểu sao có chút ngọt.
"Không được, có nghe thấy không?" Ngôn Hề thật đúng là có chút nghiêm túc.
"Biết rồi." An Chi mỉm cười ngọt ngào với nàng, coi như đáp ứng nàng.
Quay đầu qua tiếp tục xem sách: "Ngươi xem chỗ này có nói, lúc còn đi học, Hà phu nhân thích dùng đá cuội đè lên trang sách, cho nên lúc nàng tản bộ rất thích lấy đá cuội, haha, thật đáng yêu." Nói xong, nàng vùi đầu tiếp tục xem sách.
Ngôn Hề ngắm nhìn nàng, cười khẽ. Đúng vậy, thật đáng yêu.
Cả một buổi chiều, các nàng ở cùng một không gian người đọc sách người xem phim, không quấy rầy lẫn nhau, nhưng mà thật lâu rồi cũng chưa từng xuất hiện cảnh tượng này.
Buổi tối, bên ngoài trời đổ mưa to, nhiệt độ chợt xuống thấo. Nhìn ra bên ngoài, hoàn toàn mờ mịt. Ngôn Hề sớm khóa cửa xong, mở thiết bị chống trộm, tắt đèn lầu một liền lên lầu hai.
An Chi đang xoa thuốc trị phỏng lần thứ N, mấy vết phỏng đỏ trên tay trái của nàng không bị bọng nước, cho nên đã không sao, tay phải bị nghiêm trọng, ba phần tư mu bàn tay và một đoạn cổ tay bị phồng bong bóng nước, thuốc trị phỏng màu trà lưu lại trên cơ thể, đáng sợ lại vô cùng thê thảm, vừa nhìn thấy tâm tình của An Chi liền buồn bực.
"Muốn ta giúp không?" Ngôn Hề đi đến.
"Ta muốn quấn gạc vô trùng một chút." An Chi nói.
Ngôn Hề đi tới giúp nàng, "Tại sao phải quấn lại?"
An Chi ngượng ngùng nói: "Ta muốn tắm rửa."
Ngôn Hề có chút nhíu mày, "Quấn lại cũng vẫn có thể bị thấm nước vào, với lại không phải cánh tay còn khó chịu sao?"
An Chi càng thêm xấu hổ: "Nhưng, nhưng mà tối hôm qua ở bênh viện ta đã không tắm rồi..."
Ngôn Hề cười liếc nhìn nàng, An Chi xấu hổ đến độ muốn trốn xuống gầm bàn.
"Vậy không có cách nào, ta giúp ngươi tắm." Ngôn Hề dường như không biết nàng đang nói cái gì, vỗ vỗ đầu An Chi, đứng dậy đi vào phòng của cô bé: "Ngươi vào phòng tắm trước đi, ta đi lấy quần áo cho ngươi."
An Chi đứng ở sau lưng nàng sợ đến há to miệng, hoàn toàn sững sờ, vốn không khép lại được.
Ngôn Hề còn ở trong phòng cất cao giọng hỏi nàng: "Mặc váy ngủ có được không? Còn có quần nhỏ của ngươi để ở đâu...A, ta nhìn thấy rồi."
An Chi thật vất vả mới khép miệng lại được, còn đang chấn kinh.
"Để lên giường là được rồi." Ngôn Hề cầm lấy khăn mặt liền đi vào phòng tắm, "Đi thôi."
An Chi chỉ có thể đứng lên, chậm rãi đi tới, trong đầu toàn là: Nàng có biết lời này của nàng là có ý gì không? Nàng có biết lời này đối với ta có bao nhiêu chấn động không? Nhìn bộ dạng này của nàng đoán chừng là không biết, đoán chừng nàng còn nghĩ ta là trẻ em...
Ngôn Hề mở đèn nhà tắm, liếc nhìn nàng: "Làm sao vậy, xấu hổ sao? Ngươi không nhớ khi còn nhỏ ta giúp ngươi tắm rửa sao?"
Bỗng dưng gương mặt An Chi như bị phỏng, làm sao nàng lại không nhớ, nhưng mà chẳng qua là Ngôn Hề giúp nàng gội đầu, cũng không có tắm rửa.
Huống chi...
"Ta đã không phải là trẻ em..." Nàng muốn nói như vậy, nhưng mà bởi vì nàng quá khẩn trương, thanh âm cũng không phát ra được.
"Muốn gội đầu không?" Ngôn Hề nhẹ nhàng hỏi nàng.
"Ân." An Chi cụp lông mi, nhịp đập trái tim bắt đầu mất tốc độ.
Ngôn Hề mở nước, làm ướt tóc của nàng, khe khẽ xoa xoa, bề ngoài An Chi giống như nhu thuận mà ngồi trên ghế nhỏ, kỳ thật khẩn trương đến mức toàn thân căng thẳng.
"Thủ pháp của ta cũng rất khá đúng không?" Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng Ngôn Hề cười khẽ.
An Chi đỏ mặt, động tác của Ngôn Hề rất nhẹ nhàng, có thể cảm giác được ngón tay mềm mại hữu lực của nàng lướt trên mái tóc của mình.
"Ta nhớ lần đầu tiên ta gội đầu cho ngươi, khi đó rất hỗn loạn." Ánh mắt của Ngôn Hề dịu dàng.
Thời gian trôi qua thật nhanh a.
Rất nhanh gội đầu xong, xối nước, Ngôn Hề cầm khăn mặt lau tóc cho nàng.
Tóc của An Chi không quá dài, vừa qua khỏi bờ vai, phi thường đen nhánh mềm nhuyễn, đem mái tóc ẩm ướt vén lên, liền lộ ra phần gáy trắng nõn mảnh khảnh của thiếu nữ, còn có cái tai nho nhỏ.
"Kế tiếp tự mình tùy tiện tắm là được rồi...Ngươi...Đi ra ngoài đi." An Chi đứng lên, vội vã cuống cuồng muốn đuổi nàng đi ra ngoài.
"Cẩn thận bàn tay." Ngôn Hề buồn cười nhìn nàng, "Làm sao vậy? Xấu hổ? Ta cũng không phải nam nhân..."
Lời này vừa nói ra, hai người đều sửng sốt.
An Chi lúng túng chuyển ánh mắt sang một bên, Ngôn Hề mới nhớ tới bí mật An Chi đã từng nói với nàng. Bất quá, là nàng hẳn là không sao đi? Các nàng đã quen thuộc như vậy...Lại nói coi như là thích người cùng giới cũng không có nghĩa là không thể tắm cùng với người cùng giới đi?
Đầu óc Ngôn Hề có chút hỗn loạn. Hai người yên tĩnh quỷ dị vài giây.
Ngôn Hề vuốt tóc, "Ân?...Không sao đi?"
An Chi cắn môi dưới, lặng tiếng gật đầu một cái. Ngôn Hề biết nàng đang xấu hổ, trước di chuyển qua bồn tắm lớn, mở nước ấm.
An Chi đang mặc áo len màu xanh và quần jean mà ngày hôm qua mặc đến bệnh viện, tay trái của nàng nắm lấy vạt áo. Vài sợi tóc chưa khôn luồn vào cổ áo, lành lạnh, dán vào cơ thể đang từ từ tăng nhiệt độ lên của nàng. Nàng cũng không thuận tay trái, bởi vì khẩn trương, động tác run rẩy bất ổn, kéo áo lên che khuất ánh mắt, An Chi cố sức muốn kéo cái áo lên, lúc này, khí tức quen thuộc tiến sát lại, một tay cầm chặt vạt áo của nàng, thoáng một cái tuột ra khỏi da thịt của nàng.
Phía dưới chiếc áo len An Chi chỉ mặc bộ áo ngực màu trắng, bờ vai tinh xảo mảnh mai, áo ngực ôm lấy một độ cong hơi gồ lên.
Hơi thở của An Chi đều đang run rẩy, cúi thấp đầu, hoàn toàn nói không nên lời.
Lúc này Ngôn Hề vẫn cảm thấy không có gì, đợi đến khi đầu ngón tay của nàng chân chính chạm vào da thịt thanh xuân đàn hồi của thiếu nữ, cảnh xuân dưới chiếc áo ngực hiện ra.
Nàng mới cảm thấy có chút khác thường.
Hai nụ đào hồng hồng theo từng nhịp hô hấp của thiếu nữ mà run rẩy. Vài sợi tóc dính trên xương quai xanh của nàng, rơi trên đỉnh nụ đào của nàng.
Ngôn Hề tựa hồ cảm thấy hình ảnh dường như dừng lại, có lẽ là ánh đèn trong nhà tắm mở quá lớn, cảm thấy có chút khó chịu.
Không ai lên tiếng, bàn tay An Chi trượt xuống cởi bỏ nút thắt quần jean, nàng vẫn cúi đầu, tay trái dùng chút lực kéo quần jean xuống, vụng về mà cong đầu gối để phối hợp với động tác của mình.
Ngôn Hề giống như đứng ngây người tại chỗ mấy giây sau đó mới đưa tay tới giúp nàng.
Quần jean trực tiếp rớt xuống đất, bàn chân trắng nõn của An Chi bước ra, toàn thân nàng chỉ còn lại có một cái quần lót bông màu hồng nhạt, in đầy hình những chú thỏ nhỏ.
Trong phòng tắm chỉ có tiếng nước từ vòi hoa sen chảy xuống ào ào, có lẽ còn có tiếng mưa rơi tí tách rả rích bên ngoài.
Bỗng nhiên Ngôn Hề mở miệng, "Ta đi xem nước thế nào." Nàng xoay người, đi đến bên bồn tắm lớn. Gương mặt An Chi nóng lên, sau khi cởi quần lót xuống thì cất bước đi qua, Ngôn Hề thấy An Chi đến gần thì nghiêng người tránh ra để cô bé đi qua.
An Chi rảo bước tiến vào bồn tắm lớn, ngồi xuống trong nước.
Hai người không hẹn mà cùng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ngôn Hề tìm một vị trí thích hợp mà ngồi xổm xuống, tấm lưng nhỏ bé và yếu ớt của An Chi trần trụi.
Ngôn Hề mở miệng, mới phát hiện thanh âm của mình không hiểu sao có chút không phát ra được, nàng nói: "Giơ tay phải lên, đừng để dính nước."
Nàng nói những lời này xong, sau đó lặng yên tắm rửa cho cô bé. Hai người phi thường ăn ý, khăn mặt trong tay Ngôn Hề đều không cần đụng đến trước người An Chi.
Tắm rửa rất nhanh, Ngôn Hề cầm lấy một cái khăn tắm lớn mở ra, thuận tiện che đi tầm mắt của mình, bao lấy thân thể ôn nhuận mềm nhẵn của An Chi, tay phải của An Chi giơ lên, Ngôn Hề cầm lấy một góc khăn tắm bao lấy đường cong nhô lên của nàng.
Dựa vào thật gần rồi, da thịt của thiếu nữ như trân châu sáng long lanh thủy nhuận, đầu ngón tay của Ngôn Hề chạm vào, giống như những cảnh quay chậm trong phim ảnh.
An Chi cúi thấp đôi má hồng thấu, cắn môi dưới, cảm thấy bầu không khí yên tĩnh thật sự là làm cho người ta hít thở không thông, nàng nho nhỏ nói: "Không biết...Tại làm sao...Nơi này bỗng nhiên liền lớn lên."
Nàng xem qua sách sinh lý nên biết rõ là vì sao, đây là bộ phần bình thường nhất nhưng cũng là độc nhất vô nhị xinh đẹp nhất trên cơ thể của những cô gái, có lẽ bây giờ còn rất ngây ngô, chỉ là tư tâm của nàng nghĩ muốn để cho người mà nàng yêu thích nhìn thấy.
Cuối cùng An Chi cũng ngẩng đầu lênnhìn nàng, lời nói còn mangtheo xấu hổ.